Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 967-968




Sau khi rời bệnh viện, Daniel  đến nhà của ngài Cận.

Tại đó đã có ba người đang chờ, tất cả đều vì chuyện xảy ra của hôm nay.

Thấy Daniel  vào, ngài Cận  lập tức chống gậy đứng dậy:

"Thế nào rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Danh tính của xác c.h.ế.t đã được xác định chưa?"

Daniel  gật đầu:

"Dù chưa có kết quả kiểm tra, nhưng có thể xác định. Bên cảnh sát cũng đã xử lý xong, mọi thông tin sẽ không bị lộ ra ngoài."

Ngài Cận  tức giận đến run người:

"Thật là quá vô lý! Thế giới này sao lại có loại người như vậy! Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như thế này!"

Trình Vị đỡ ông:

"Ngài Cận, ngài đừng quá kích động, chú ý sức khỏe."

Ngài Cận  ngồi xuống, nhưng sắc mặt vẫn tái xanh:

"Ta không thể tưởng tượng được, suốt những năm qua cô ấy nằm ở trong tường, rốt cuộc là…"

Nói đến đây, ông ho liên tiếp vài tiếng.

Lúc này, William lạnh lùng lên tiếng:

"Nguyễn Quân đâu?"

"Đã bị đưa vào tù."

"Ông ta đã nói gì?"

"Ông ta nói…"

Daniel  nghĩ thầm may mắn hôm nay người ở hiện trường là anh, William không đến, nếu không tình hình không biết sẽ như thế nào nữa.

Anh trầm ngâm một chút rồi nói:

"Ông ta nói dù sao người c.h.ế.t cũng đều chôn dưới đất, ông ta chôn ở nhà mình, không chiếm chỗ của người khác, ông ta không làm gì sai."

William cười khẩy, nhưng sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ.

Ngài Cận  im lặng một lúc rồi nói:

"Bây giờ xương cốt ở đâu?"

"Pháp y đang kiểm tra, khi hoàn tất quy trình, có thể xử lý hậu sự. Nhưng…"

"Nhưng cái gì?"

William tiếp lời, giọng không có chút ấm áp:

"Xương cốt cần phải được thân nhân nhận."

Ngài Cận  lại ho vài tiếng:

"Thân nhân thì thân nhân, giờ mọi chuyện đã rõ ràng, bộ mặt thật của Lâm Chí An cũng đã bị phơi bày, anh cứ trực tiếp nói với Tinh Vãn đi, còn giấu giếm làm gì nữa."

William sắc mặt có chút căng thẳng, không nói gì.

Trình Vị giải thích:

"Ngài Cận, Tinh Vãn và tiểu Thầm lớn lên cùng nhau, tiểu Thầm đối với cô ấy mà nói là người quan trọng nhất trên thế giới, cũng là người thân duy nhất."

Ngài Cận  nhíu mày:

"Vậy thì sao? Đứa trẻ đó ta đã gặp, hình dáng và phẩm hạnh đều tốt, huống chi nói gì thì nói, cậu ấy cũng là con của Tiểu Man,..."

Daniel  tiếp tục:

"Nguyễn Thầm và cô Nguyễn quả thật là cùng một mẹ sinh ra, nhưng dù sao đi nữa, ba cậu ấy là Nguyễn Quân, mà Nguyễn Quân trước đây đã nhiều lần đặt cô Nguyễn vào tình huống nguy hiểm, giờ còn làm chuyện giấu xác. Một khi nói với cô Nguyễn sự thật, sẽ khiến tất cả mọi người rơi vào tình huống khó xử."

Ngài Cận  thở dài nặng nề, sau một lúc lại nói:

"Đã xác minh chưa, cậu ấy thực sự..............…"

Daniel  nhẹ nhàng lắc đầu.

Họ đã kiểm tra lại nhiều lần, Nguyễn Thầm thực sự là con trai của Nguyễn Quân.

William đứng dậy:

"Thời gian không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi đi."

Ngài Cận  gật đầu.

Daniel  và Trình Vị đi phía sau, Trình Vị nhỏ giọng hỏi:

"Tinh Vãn thế nào rồi?"

"Tôi đã đến bệnh viện thăm rồi, Chu Từ Thâm đang ở đó, cô ấy đã ngủ."

"Ngày mai cậu lại đi một chuyến nhé."

"Cậu không đi à?"

Trình Vị nở một nụ cười:

"Có lẽ tôi vừa đến cổng bệnh viện, đã bị Chu Từ Thâm đuổi đi mất rồi."

Chương 968

Do đã ngủ từ chiều, sáng hôm sau, trời chưa kịp sáng Nguyễn Tinh Vãn  đã tỉnh.

Cô duỗi người, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, hít thở nhẹ nhàng để không làm anh thức dậy.

Chu Từ Thâm khi ngủ dáng vẻ trông thật mê người.

Nguyễn Tinh Vãn  nhìn anh một lúc, nhẹ nhàng lật chăn và vừa định xuống giường thì cổ tay bị người khác nắm lấy.

Giọng nói khàn khàn, còn mang chút buồn ngủ của anh vang lên:

"Đi đâu vậy?"

"Tôi… đi vệ sinh."

Nguyễn Tinh Vãn  nói khẽ

"Sao anh đã dậy rồi? Bây giờ vẫn còn sớm, anh cứ ngủ thêm đi."

Chu Từ Thâm nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng, nhưng tay vẫn không buông cô ra.

Nguyễn Tinh Vãn  cúi xuống, tiến lại gần anh:

"Chu Từ Thâm?"

Không có câu trả lời.

Cô lại nói:

"Tôi thật sự chỉ đi vệ sinh, không lẽ tôi còn chạy đi đâu được sao?"

Bàn tay nắm lấy cổ tay cô lúc này mới từ từ buông ra.

Nguyễn Tinh Vãn  xuống giường, đắp chăn cho anh rồi đi vào nhà vệ sinh.

Khi đi ra, cô không thấy buồn ngủ nữa, liền đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Bây giờ trời đã mờ mờ sáng, trên phố có khá nhiều người đi lại.

Mặc dù mùa hè đã đến gần, nhưng không khí buổi sáng vẫn còn phảng phất sương mù, chắc chắn là se lạnh.

Nguyễn Tinh Vãn  đứng ở đó một chút, rồi lại đi về phía giường, giọng nhè nhẹ:

"Chu Từ Thâm?"

Dừng lại một chút, cô nói tiếp:

"Tôi muốn xuống dưới đi dạo một chút, tối đa nửa tiếng là về, anh cứ tiếp tục ngủ nhé."

Nói xong, cô cầm áo khoác và ra khỏi phòng bệnh.

Không ngờ rằng, vừa đến cửa, cô đã thấy người ngồi ở hành lang.

Nguyễn Tinh Vãn  ngạc nhiên:

"Tiểu Thầm, sao em lại ở đây?"

Nguyễn Thầm rõ ràng là không ngủ cả đêm, sắc mặt u ám, đứng dậy hỏi:

"Chị đã thấy khá hơn chưa?"

"Chị không sao, đã tốt hơn nhiều rồi."

Nguyễn Tinh Vãn  nhìn cậu, không nhịn được nhíu mày

"Em đã ở đây cả đêm sao?"

Nguyễn Thầm không trả lời, chỉ nói:

"Nếu không sao thì em đi trước."

Vừa quay lưng,  Nguyễn Tinh Vãn  đã nói:

"Chờ một chút."

Nói xong, cô quay lại nhìn phòng bệnh, kéo Nguyễn Thầm ra ngoài.

Trong khuôn viên bệnh viện, lúc này không có ai, rất yên tĩnh.

Nguyễn Tinh Vãn  rút tay lại:

"Chị biết em đang nghĩ gì, nhưng chị nói cho em biết, em chính là em trai chị, ngoài ra không có bất kì vấn đề gì khác, nghe chưa?"

Nguyễn Thầm nở nụ cười tự giễu.

Nguyễn Tinh Vãn  mím môi lại, nói:

"Tiểu Thầm, tất cả đều do Nguyễn Quân làm, em là em, ông ta là ông ta, biết chưa?"

Sau một lúc, giọng Nguyễn Thầm mới vang lên:

"Làm sao có thể."

Nguyễn Tinh Vãn  không nghe rõ:

"Cái gì?"

"Làm sao có thể."

Nguyễn Thầm nhìn cô, trong mắt như không còn ánh sáng

"Em là con của Nguyễn Quân, trong cơ thể em đang chảy dòng m.á.u của ông ta, cả đời này không thể thoát khỏi cái bóng của ông ta."

"Tiểu Thầm…"

"Chị không cần nói nữa, em đã hiểu."

Nguyễn Tinh Vãn  tiếp tục:

"Em hiểu cái gì? Nếu thật sự hiểu, thì bây giờ sẽ không đứng ở đây. Tiểu Thầm, việc sinh ra là con ai, đó là điều không ai có quyền chọn lựa, nhưng tương lai nằm trong tay mình. Em không phải Nguyễn Quân, cũng sẽ không đi theo con đường của ông ta. Em là em trai chị, Chị cũng luôn tự hào vì có cậu em trai là em, chúng ta là người thân duy nhất trên thế giới này, đó mới là điều em nên hiểu."

Chưa để Nguyễn Thầm lên tiếng,  Nguyễn Tinh Vãn  lại tiếp tục:

"Chị không quan tâm tối qua Nguyễn Quân đã nói gì với em, em hãy quay lại trường học mà học hành tử tế đi. Không phải em nói em sẽ nuôi chị sao? Lời nói của nam nhân đã nói ra là không thể thu lại, chị còn đang chờ đó nhé."

Nguyễn Thầm cúi đầu, không nói gì.

Nguyễn Tinh Vãn  vỗ vai cậu:

"Được rồi, trở lại trường học đi."

Nguyễn Thầm ừ một tiếng:

"Em biết rồi."

Sau khi tiễn Nguyễn Thầm rời đi,  Nguyễn Tinh Vãn  mới thu ánh mắt lại, đang định đi dạo trong khuôn viên thì thấy một người đàn ông đứng đó không xa.