Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 941-942




Giọng của Chu Từ Thâm trầm thấp hơn nhiều:

“Tôi nhớ kì kinh nguyệt của em  mới kết thúc chưa được mười ngày mà?”

Nguyễn Tinh Vãn: “……”

Cô lại xoay người đi:

“Chưa thấy kì kinh nguyệt đến sớm hai mươi ngày à?”

“Bây giờ thì thấy rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn  nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.

Một lúc sau, giọng nói của Chu Từ Thâm lại vang lên:

“Rốt cuộc sao em lại không vui?”

“Nói ra thì có ích gì chứ.”

“Em không nói thì làm sao biết được có ích hay không.”

Trong bóng tối, Nguyễn Tinh Vãn  mở mắt, nhìn về phía ánh sáng xa xa ngoài cửa sổ, môi cô cử động nhưng cuối cùng vẫn không phát ra âm thanh nào.

Dù bây giờ nói ra, Chu Từ Thâm cũng không bao giờ nói thật với cô, chỉ là tìm ra lý do mới mà thôi.

Mấy lần trước, đều là vì cô quá nóng vội nên mới bị anh dẫn dắt dễ dàng như vậy.

Lần này, cô đã có đủ bằng chứng, nên phải bình tĩnh hơn, không thể để anh nhận ra rằng cô đã bắt đầu nghi ngờ, nếu không anh lại sẽ dùng cách khác để xua tan nghi ngờ của cô.

Hơn nữa, giờ cô hoàn toàn có thể khẳng định, người mà cô thấy hôm đó dưới chung cư chính là Lý Tuyết.

Nếu trong lòng Chu Từ Thâm không cảm thấy có tội lỗi thì tại sao anh lại luôn tránh né chuyện này.

Mọi thứ nếu cứ nói là trùng hợp thì cũng quá gượng gạo rồi.

Nghĩ đến đây, khả năng đè nén trong lòng lại nổi lên, từng chút một tràn ngập lồng ngực, lan tỏa đến não bộ và tứ chi.

Nguyễn Tinh Vãn  hoàn toàn không thể ngủ được.

Cô quyết định ngồi dậy, ôm gối ra ngoài.

Chu Từ Thâm: “?”

Anh khàn giọng hỏi:

“Em đi đâu vậy?”

“Hơi nóng, tôi ra sofa ngủ.”

Nguyễn Tinh Vãn  nói xong, không dừng, lập tức rời khỏi phòng ngủ, âm thanh đóng cửa vang lên.

Chu Từ Thâm ngồi dậy, một chân dài hơi co lại, đầu hơi cúi, không thể nhìn ra tâm trạng gì.

Còn trong phòng khách, Nguyễn Tinh Vãn  ôm gối, nằm trên sofa, mơ màng nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Rất lâu sau, cửa phòng mở ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Tinh Vãn  vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Không lâu sau, một chiếc chăn nhẹ nhàng được đắp lên người cô, tiếp theo đó,là một nụ hôn ấm áp của người đàn ông rơi xuống trán cô.

Nguyễn Tinh Vãn  chớp chớp mi, vẫn không động đậy.

Chu Từ Thâm ngồi trên thảm, dường như cũng không có ý định rời đi.

Cả căn phòng rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió thổi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyễn Tinh Vãn  không biết  mình đã  vô tình ngủ thiếp đi từ khi nào nữa.

Khi nghe thấy nhịp thở của cô dần dần trở nên đều đặn, Chu Từ Thâm mới thu hồi suy nghĩ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.

Sau khi Lý Tuyết rời khỏi trung tâm thương mại, Trần Bắc đã gọi điện cho anh nói rằng họ đã gặp Nguyễn Tinh Vãn.

Ban đầu anh nghĩ Nguyễn Tinh Vãn  sẽ trực tiếp hỏi anh, nhưng cô lại tỏ ra dường như không quan tâm đến chuyện này, nhưng vô tình lại lộ ra điều gì đó.

Cô đã bắt đầu nghi ngờ, và lần này, chắc chắn hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Anh cũng không tìm được lý do nào tốt hơn để lừa dối cô nữa.

Chu Từ Thâm nắm lấy tay cô, giọng nói cực kì nhỏ nhẹ:

“Em có thể cho tôi thêm chút thời gian không? Đợi tôi xử lý mọi thứ xong....”

Chương 942

Cùng lúc đó, tại Triệu gia.

Triệu Thiên Thiên khó khăn lắm mới đuổi được người phụ nữ đó đi bằng cách mà Lâm Chi Ý đã chỉ cho cô ta, nhưng ba cô ta lại như người khác vậy, không còn thương yêu cô ta như trước, cả ngày chẳng mấy khi gặp mặt.

Sau một thời gian khóc lóc, cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Đúng lúc cô ta vừa ra khỏi bể bơi, một người giúp việc vội vàng chạy tới, sắc mặt hoảng hốt:

“Tiểu thư…”

Thấy vậy, Triệu Thiên Thiên thờ ơ nói:

“Có chuyện gì vậy?”

Người giúp việc nhỏ giọng:

“Có người bên ngoài tìm tiểu thư.”

Triệu Thiên Thiên nghe xong, lập tức nhíu mày:

“Chẳng lẽ người phụ nữ đó quay trở lại sao?”

“Không phải.”

Người giúp việc nhìn trái nhìn phải, rồi ghé sát lại bên tai cô ta thì thầm một câu gì đó.

Sắc mặt Triệu Thiên Thiên lập tức trở nên khó hiểu, cô ta nheo nheo mắt, sau một lúc mới nói:

“Cô đi dẫn cô ta vào đây, đến phòng tôi, nhớ kỹ, đừng để ai khác thấy.”

Người giúp việc đáp một tiếng, nhanh chóng quay người rời đi.

Triệu Thiên Thiên lấy chiếc áo choàng gần đó khoác lên, chậm rãi quay về phòng ngủ của mình.

Cô ta ngồi trên sofa, mở một chai rượu đỏ.

Chẳng bao lâu sau, người giúp việc trở lại:

“Tiểu thư, người đã đưa đến rồi.”

Triệu Thiên Thiên ừ một tiếng, từ từ nhấp một ngụm rượu đỏ.

Người giúp việc quay người rời đi, đóng cửa phòng ngủ lại.

Triệu Thiên Thiên nhìn về phía cửa:

“Cô đến tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Chi Ý bước tới, nhìn cô ta có vẻ không còn kiêu ngạo và quý phái như trước, thậm chí còn có phần tàn tạ.

Cô ta ngồi đối diện với Triệu Thiên Thiên, thở dài:

“Tôi đến tìm cô giúp đỡ.”

Triệu Thiên Thiên cười khinh bỉ:

“Tôi? Tôi có thể giúp cô cái gì chứ.”

“Tôi không có nơi nào để đi, muốn ở lại đây một thời gian.”

“Cô nói vậy mà nghe được à, người biết thì nghĩ cô đến cầu cứu, còn người không biết thì tưởng cô đang ra lệnh cho tôi.”

Trước sự chế nhạo của cô ta, Lâm Chi Ý không hề thay đổi sắc mặt:

“Khó khăn hiện tại của tôi chỉ là tạm thời, khi tôi tìm thấy ba tôi, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Đến lúc đó, cô muốn gì tôi cũng sẽ cho cô.”

“Ba cô?”

Triệu Thiên Thiên như nghe được một câu chuyện cười, cười đến run cả người

“Cô đang đùa sao? Bây giờ cả Nam Thành đều biết ba cô là một kẻ giả mạo, tìm thấy ông ta có ích gì. Ôi, mọi người đều nói phượng hoàng rụng lông còn không bằng gà, có vẻ như cô phượng hoàng giả này vẫn chưa từ bỏ hy vọng.”

Lâm Chi Ý nói:

“Cô biết gì chứ? Tất cả đều là bọn họ bịa đặt!”

Triệu Thiên Thiên nhìn cô ta, khẽ cao giọng:

“Đã đến lúc này rồi, mà có vẻ cô thật sự không từ bỏ hy vọng.”

Lâm Chi Ý hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

“Tất cả mọi chuyện đều là do Nguyễn Tinh Vãn  dàn xếp, từ khi cô ta bước vào Lâm gia, tôi đã biết cô ta có mục đích như vậy. Nếu không có sự sắp xếp của Chu Từ Thâm đứng sau cô ta, Lâm gia sao có thể biến thành như thế này? Cô ta nói rằng cô ta mới là tiểu thư chính thức của Lâm gia, còn tôi là giả, các người thật sự tin sao?”

Tay cầm ly rượu của Triệu Thiên Thiên dừng lại một chút:

“Ý cô là những bí mật về hai mươi năm trước đều là một vở kịch do Nguyễn Tinh Vãn  và Chu Từ Thâm hợp tác dàn dựng?”

“Đương nhiên.”

Lâm Chi Ý nắm chặt nắm tay đặt trên đùi

“Lâm Trí An lúc trước muốn hại ba tôi, nhưng chính ông ta đã c.h.ế.t trong vụ nổ, đó chính là báo ứng của ông ta. Nguyễn Tinh Vãn  rồi cũng sẽ có báo ứng như vậy, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, chứng minh tất cả những gì cô ta nói đều là giả!”

Triệu Thiên Thiên nhìn Lâm Chi Ý một lượt từ đầu đến chân, rõ ràng không cho  lời cô ta nói vào đầu.