Nguyễn Quân bắt đầu hồi tưởng một cách đầy cảm xúc:
“Tôi nhớ đó là một đêm tối tăm gió lớn, khi tôi về nhà, thấy một cặp mẹ con nằm bên cạnh bụi cỏ. Xuất phát từ lòng tốt, tôi đã cứu họ. Ban đầu tôi định gọi cảnh sát để tìm người nhà của họ, nhưng người phụ nữ đó lại nói có kẻ xấu đang tìm họ, không cho tôi báo cảnh sát. Thế là tôi không còn cách nào khác, chỉ đành để họ ở lại, cho họ ăn ngon mặc đẹp.”
Dưới khán đài có người lên tiếng nghi ngờ:
“Lâm Chí An đã c.h.ế.t trong vụ nổ, còn Lâm tổng thì hôn mê ba tháng mới tỉnh dậy. Báo Tri cũng có đưa tin. Tại sao sau đó họ không trở về Lâm gia mà vẫn mất tích?”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Quân trở nên méo mó hơn:
“Còn có lý do gì khác được nữa, đương nhiên là vì bà ta và tôi có tình cảm lâu ngày, không nỡ quay về chứ sao.”
“Ông nói bậy!”
“Tôi có nói bậy không, chỉ cần hỏi xem sẽ biết, bà ta còn sinh cho tôi một thằng con nữa, thằng con tôi là thủ khoa tỉnh đấy…”
“Im đi!”
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Không ai để ý đến việc Nguyễn Tinh Vãn đã đi đến trước mặt Nguyễn Quân từ khi nào.
Nguyễn Quân nhìn cô, cười nịnh nọt:
“Con gái ngoan, không uổng công ta nuôi dưỡng con bao năm, nếu biết ba đẻ của con lại là một nhân vật lớn như vậy, ta đã sớm gửi con về nhà, không cần phải khổ sở bên chúng ta.”
Nguyễn Tinh Vãn không đáp lại ông ta, chỉ nói với Lâm Chí Viễn:
“Lâm tổng, giờ ông đã có được câu trả lời mình muốn rồi, còn giữ ông ta ở đây làm gì?”
Nguyễn Quân nhíu mày, có vẻ không hài lòng:
“Sao con lại nói chuyện với ta như vậy, dù gì ta cũng đã nuôi con bao năm qua, giờ tìm được người ba giàu có, con không nhận ta là vì ta nghèo sao?”
Đúng lúc này, Lâm Chí Viễn cũng giơ tay ra hiệu cho người đưa ông ta đi xuống.
Dù Nguyễn Quân có mắng chửi, nhưng cũng không dám ở lại lâu, chỉ một lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Trong đại sảnh, không khí trở nên yên tĩnh đến mức lạ thường.
Mọi người thực sự không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Nguyễn Quân, nghe ông ta thừa nhận rằng Nguyễn Tinh Vãn mới thực sự là tiểu thư chân Chính của Lâm thị.
Vậy thì… những gì Lâm Chí Viễn nói lúc nãy, có còn giá trị không?
Trong lúc mọi người đang không ngừng đoán già đoán non, Lâm Chí Viễn lên tiếng:
“Về chuyện năm xưa, ta cảm thấy rất tiếc nuối và xấu hổ. Nếu lúc đó ta dành thêm thời gian và công sức để tìm kiếm hai mẹ con Tiểu Man, có lẽ mọi chuyện đã không phát triển đến mức này, và Tinh Vãn cũng không phải chịu khổ ở bên ngoài nhiều năm như vậy.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn ông ta với vẻ mặt lạnh nhạt, nụ cười khóe môi mang theo chút lạnh lùng.
Lâm Chí Viễn lại nói:
“Những gì ta vừa nói, ta không hề hối hận. Để bù đắp cho những tiếc nuối suốt những năm qua, ta sẽ giao toàn bộ Lâm thị cho Tinh Vãn, cho cô ấy toàn quyền quyết định,hơn nữa từ giờ trở đi ta sẽ không can thiệp vào bất kỳ việc gì của Lâm thị .”
Theo lời ông ta vừa dứt, bầu không khí lại một lần nữa sôi động lên.
Mọi người không thể tin nổi sự việc lại diễn ra theo một chiều hướng khác hoàn toàn.
Lâm Chí Viễn vừa chuẩn bị bước xuống bục phát biểu, Nguyễn Tinh Vãn đã nhẹ nhàng lên tiếng:
“Lâm tổng. Tôi muốn hỏi một điều.”
Lâm Chí Viễn đáp:
“Tinh Vãn, con nên đổi lại cách xưng hô, có gì chúng ta hãy bàn sau,ta cũng đang muốn nói chuyện với con.”
Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Không cần phải rườm rà như vậy, nói ngay ở đây đi, điều tôi muốn hỏi chắc hẳn mọi người cũng rất tò mò.”
Lâm Chí Viễn đứng đó, lông mày khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường:
“Con hỏi đi.”
“Vì sao lúc tôi và mẹ tôi biến mất, thì Lâm tiểu thư lại xuất hiện? Khi đó tôi đã bảy tuổi, Lâm tổng có phải muốn nói rằng, ông đã nhận nhầm người không?”
Chương 918
Khi nghe câu hỏi này, Lâm Chí Viễn không tỏ ra nhiều thay đổi, bình thản mở miệng nói:
“Nếu con đã hỏi đến đây, thì ta cũng sẽ cho các con biết một điều,Tri Ý thực ra là con gái nuôi của ta. Sau khi nằm trong bệnh viện ba tháng, ta tỉnh dậy và phát hiện tất cả người thân của mình đã biến mất trong vụ nổ đó.”
“Ta đã tìm kiếm khắp các trại trẻ mồ côi trong thành phố, nhưng không thấy tung tích của con. Ta tưởng rằng con và mẹ của con đã không còn trên thế gian này. Vào lúc đó, ta gặp Tri Ý, con bé có độ tuổi tương đương với con, không biết vì lý do gì mà bị ba mẹ bỏ rơi. Thấy con bé tội nghiệp, ta đã quyết định nhận nuôi con bé. Chẳng bao lâu sau khi đưa Tri Ý về nhà, nó đã bị ốm nặng, và khi tỉnh dậy, nó đã quên hết mọi chuyện.”
“Suốt những năm qua, ta luôn coi Tri Ý như con gái ruột của mình, không muốn Tri Ý biết chuyện này, nên ta chưa từng nói với ai. Về việc con đã xuất hiện với di vật của Tiểu Man, mà ta vẫn kiên quyết cho rằng Tri Ý mới là con gái ta thì đó là vì ta không tin con và không muốn làm Tri Ý tổn thương. Nhưng hôm nay, khi ba nuôi của con đã nói như vậy, ta không có lý do gì để không tin nữa.”
Khi nghe ông ta nói ra câu trả lời như vậy, các khách mời dưới sân khấu đã trở nên thờ ơ, chỉ còn mong chờ xem liệu có còn sự đảo ngược nào khác hay không.
Lâm Chí Viễn nói xong, nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn:
“Con còn câu hỏi nào khác không?”
Nguyễn Tinh Vãn bình thản nói:
“Rõ ràng, Lâm tổng hẳn là đã điều tra về người tên Nhuyễn Quân rồi, đúng không?”
Lâm Chí Viễn nheo mắt, không nói gì thêm.
“Một người nghiện cờ bạc, hàng ngày bị xã hội đen đeo bám, chỉ toàn nói dối như vậy, mà Lâm tổng cũng tin được sao? ông không sợ ông ta hợp tác với tôi, mục đích là để chiếm đoạt Lâm Thị sao?”
Sau một lúc im lặng, Lâm Chí Viễn thở dài:
“Tinh Vãn, ta biết bây giờ con còn đang hận ta, ta nói thêm cũng không có ích gì. Ta cũng không cầu xin con tha thứ, chỉ cần con sống tốt là được.”
“Lâm tổng đừng nói vậy.”
Nguyễn Tinh Vãn nói
“Tôi có một thứ, chắc chắn Lâm tổng sẽ rất quan tâm.”
Nguyễn Tinh Vãn giơ túi giấy da trong tay lên, cười nói:
“Trong này có một bản xét nghiệm ADN, Lâm tổng có muốn xem không?”
Lâm Chí Viễn không biết cô có ý gì:
“Tinh Vãn, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé.”
Lúc này, một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên từ trong đám đông:
“Xét nghiệm ADN gì? Ta cũng muốn xem.”
Giọng nói vừa dứt, ngài Cận chống gậy đi đến bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, nhận lấy túi giấy da từ tay cô, nhìn qua một chút rồi nhíu mày thật chặt, sau đó đưa lại cho Lâm Chí Viễn:
“Cái này anh giải thích thế nào?”
Lâm Chí Viễn sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhận lấy.
Đó là bản xét nghiệm ADN giữa ông ta và Tri Ý, được lấy từ hai mươi năm trước.
Đó là bản sao trong nhà ông ta.
Lâm Chí Viễn bình tĩnh đối diện:
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng chưa bao giờ làm cái này.”
Ngài Cận hỏi:
“Ý anh là cái này là giả sao?”
“Cũng chỉ có khả năng đó mà thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nâng tay lên, nắm đ.ấ.m của cô thả lỏng:
“Vậy còn cái này thì sao, Lâm tổng cũng muốn nói không biết chuyện gì xảy ra à?”
Một chiếc đồng hồ bỏ túi bị cháy một nửa xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Sắc mặt Lâm Chí Viễn lập tức thay đổi,ông ta mở miệng định nói gì đó nhưng lại kiềm chế không nói ra.
Ngài Cận thấy vậy nhíu mày:
“Cô gái, đưa tôi xem nào.”
Nguyễn Tinh Vãn thu tay lại, đưa cho ông.
Ngài Cận lật qua lật lại, nhíu mày càng sâu hơn, rồi hỏi:
“Còn chiếc của mẹ con thì sao, con có mang theo không?”
“Có mang theo.”
Nguyễn Tinh Vãn mở chiếc túi trong tay, đưa cho Ngài Cận một chiếc đồng hồ bỏ túi khác.