Chu Từ Thâm nói:
"Không phải của em chả nhẽ của tôi à? đem đi, đừng để tôi nhìn thấy lại khó chịu."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng hai giây mới nói:
“Nếu Chu tổng không cần nữa, thì cứ vứt đi.”
"Tôi thuê người giúp việc đến là để vứt rác cho em sao? tự mình đem vứt đi."
"........................................."
"Nhiều như vậy tôi cũng không thể lấy đi nổi."
Chu Từ Thâm vẫn như cũ không hợp tình người:
“Em không biết mỗi ngày tới vứt một ít sao?”
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi:
“Được thôi, nhưng hiện tại tôi đang có việc phải làm, hi vọng Chu tổng có thể thư thả cho tôi mấy ngày.”
Vài giây sau, hắn mới ậm ừ chóp mũi như làm từ thiện.
"Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt Chu tổng."
Cô vừa đi được hai bước, phía sau truyền đến giọng nói của Chu Từ Thâm:
“Để tài xế đưa em về.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không cần phiền toái như vậy, tôi có thể tự mình ra ngoài bắt taxi.”
“Không phải em nói em đẹp như hoa, người gặp người yêu, nên đi đường vào buổi tối không an toàn hay sao?”
Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn mới gượng cười:
“Tôi từng nói vậy sao?"
Chu Từ Thâm ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ là không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nguyễn Tinh Vãn lúng túng sờ mũi rồi rời đi.
Xuống đến dưới lầu, đang định bước ra ngoài thì tài xế đã xuất hiện trước mặt cô:
“Bà chủ, ông chủ bảo tôi đưa bà về.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẫn nại kìm nén tính tình sửa lại:
"Đừng gọi tôi là phu nhân nữa. Tôi và Chu Từ Thâm đã ly hôn rồi."
Nhưng người tài xế này rõ ràng không linh hoạt, khéo léo như Lâm Nam, anh ta lặng im một lúc mới nói:
"Vâng....................... bà chủ."
Trên đường trở về, Nguyễn Tinh Vãn tựa vào cửa kính ô tô ôm túi giấy hít một hơi dài.
May mắn thay, tên đàn ông khốn nạn Chu Từ Thâm đó luôn có những suy nghĩ đơn thuần như vậy, khi nhìn thấy acid folic, anh ta nghi ngờ rằng cô và Lý Hoài Kiến đang chuẩn bị mang thai, khi nhìn thấy quần áo trẻ em, lại chỉ nghi ngờ rằng cô muốn có con, chung quy lại là chưa bao giờ nghi ngờ rằng cô đang mang thai.
Dù sao đi nữa thì lần này cũng đã tránh được một kiếp nạn.
Hai bài học này rõ ràng đã dạy cô rằng, muốn giấu diếm mọi thứ trước mắt Chu Từ Thâm không hề dễ dàng như vậy.
Nếu cô vẫn tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh phát hiện ra.
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ rằng sau khi hoàn thành mục phác họa bản thiết kế trang sức theo yêu này xong, cô sẽ đi tìm Lâm Tư để xem liệu có thể rời khỏi Nam Thành hay không.
Dù sao thì về cơ bản cô cũng không phải là người thiết kế, nếu như không cần thiết thì cũng không cần đến tạp chí.
Mặc dù không biết phương pháp này có thể giấu được bao lâu, nhưng có thể giấu được bao lâu thì được bấy lâu.
Hơn nữa................................
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ đến những lời của Chu Từ Thâm tối nay, anh đã nói rõ rằng anh không muốn có con.
Nếu một ngày nào đó anh biết cô mang thai, tính mạng của đứa nhỏ trong bụng cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Tinh Vãn ngồi trước bản vẽ thiết kế hồi lâu, mới lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Bùi Sam Sam.
"Tinh Tinh, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Bùi Sam Sam nghe có vẻ đang rất vui, bên cạnh cô cũng có rất âm thanh ồn ào.
Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại nói:
“Không có gì đâu, bây giờ cậu đang ở đâu đấy.”
"Thật hiếm khi hôm nay Lý Ngang mới tan ca đúng giờ không cần ra ngoài xã giao, anh ấy dẫn mình đi khu vui chơi giải trí, cậu có muốn qua đây không?"
"Không cần đâu, cậu chơi vui vẻ là được rồi."
Cô làm sao có thể đổ một chậu nước lạnh lên người Bùi Sam Sam khi cô đang vui vẻ như thế này được?
Không ai có thể hiểu rõ loại cảm giác này hơn cô.
Bùi Sam Sam đi đến một nơi yên tĩnh, che loa điện thoại lại nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Tinh Tinh, mình nói cho cậu biết, mình có trực giác, tối nay Lý Ngang sẽ cầu hôn mình. Hôm nay anh ấy thật không giống những ngày bình thường. Cậu nói xem mình nên đồng ý trực tiếp hay dè dặt từ chối một chút?"
Nguyễn Tinh Vãn vừa định mở miệng, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Lý Ngang:
“Em yêu, em đang nói chuyện với ai vậy?”