Hứa Nguyệt ho khan một tiếng, lơ đi chủ đề vừa rồi:
"Được rồi, cũng sắp đến giờ đi rồi đó. Hai đứa mau đi chuẩn bị đồ đi, cũng muộn rồi đó."
Nguyễn Tinh Vãn vội vàng gật đầu:
“Tôi lên lầu lấy đồ.”
Vừa hay đây là cái cớ để cô thoát khỏi cái khung cảnh xấu hổ này.
Hứa Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng cô biến mất trong cầu thang, sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Thằng bé bây giờ thế nào rồi?”
Chu Từ Thâm đặt ly nước xuống, chậm rãi nói:
"Cũng khá ổn."
Dừng một chút, anh lại nói:
“Chiều tôi sẽ phái người đưa bà trở về.”
Hứa Nguyệt im lặng thở dài:
"Con đúng thật sự là..."
Lời vừa ra khỏi miệng, bà chỉ lắc đầu bất lực, thu dọn bát đĩa rồi đi vào bếp.
Chu Từ Thâm ngồi ở bàn ăn trầm ngâm.
Sau chuyến đi du lịch đặc biệt như thế này, mọi nghi ngờ trước đây của Nguyễn Tinh Vãn hẳn đã tan biến rồi.
Ít nhất nó có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.
Miễn là không có phát sinh nào phía sau.
Chu Từ Thâm giơ tay nhéo nhéo sống mũi, nét mặt nghiêm nghị.
Rất nhanh, Nguyễn Tinh Vãn liền lấy đồ đi xuống:
“Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
Vừa nói, cô vừa chạy đến cửa bếp nói với Hứa Nguyệt:
"Dì Hứa, chúng cháu đi đây. Dì nhớ tự chăm sóc tốt bản thân nha."
Hứa Nguyệt gật đầu:
"Đừng lo lắng."
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm rời đi, Hứa Nguyệt ra khỏi bếp và bắt đầu thu dọn những thứ khác vào tủ lạnh.
Không hiểu sao Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy đường về dường như nhanh hơn nhiều so với lúc cô đến đây. Cô thậm chí còn không buồn ngủ trên suốt cả chặng đường.
Chu Từ Thâm trực tiếp đưa cô trở lại Studio, xoa đầu cô:
“Tôi đi đây?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Anh về công ty luôn à?”
"Ừm."
Nguyễn Tinh Vãn đưa tay kéo cửa xe:
"Vậy anh nhanh trở về đi, tôi.................."
Cô còn chưa nói xong, Chu Từ Thâm lại kéo cô lại, nghiêng người hôn lên môi cô một lát sau mới buông cô ra, hài lòng nói:
"Đi đi."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng nhếch khóe môi, xuống xe rời đi.
Tài xế ngồi phía trước hỏi:
“Chu tổng,giờ quay lại công ty ạ?”
Chu Từ Thâm nhìn bóng hình Nguyễn Tinh Vãn:
"Đi chỗ khác."
Người tài xế hiểu ý: “Vâng.”
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn đến Studio, Bùi Sam Sam nhanh chóng theo cô vào văn phòng và hỏi:
"Tinh Tinh, cậu đã đi đâu vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên ghế:
“Mình đi có chút việc?”
Bùi Sam Sam nhỏ giọng nói:
"Sáng nay Lâm Trí Viễn tới tìm cậu, mình nghĩ ông ta không hài lòng với nội dung cậu đăng ngày hôm qua, muốn đăng một bài khác, may là cậu không có ở đây, nhưng hôm nay cậu phải cẩn thận nhé."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không sao đâu.”
Có vẻ như đêm qua cô đã lựa chọn đúng đắn khi không quay lại, nếu không Lâm Trí Viễn có thể đã yêu cầu cô đăng bài viết khác ngay tối qua rồi, thật tình cờ cô lại đi vắng.
Bây giờ có đăng bài thì cũng chẳng ích gì nữa.
Bùi Sam Sam ngồi bên cạnh cô, dựa vào bàn thở dài:
"Cậu phải sống ở nhà họ Lâm bao lâu nữa? Không... mình nên hỏi, thân phận thực sự của hai ba con Lâm Chí Viễn và Lâm Tri Ý bao giờ mới được tiết lộ?"
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn dừng động tác tay, mỉm cười.
Chưa nhắc đến nền móng của Lâm gia sâu xa đến mức nào, chỉ nói đến Lâm Trí Viễn thôi, xét theo chuỗi sự kiện nào cũng do ông ta điều hành thì âm mưu, cách quản lí của ông ta đều vô cùng tỉ mỉ.
Nếu thật sự muốn xử lý ông ta, trừ khi ông ta lộ diện hoặc có bằng chứng thuyết phục, thì mới có thể thực sự lật đổ ông ta.
Ngay cả ngài Cận cũng không thể trực tiếp bất hòa với Lâm Chí Viễn, điều đó đã đủ để chứng minh.
Chương 824
Bên kia.
Khi Chu Từ Thâm mở cửa, bên trong chỉ có một mình Nguyễn Thầm đang nhìn đứa bé, Lý Tuyết không biết đã đi đâu.
Anh nhìn vào xe nôi, giọng điềm đạm hỏi:
“Ngủ rồi à?”
Nguyễn Thầm gật đầu:
“Vừa mới ngủ một lát.”
Chu Từ Thâm nói:
“Đợi Lý Tuyết về rồi, cậu quay lại trường đi.”
Nguyễn Thầm: “Ồ.”
Rõ ràng không để lời anh nói vào lòng, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người đứa bé đang ngủ say.
Một lúc sau, cậu mới lên tiếng:
“Anh định khi nào mới nói cho chị tôi biết?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Nguyễn Thầm cau mày, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng ngay lúc này, Lý Tuyết mở cửa bước vào.
Lý Tuyết khẽ gật đầu:
“Chào Chu tổng.”
Cô cũng khẽ gật đầu chào Nguyễn Thầm.
Chu Từ Thâm đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị Lý Tuyết gọi lại.
Anh quay đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Lý Tuyết do dự một hồi lâu mới lên tiếng:
“Chu tổng, dì Hứa khi nào quay lại ạ?”
“Buổi chiều, muộn nhất là sáu giờ.”
Ngừng một chút, Chu Từ Thâm lại nói
“Cô có việc gì à?”
Lý Tuyết vội vàng xua tay:
“Không không, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi. Tôi lo thỉnh thoảng đi chợ mua đồ, không có ai trông trẻ, hơi bất tiện...”
Chu Từ Thâm nói:
“Có gì cần, cứ gọi người ta đưa đến.”
Thực ra ngay từ khi Lý Tuyết hỏi câu đó, tim cô đã như muốn nhảy lên. Từ lâu, Chu tổng đã dặn dò, nếu không cần thiết thì không nên ra ngoài, nhà thiếu gì thì có thể gọi người đưa tới.
Lý Tuyết ban đầu cũng làm theo lời anh, rất ít khi ra ngoài. Nhưng... kể từ khi gặp Dương Chấn, cô luôn tìm lý do để đi ra ngoài, từ ba ngày một lần cho đến bây giờ là mỗi ngày một lần.
Nghe Chu tổng không nói gì thêm, Lý Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm:
“Vâng, tôi biết rồi.”
Chu Từ Thâm nhìn Nguyễn Thầm:
“Đi thôi.”
Xuống lầu, Nguyễn Thầm hỏi:
“Người này anh tìm từ đâu vậy? Đáng tin không? Để cô ấy một mình chăm đứa bé, có xảy ra...”
Chu Từ Thâm nhạt giọng hỏi lại:
“Một mình?”
Không đợi Nguyễn Thầm nói, anh liếc nhìn xung quanh rồi nói tiếp:
“Trong ngoài đây đều có người, chỉ là cậu không thấy thôi. Cô ấy chỉ phụ trách chăm thằng nhóc kia, còn những việc khác, người bên ngoài sẽ lo liệu.”
Nguyễn Thầm: “...”
Thằng nhóc?
Có ai lại gọi con mình như vậy không chứ.
Chu Từ Thâm nhìn đồng hồ, giọng có chút không kiên nhẫn:
“Lên xe nhanh đi, đưa cậu về trường, tôi còn có việc.”
Nguyễn Thầm nói:
“Không cần anh đưa về, tôi cũng có việc, không về trường đâu.”
Nói xong, Nguyễn Thầm quay người rời đi.
Chu Từ Thâm bước lên xe, giọng điệu không rõ cảm xúc:
“Bảo cậu điều tra Lý Tuyết gần đây làm gì, điều tra tới đâu rồi?”
Lâm Nam nói:
“Lý Tuyết cô ấy... có lẽ là đang yêu rồi. Nhiều lần người của chúng ta theo dõi đều thấy cô ấy nắm tay một người đàn ông, khoảng thời gian cô ấy ra ngoài hầu như là để hẹn hò với người đó.”
Chuyện Lý Tuyết gần đây thường xuyên ra ngoài, thuộc hạ của anh đã báo cáo từ lâu.
Nhưng Lý Tuyết là người anh tìm đến, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nghe vậy, Chu Từ Thâm ừ một tiếng:
“Tìm lại người phù hợp đi.”
Lâm Nam đáp:
“Đã tìm rồi, chỉ là ít nhiều gì cũng tồn tại một số yếu tố không chắc chắn. Cũng lo lắng bên phía phu nhân lại đột ngột...”
“Trước khi Lý Tuyết rời đi, hãy để họ gặp nhau một lần. Nói với Nguyễn Tinh Vãn rằng họ chuẩn bị chuyển chỗ ở rồi.”
Lâm Nam không khỏi thầm chậc lưỡi trong lòng, chiêu này của Chu tổng thật sự rất cao tay. Đối với một người mẹ mà nói, cũng đã là mức độ tàn nhẫn rồi.
Chỉ là không biết, sau khi Nguyễn Tinh Vãn biết sự thật, cô còn có thể tha thứ cho anh hay không.
...