Chu Tuyển Niên không nói chuyện này nữa, chuyển chủ đề:
“Anh nghe nói em đã ly hôn rồi, là cãi nhau hay sao?”
Chu Từ Thâm đại khái không ngờ hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút rồi nói:
"Sao lại nói như vậy?"
Chu Tuyển Niên cười:
“Anh cảm thấy em rất yêu vợ, có lẽ không phải là do tình cảm không hòa hợp. Từ Thâm, em quá kiêu ngạo rồi, con gái cần được dỗ dành nhiều hơn."
“Anh cảm nhận sai rồi, em không thích cô ấy.”
Nói xong, anh bổ sung thêm:
“Cô ấy lúc nào cũng khơi dậy sự chán ghét của em đối với cô ấy.”
Chu Tuyển Niên mỉm cười lắc đầu, ngồi trên xe lăn quay người lại cầm kéo tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ trước mặt:
“Đôi khi, thích một người, mọi người xung quanh đều có thể phát hiện ra, chỉ có bản thân mình là chẳng biết gì. "
Lời nói của Chu Tuyển Niên không phải là không có cơ sở, mấy năm trước khi vợ anh cùng anh về nhà cũ, cô ấy giống như một người làm, bị khách trêu chọc, chạy tới chạy lui cả tối.
Sau khi Chu Từ Thâm phát hiện ra, anh đã ném chiếc áo khoác cho cô:
“Cầm đi, không được phép đi đâu, tránh trường hợp tôi muốn quần áo lại tìm không thấy cô.”
Nếu thật sự rất ghét cô, lẽ ra anh có thể để cô tiếp tục bị người làm của mình chế nhạo, nhưng anh lại đưa áo cho cô, không nghi ngờ gì nữa, chính là muốn nói với mọi người có mặt rằng, người phụ nữ cầm áo của anh chính là vợ anh.
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng nói:
"Anh sẽ yêu một người phụ nữ giả mang thai đến trước cửa nhà anh để ép hôn không?"
"Loại tình cảm này, ai có thể nói rõ được chứ?"
..............................
Khi Chu Từ Thâm rời đi, Lâm Tri Ý vốn đợi từ xa đã đuổi theo anh:
"Từ Thâm................................"
Chu Từ Thâm hơi khựng lại, quay đầu lại bình tĩnh nói:
"Có chuyện gì à?"
Lâm Tri ý cắn môi, đối mặt với anh có chút căng hẳng:
“Chúng ta đã lâu không gặp, anh không muốn nói chuyện với em sao?”
"Không muốn."
Lâm Tri Ý không ngờ anh lại không giữ thể diện cho cô, có chút khó chịu:
“Anh thậm chí cả lời nói xã giao cũng không muốn nới với em sao?”
Chu Từ Thâm vẻ mặt không thay đổi:
"Cô hỏi tôi có muốn hay không, tôi trả lời muốn hay không muốn đều là tự do của tôi. Không phải tôi không muốn nói lời khách sáo với cô, chỉ là không cần thiết."
Lâm Tri Ý cười:
“Anh thật sự….............................. không hề thay đổi chút nào.”
“Nếu đây là điều mà cô muốn nói với tôi, thì tôi xin lỗi không tiếp chuyện được.”
"Từ Thâm."
Lâm Tri Ý lần nữa gọi anh lại.
"Nghe nói anh đã ly hôn rồi."
Nghe vậy, Chu Từ Thâm có chút khó chịu, sao lại có nhiều người hỏi chuyện ly hôn của anh như vậy.
Đây chẳng nhẽ là một điều rất vinh quang hay sao? Làm sôi động tới mức ai cũng biết, theo sao đó là một loạt những lời hỏi thăm.
Lâm Tri Ý nói thêm:
"Lần này... Thực ra em quay trở lại là vì anh. Ba năm trước, lẽ ra chúng ta đã bàn đến chuyện kết hôn rồi. Nếu không phải người phụ nữ đó chen ngang, chúng ta........................"
“Tôi không phải Quý Hoài Kiến, không ai có thể ảnh hưởng đến tôi.”
Nói xong, anh liền nhanh chân rời đi.
Lâm Tri ý sững sờ một lúc lâu mới nhận ra, anh có ý so sánh cô với Chu An An phải không?
Lâm Tri ý cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng ba năm trước, anh không muốn cưới Nguyễn Tinh Vãn.....
Nguyễn Tinh Vãn mang theo đứa con tới ép hôn, cùng với việc Chu An An dùng thủ đoạn để theo đuổi Quý Hoài Kiến có gì không giống nhau cơ chứ? Tại sao lại so sánh bọn họ với cô chứ?
................................
Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng nhìn thấy một căn hộ phù hợp, nhưng chủ nhà nói rằng hợp đồng phải đến ngày mai mới ký được, nên cô chỉ có thể ở lại khách sạn thêm một đêm nữa.