Chu lão gia nói:
"Ta dự định sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau, địa điểm sẽ là khách sạn bên bờ biển của Chu thị. Từ Thâm, con thấy sao?"
"Con không đồng ý."
Chu Từ Thâm ngồi trên ghế sofa bình tĩnh nói.
Chu An An nghe vậy có chút lo lắng:
"Anh họ........................."
Quý Nhiên nói:
“Không biết là lí do Chu tổng không đồng ý là gì vậy ạ, có thể nói cho chúng tôi biết được không?”
“Quý Hoài Kiến ở bên ngoài có những chuyện lộn xộn gì, tự bản thân anh ta rõ.”
Cha Quý cau mày:
"Chu tổng, lời nói không thể nói bừa được. Hoài Kiến vẫn luôn ngay thẳng, giữ mình trong sạch, trước giờ không làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài."
Chu lão gia nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Chu An An vội vàng đứng dậy:
"Là ả đàn bà đó cứ luôn bám lấy anh Hoài Kiến, anh Hoài Kiến chính là bị ả ta lừa!"
Chung Nhàn nói:
"Người phụ nữ nào? An An, hãy nói rõ ràng đi."
"Còn không phải là Nguyễn........................"
Chu An An vừa nói được nửa chừng, Chu Từ Thâm liền liếc nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Chu An An nghiến răng, giậm chân nói:
"Tóm lại, anh Hoài Kiến và cô ta vốn không có quan hệ gì, cháu chỉ gả cho anh Hoài Kiến thôi! "
Kỷ Nhiên lúc này mới nói:
“Mặc dù An An là em gái của Chu tổng, nhưng có vẻ như Chu tổng kiểm soát hơi nhiều rồi, chuyện hôn nhân là do bố mẹ quyết định.”
Đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm nhếch lên lạnh lùng, giọng điệu càng trở nên thờ ơ:
"Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi tới vậy, hôn nhân của Chu An An tôi không quản. Nhưng sau khi kết hôn, tất cả cổ phần đứng tên cô ta sẽ trả lại Chu thị."
Những lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng khách lại rơi vào im lặng đến mức kì lạ.
Lời nói của Chu Từ Thâm rất rõ ràng, rằng nếu họ muốn dùng cuộc hôn nhân nhằm tăng cường quyền kiểm soát đối với Chu thị thì mong muốn của họ chỉ có thể là thất bại.
Và điều này cũng có nghĩa là Chu thị sẽ không có bất kỳ sự hợp tác nào với nhà họ Quý. Cuộc hôn nhân làm ăn này cuối cùng chỉ dẫn đến sự cô đơn lạnh lẽo.
Vẻ mặt của Chung Nhàn trở nên khó coi hơn:
"Con làm như thế này có phần hơi quá đáng rồi đó."
Sở dĩ Chu An An đổi họ là do yêu cầu của Chung Nhàn, chính là nhằm lấy được cổ phần của Chu thị. . truyen bac chien
Nhưng việc làm này của Chu Từ Thâm chắc chắn đã phá vỡ mọi kế hoạch của bà ta.
Quý gia tốt xấu gì cũng là gia tộc nổi tiếng, tuy việc kết hôn với nhà họ Chu có lợi rất lớn với bọn họ, nhưng lời nói của Chu Từ Thâm cũng quá khắc nghiệt rồi, dù thế nào đi nữa họ cũng không nhịn được cơn tức giận này.
Cha Quý đứng dậy nói:
"Đây là chuyện của gia đình mọi người. Chúng tôi không tiện xen vào, nên xin phép rời đi trước."
Chu An An lo lắng đến mức vội vàng thuyết phục họ ở lại:
"Bác Quý, anh họ cháu không phải có ý như vậy đâu. Bác gái, bác khuyên bác trai một lời đi ạ, cháu..........."
Mẹ Quý kéo tay cô ra:
“An An, vẫn nên là đợi gia đình cháu bàn bạc xong chuyện trong nhà, rồi mới nói chuyện tương lai.”
Quý Nhiên cũng rời đi luôn.
Trong nhất thời, phòng khách chỉ còn lại vài người.
Chu An An tức giận không dám lên tiếng, chỉ có thể khẩn trương nói:
"Anh họ, em có thể không cần bất cứ thứ gì cả, em chỉ muốn ở bên anh Hoài Kiến................."
Chu lão gia nói:
“An An, im lặng.”
Chu Từ Thâm không muốn có con, sắp mất quyền kiểm soát con bài thương lượng của mình, nhưng may mắn thay trước mắt ông ta còn có một miếng thịt béo là nhà họ Quý.
Làm sao ông ta có thể sẵn sàng từ bỏ cơ hội dâng đến tận cửa như thế này được.
"Chú à!"
Chung Nhàn nắm lấy tay Chu An An, an ủi:
"An An, con đừng vội lo lắng, mọi việc đều sẽ có cách giải quyết."
Chu lão gia cũng biết tính cách của Chu Từ Thâm, điều quan trọng nhất lúc này là tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc hôn nhân giữa Chu Thị và nhà họ Quý, ông ta chỉ có thể nói chuyện với Chu Từ Thâm bằng giọng điệu thương lượng:
“Từ Thâm, dù có nói gì đi chăng nữa, An An vẫn là em gái của con, con làm như vậy, thì để mặt mũi của An An ở đâu, để mặt mũi của Chu thị ở đâu."