Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh gạt tay Quý Hoài Kiến xuống:
"Anh Hoài Kiến, có lẽ là em nói chưa đủ rõ ràng. Cho dù em không gả cho Chu Từ Thâm, thì chúng ta cũng không thể nào đến được với nhau đâu."
"Tại sao lại không thể chứ?"
"Trước đây, là do suy nghĩ của em quá mơ mộng, thế cho nên mới xem nhẹ sự khác biệt khoảng cách giữa hai chúng ta."
Quý Hoài Kiến cau mày:
“Tinh Vãn, những điều đó đều không phải là vấn đề.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Những điều đó đều là vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn, Nếu như em không gả cho Chu Từ Thâm, có lẽ em vẫn có khát khao về tương lai, nhưng cũng chính vì gả cho anh ta nên em mới biết rằng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng vốn không hề dễ như trong tưởng tượng, em không muốn lần nữa phải chịu đựng những ánh mắt xem thường và chế giễu đó nữa ”.
"Đó là bởi vì anh ta không yêu em. Nếu anh ta yêu em, thì sẽ không để em bị bọn họ bắt nạt."
Nguyễn Tinh Vãn: ".............................."
Tuy sự thật là như vậy, nhưng bị người khác nói trúng tim đen vẫn là có chút khó chịu.
Nguyễn Tinh Vãn đang định nói tiếp, thì một bóng người lao tới tát vào mặt cô:
"Nguyễn Tinh Vãn, cô vẫn là không không biết xấu hổ sao!"
Ngay lập tức, mùi rỉ sắt lan tỏa trong miệng cô.
Nguyễn Tinh Vãn dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ m.á.u đang chảy ra, giơ tay tát lại một cái.
Chu An An có lẽ không ngờ rằng cô lại dám đánh trả, sau khi sửng sốt một lúc, chuẩn bị đòi lại công bằng, nhưng vừa định ra tay, liền bị Quý Hoài Kiến ngăn lại.
Anh không khách khí cảnh cáo:
“Chu An An, nếu còn tái phạm, đừng trách tôi không khách khí.”
"Anh Hoài Kiến, anh không thấy cô ấy đánh em à? Anh................."
Nguyễn Tinh Vãn lạnh lùng nói:
“Con chó cắn trước mà.”
Chu An An sắp lên cơn, lại bị Quý Hoài Kiến giữ chặt tay, mặt đột nhiên đỏ bừng:
"Nguyễn Tinh Vãn, tôi đã từng nói với cô rồi, anh Hoài Kiến là của tôi, anh ấy là của tôi! cô còn quyến rũ anh ấy mà không biết vô liêm sỉ, là cô tự chuốc lấy phiền phức thôi! "
Quý Hoài Kiếm mím môi:
"Chu An An, tôi nói lại với cô thêm một lần nữa, tôi và cô không có quan hệ gì cả."
"Lời anh nói không tính! Hai nhà chúng ta đã bàn chuyện kết hôn rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ ở bên em!"
Kể từ khi trở về nước, Chu An An ngày nào cũng lẽo đẽo theo chân Quý Hoài Kiến, khiến cho anh rất khó chịu.
Ông bà Quý gia vốn cũng không thích Chu An An, nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên vì lý do nào đó đồng ý chuyện hôn nhân của bọn họ, Chu An An cũng trực tiếp nhận định rằng bọn họ sẽ kết hôn, càng bám lấy Quý Hoài Kiến không buông.
Nguyễn Tinh Vãn không để ý đến cô ta, nói với Quý Hoài Kiến:
“Em đi trước đây.”
"Tinh Vãn............................."
Nhìn thấy cô đi xa, Quý Hoài Kiến cúi đầu, bây giờ anh còn không giải quyết được những hỗn loạn ở đây, lấy tư cách gì mà giữ cô lại?
Chu An An vẫn nắm lấy cánh tay anh:
"Anh Hoài Kiến, chúng mình đi dạo phố đi. Mấy ngày trước em đã đặt mua một chiếc túi, chắc là cũng về hàng rồi...................."
Quý Hoài Kiến lạnh nhạt hất tay cô ta ra:
“Chu An An, cô là con gái, tô cũng không muốn nói những lời khó nghe với cô, nhưng tôi không thích cô, cũng sẽ không cưới cô. Nếu cô còn tiếp tục không tôn trọng Nguyễn Tinh Vãn nữa thì tôi sẽ không khách khí với cô đâu."
Chu An An trừng mắt, căm hận nói:
"Có phải là vì Nguyễn Tinh Vãn không? Đều là vì cô ta mà anh không thích em. Nếu không có cô ta, anh................. sớm biết như vậy thì đã đẩy cô ta mạnh hơn chút rồi, khiến cho cô ta c.h.ế.t là tốt nhất."
Quý Hoài Kiến cau mày:
“Cô đã làm gì với Tinh Vãn?”
Nghe vậy, ánh mắt Chu An An có chút bối rối, biết mình đã nói sai rồi, cô đẩy Quý Hoài Kiến ra và nói:
"Không có! em chưa từng làm bất cứ điều gì với cô ta, tất cả đều là do con khốn đó đáng bị như vậy! cô ta không biết xấu hổ gả cho anh họ của em. Bây giờ còn không có liêm sỉ tới quyến rũ anh, em sẽ không tha cho cô ta."