Chu Từ Thâm trực tiếp bỏ qua giọng điệu mỉa mai trong lời cô nói, thản nhiên đáp:
“Cô ta sẽ không dám xuất hiện trước mặt em nữa đâu.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn hơi ngẩn người, thử hỏi:
“Cô ta vẫn còn sống chứ?”
“Em muốn cô ta còn sống hay không?”
Nguyễn Tinh Vãn chợt nhận ra khi Chu Từ Thâm nói câu này, giọng điệu của anh không thể hiện chút cảm xúc nào, không giống như đang hỏi ngược lại, cũng không giống như đang đùa cợt.
Một lúc sau, cô mới bình tĩnh nói: “Tôi chỉ hy vọng cô ta phải nhận hậu quả xứng đáng.”
Chu Từ Thâm đáp: “Sẽ có.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn về phía xa, không nói gì thêm.
Vài giây sau, giọng của Chu Từ Thâm lại vang lên:
“Em còn điều gì muốn nói không?”
“……”
Câu này anh nói thật lý lẽ, như thể là cô đang quấy rối anh bằng điện thoại vậy.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định mở miệng, Chu Từ Thâm liền nói:
“Tránh xa Trình Vị ra.”
Nghe giọng điệu ra lệnh của anh ta, Nguyễn Tinh Vãn lập tức từ chối:
“Dựa vào cái gì chứ? Tôi không............................!”
Chu Từ Thâm: “……”
Giọng anh dịu lại một chút: “Tại sao?”
“Vậy tại sao tôi phải tránh xa anh ấy.”
“Tôi không thích.”
“Ồ, đó là vấn đề của anh, không liên quan gì đến tôi.”
Lần này nói xong, không đợi anh trả lời, Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng cúp máy.
Gã đàn ông đáng ghét này ngày nào cũng có mấy cái tật xấu.
Trong chiếc Rolls-Royce đen, Lâm Nam cảm nhận nhiệt độ trong xe đang giảm xuống rõ rệt, anh đưa tay vài lần muốn lấy lại điện thoại nhưng mỗi lần đến giữa chừng, bản năng sinh tồn lại khiến anh chùn bước.
Nếu không có gì bất ngờ, phu nhân sẽ chặn luôn số điện thoại này.
May mắn thay, với tư cách là một trợ lý xuất sắc và đủ tiêu chuẩn, anh không chỉ có hai hoặc ba cái điện thoại.
Chu Từ Thâm lạnh lùng ném điện thoại lại cho Lâm Nam: “Về đi.”
Lâm Nam đáp: “Vâng.”
Biệt thự Tinh Hồ.
Chu Từ Thâm bật đèn phòng khách lên, bên trong lạnh lẽo vô cùng.
Người phụ nữ vô tâm đó chẳng để lại gì cả.
Quay lại phòng, Chu Từ Thâm đi vào phòng thay đồ, khi tháo cà vạt, anh liếc thấy hàng quần áo và trang sức chưa từng được dùng tới.
Vài giây sau, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên.
Chương 363
Đến trưa hôm sau, Nguyễn Tinh Vãn vừa ăn trưa xong, đang chuẩn bị vào văn phòng thì điện thoại cô vang lên một số lạ.
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, cô nhìn màn hình điện thoại, do dự một lúc rồi mới bắt máy.
Cô cầm điện thoại không lên tiếng, chuẩn bị hễ nghe thấy giọng của gã đàn ông đáng ghét kia thì sẽ lập tức cúp máy, tuyệt đối không cho anh cơ hội đe dọa cô.
Nhưng không ngờ, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng của một người đàn ông lạ:
“Chào cô Nguyễn, tôi là nhân viên của công ty chuyển nhà, xin hỏi cô có ở nhà không, chúng tôi đã đến dưới nhà cô rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên: “Công ty chuyển nhà? Tôi đâu có chuyển nhà?”
“Tôi xác nhận lại một lần nữa, cô là cô Nguyễn Tinh Vãn phải không?”
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày: “Ai đã thuê các anh?”
“Xin lỗi cô Nguyễn, bên tôi chỉ có tên, địa chỉ và thông tin liên lạc của cô.”
“……”
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi thật sâu:
“Vậy làm phiền anh chờ một chút, tôi sẽ về ngay.”
Cúp máy xong, Nguyễn Tinh Vãn cất điện thoại rồi ra khỏi văn phòng.
Bùi Sam Sam thấy vậy hỏi: “Tinh Tinh, cậu đi đâu thế?”
“Công ty chuyển nhà gọi cho mình, nói là đã đến dưới nhà mình rồi, mình phải về xem sao.”
“Á? Vậy để mình đi với cậu.”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Không cần đâu, mình tự về được rồi.”
Hôm nay có một nhân viên xin nghỉ, một nhân viên khác đi ăn rồi, nếu cô đi, trong studio chỉ còn lại mình Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam nghĩ một chút, rồi đưa chìa khóa xe cho cô:
“Được,vậy cậu đi xem sao, có việc gì thì gọi cho mình nhé.”
“Được.”
Chỗ này cách căn hộ không xa, Nguyễn Tinh Vãn lái xe vài phút là mình tới nơi.
Cô mở cửa xe, nhìn thấy chiếc xe in logo của công ty chuyển nhà không xa.
Bên kia rõ ràng cũng thấy cô, liền lập tức bước tới: “Cô Nguyễn phải không?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu.
Đối phương gọi đồng nghiệp kéo chiếc thùng giấy lớn bên cạnh bằng xe đẩy đến:
“Cô Nguyễn, phiền cô ký tên, chúng tôi sẽ mang lên.”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Anh có con d.a.o nào không cho tôi mượn chút?”
“Có đây.”
Nguyễn Tinh Vãn dùng d.a.o cắt lớp băng keo trong niêm phong thùng giấy, thấy trong thùng toàn là quần áo, chứ không phải mấy thứ đáng sợ gì khác thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô nói: “Xin lỗi, mấy thứ này không phải của tôi, phiền các anh chuyển lại về nơi đã gửi.”