Nguyễn Thầm nói:
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay là do tôi xúc động, thật sự xin lỗi, mọi tổn thất tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Quản lý vỗ vai cậu: “Tiểu Nguyễn à, cậu nói với tôi những điều này chính là khách sáo rồi, nếu để nói về tổn thất thì đó chính là cú đ.ấ.m mà cậu dành cho Chu tổng. Chuyện này tuy không nhỏ, nhưng bây giờ Chu tổng cũng không truy cứu, vậy càng không có vấn đề gì rồi, tiền lương mấy ngày qua của cậu vẫn sẽ được quyết toán cho cậu.”
Nguyễn Thầm mím mín môi, không từ chối nữa, chỉ là hơi cúi đầu, sau đó là cảm ơn rồi mới rời đi.
Ra khỏi Hoàng Hôn, Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam đang đợi ở cửa.
Nguyễn Thầm đi tới, cúi đầu nhận lỗi:
“Em xin lỗi.”
Nguyễn Tinh Vãn cười một cái:
“Em xin lỗi chị làm gì? Chuyện này vốn không phải lỗi của em.”
"Chị và anh ta li hôn không phải do anh ta ngoại tình ư?"
"Nói thế nào được nhỉ.............................cũng không hoàn toàn, nhưng anh ta vừa mới giải thích với chị rằng anh ta và Thư Tư Vi không phải loại quan hệ đó."
Nguyễn Thầm nhíu mày, không thể tin nổi:
“Anh ta nói, chị liền tin sao?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chị tin hay không cũng không quan trọng, dù sao bọn chị cũng sắp ly hôn rồi.”
Lúc này, Bùi Sam Sam đúng lúc xuất hiện làm không khí sôi động lên:
"Được rồi được rồi, đừng nhắc tới con người đáng ghét kia nữa, Tiểu Thầm, nghe nói em thi được hạng nhất tỉnh, vẫn chưa kịp chúc mừng em. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta đi luôn hôm nay đi. Em chọn địa điểm, còn chị Sam Sam sẽ làm chủ trì!"
Nguyễn Thần lẩm bẩm:
“Không cần đâu, em về còn phải đi tìm công việc.”
Chỉ còn hơn một tháng nữa là khai giảng, công việc ở Hoàng Hôn không còn nữa, cậu ấy cần bắt đầu tìm một công việc.
Bùi Sam Sam đang định nói tìm công việc gì cơ chứ, cậu cần bao nhiêu tiền, cô trực tiếp đưa là xong rồi, nhưng Nguyễn Tinh Vãn lại khẽ chạm nhẹ vào cánh tay cô, lời nói trong miệng Bùi Sam Sam lập tức chuyển thành:
"Cũng được cũng được, vậy để lần sau nhé."
Cô thiếu chút nữa quên mất rằng Nguyễn Thầm từ nhỏ đã hiếu thắng, đừng nói là tiền cô cho cậu, ngay cả tiền của Nguyễn Tinh Vãn cậu cũng không lấy dù chỉ một xu.
Nguyễn Tinh Vãn dặn dò nói:
“Về nhà nhớ xử lí vết thương, tránh bị nhiễm trùng.” Bùi Sam Sam lại nói:
"Đi thôi, lên xe, bọn chị đưa em về nhà."
"Em không về nhà, Nguyễn Quân đã về rồi."
Nguyễn Tinh Vãn sửng sốt một chút, mới hỏi: . Truyện Tiên Hiệp
“Những người kia không đuổi theo ông ta đòi nợ nữa à?”
“Không có, hình như ông ta đã trả hết nợ rồi.”
“Ông ta lấy tiền ở đâu ra?”
"Không biết, gần đây trông ông ta rất vui vẻ, hẳn là có rất nhiều tiền trên người."
Nguyễn Thầm khoác ba lô lên lưng.
"Em đi đây, các chị về đi."
Nói xong, cậu rời đi theo hướng ngược lại với họ.
Bùi Sam Sam nhìn bóng lưng cậu, cảm khái nói:
“Thằng nhóc này, tính tình càng ngày càng cứng đầu, quả thực giống cậu như đúc.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười: “Đi thôi.”
Bên trong chiếc Rolls-Royce.
Lâm Nam nhìn bóng dáng bên kia đường, sau đó tầm nhìn chuyển sang hộp quà được gói đẹp đẽ trên ghế phụ, nhỏ giọng hỏi:
"Chu tổng, những món đồ này, bây giờ có cần đưa cho phu nhân nữa không?"
Ở ghế sau, Chu Từ Thâm thậm chí còn không mở mắt, giọng nói lạnh lùng:
"Ném cho chó ăn."
Lâm Nam im lặng một chút, cẩn thận nhắc nhở:
"Chu tổng, chó không ăn được sô cô la."
"....................................."
Cục dân chính.
Nguyễn Tinh Vãn đã dự tính đến tình trạng giao thông và đủ các loại tình huống phát sinh khác nhau, vì để không đến muộn, đã đến sớm trước một tiếng đồng hồ để đợi.
Trái ngược với bên cạnh là khung cảnh hết cặp đôi này đến cặp đôi khác hạnh phúc kết hôn thăng cấp thành vợ chồng, thì khung cảnh li hôn bên này buồn tẻ biết bao, lác đác vài cặp vợ chồng đến xử lí thủ tục, trên nét mặt đều tràn ngập sự tê dại và thù hận, ngay cả vẻ mặt của nhân viên cũng có chút thờ ơ.