"Được rồi, cô Nguyễn."
Lâm Nam nhanh nhẹn chuồn mất.
Nhìn chiếc xe màu đen chạy xa dần, Nguyễn Tinh Vãn xoay người tiến vào chung cư.
Sau khi lên lầu, Nguyễn Tinh Vãn đứng ở cửa bật đèn, nhìn căn phòng lạnh lẽo bụi bặm, cúi đầu thở dài một hơi.
Thực ra để nói thì cô chỉ sống ở đây chưa đến một tháng, nơi này đối với cô mà nói căn bản không được gọi là nhà.
Sau khi thu dọn xong, đã là một giờ sáng.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên giường, nghĩ ngợi rất lâu mới gửi tin nhắn cho Nguyễn Thầm.
"Nguyễn Thầm, sáng mai đi nhà tù Nam Thành một chuyến với chị đi."
Nguyễn Thầm cũng chưa ngủ, nhận được tin nhắn xong liền gọi điện thoại tới: "Chị về Nam Thành rồi à?"
"Ừm, vừa xuống máy bay được một lúc rồi."
Nguyễn Thầm lại nói: "Đi nhà tù làm gì?"
Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất nhẹ: "Nguyễn Quân chết rồi."
Đầu bên kia, Nguyễn Thầm trầm mặc rất lâu, sau đó chỉ bình tĩnh hỏi một câu: "Sao lại chết?"
"Lúc vượt ngục làm cháy nhà, chết ngay tại chỗ."
Nguyễn Thầm: "Vậy mai em tới đón chị."
"Được."
Ngày hôm sau, sáng sớm bầu trời đã có mưa nhỏ bay bay, cả thành phố giống như bị một tầng màu xám bao phủ. Nguyễn Tinh Vãn mặc một thân đồ đen, cùng Nguyễn Thầm lần đầu tiên xuất hiện ở cửa nhà tù Nam Thành.
Sau khi đăng ký và nói rõ ý đến, giám ngục đưa bọn cô tới phòng tro cốt: "Tro cốt và di vật của Nguyễn Quân đều ở đây, hai người ký tên xong là có thể mang đi."
Chữ là Nguyễn Thầm ký, giám ngục nhìn cậu, lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn đang đứng một bên, không nhịn được nói: "Thật không ngờ Nguyễn Quân lại có con trai con gái như này, ông ta cũng quá may mắn rồi." Từ lúc Nguyễn Quân vào tù, liền không ít lần gây rối, không phải là bị đánh trên đường, thì cũng là ở trên đường đánh người, lúc nào miệng cũng ồn ào con rể ông ta là tổng tài tập đoàn chu thị, du côn vô lại điển hình.
Có điều ông ta ồn ào như vậy cũng không phải không có hiệu quả, vẫn là kéo được một đám người giúp ông ta vượt ngục, đáng tiếc là không thành công.
Nguyễn Thầm ký tên xong, nhìn tro cốt của Nguyễn Quân một cái, môi mỏng mím lại, không trả lời.
Nguyễn Tinh Vãn nói: "Bây giờ chúng tôi đi được chưa?"
"Được rồi được rồi." Giám ngục hồi thần, đưa đồ của Nguyễn Quân cho bọn cô.
Nhìn bóng lưng của hai người đi càng lúc càng xa, trong lòng giám ngục viết đầy hai chữ kỳ lạ, bộ dáng kia của Nguyễn Quân, rốt cuộc sao có thể sinh ra con trai con gái có khí chất tướng mạo bậc này?
Không phải cuỗm từ chỗ nào về đấy chứ?
Ra khỏi nhà tù, Nguyễn Thầm nói: "Chuyện còn lại giao cho em, chị về nhà nghỉ ngơi đi."
Nguyễn Tinh Vãn dừng một chút, biết Nguyễn Thầm sợ cô không muốn đối mặt với Nguyễn Quân, cô cười nói: "Người cũng đã chết rồi, còn nghĩ những chuyện đã qua làm gì, hơn nữa nếu chị để bụng, hôm nay đã không tới."
Khóe môi Nguyễn Thầm hơi vểnh lên: "Mặc kệ nói thế nào, chị cũng đang mang thai, đi nghĩa trang không thích hợp, em đi một mình cũng được."
"Tiểu Thầm, chị thực sự không sao cả, yên tâm đi."
Tang lễ của Nguyễn Quân rất đơn giản, tuy nói là tang lễ, không bằng nói là một nghi thức đơn giản thì đúng hơn.
Mà trên bia mộ, vỏn vẹn chỉ khắc hai chữ Nguyễn Quân, ngoài ra, không còn gì khác.
Nguyễn Thầm cầm ô đứng bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn: "Nói cho cùng cũng là ông ta tự làm tự chịu, có kết cục như này, cũng không thể trách bất kỳ ai được."