"Dì Tần, cháu................"
"Tiểu Nguyễn, cháu nghe dì nói này, đợi tới khi cháu tới tuổi của dì, cháu sẽ phát hiện, những chuyện cãi nhau ồn ào bây giờ của các cháu, chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, người ngoài nhìn vào thoạt nhìn rất ngọt ngào. Haizzz, bây giờ dì già rồi, nếu dì trở về thời trẻ............." Dì Tần lại bùm bùm nói một hồi, Nguyễn Tinh Vãn một câu cũng không chen vào được, dứt khoát không nói nữa.
Lúc rời đi, Nguyễn Tinh Vãn nhìn nơi mới chỉ sống hơn một tháng, không biết vì sao, lại có loại cảm giác giống như xa nhà vậy.
Cho dù là dì Hứa, hay là dì Tần, hoặc là các hàng xóm láng giềng xung quanh, đều cho cô sự ấm áp và quan tâm trước nay chưa từng có.
Thấy cô đi một bước quay đầu ba lần, Chu Từ Thâm đứng trước xe, tựa hồ hoàn toàn không hiểu sự lưu luyến bịn rịn của cô: "Cũng không phải sau này không quay lại, đến mức như vậy sao."
Nguyễn Tinh Vãn thu hồi tầm mắt, im lặng thở dài: "Cũng phải, người vô tình máu lạnh như anh sao hiểu tình cảm của những người sớm chiều ở chung lúc chia xa chứ."
"..............." Chu Từ Thâm trầm mặt xuống: "Nguyễn Tinh Vãn."
Nguyễn Tinh Vãn lộ ra nụ cười vừa đủ: "Chúng ta đi thôi, Chu tổng."
Dì tần và Hứa Nguyệt vốn muốn tiễn bọn cô ra sân bay, vì để bớt độ thương cảm, cũng sợ dì Tần trên xe lại nói mấy lời không thể tưởng tượng nổi, Nguyễn Tinh Vãn vội vàng từ chối.
Hơn nữa, cô cũng biết, dựa theo tính cách giống Chu Từ Thâm của dì Hứa, hẳn là cũng không thích loại trường hợp chia tay này.
Lúc xe chạy ra khỏi con đường dài xưa cũ, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy, cô giống như vừa nằm mơ một giấc mơ vừa ấm áp vừa thoải mái.
Bây giờ, tỉnh mộng rồi.
Cô phải xốc lại tinh thần hơn trước đây, mới có thể ứng phó với những chuyện sắp tới.
..................
Sau khi xuống máy bay, Nguyễn Tinh Vãn nói: "Chu tổng, hay là hôm nay tôi vẫn về nhà trước, dọn dẹp chút đồ đạc rồi qua đó." "Tùy em."
Chu Từ Thâm nói xong, mặc kệ cô, nhấc chân dài bước đi.
Thực ra, Nguyễn Tinh Vãn cũng không có đồ gì để thu dọn, lúc trước cô chạy trốn khỏi Nam thành, đồ có thể mang đều mang rồi, toàn bộ gia sản của cô đều ở trong cái vali này.
Cô chỉ là không muốn ở cùng anh, muốn một mình yên tĩnh một đêm, tìm lý do mà thôi.
Nguyễn Tinh Vãn chậm rì rì đi phía sau, sau khi ra khỏi sân bay, cô đang định gọi một chiếc xe, Lâm Nam liền xuất hiện bên cạnh cô: "Cô Nguyễn, tôi tiễn cô nhé."
"Anh không đi cùng Chu tổng sao."
"Chu tổng còn về công ty một chuyến, dặn tôi đưa cô Nguyễn đi."
"Ồ."
Ngồi trên xe, Nguyễn Tinh Vãn định báo địa chỉ, lại thấy Lâm Nam đã đưa vào lộ trình rồi.
Nguyễn Tinh Vãn: "................"
Lâm Nam: ".....................Ha ha."
Chỉ có thế dùng nụ cười che giấu sự xấu hổ.
Về phần chuyện anh ta biết cô sống ở đâu, Nguyễn Tinh Vãn cũng không cảm thấy kỳ lạ, trợ lý toàn năng của Chu Từ Thâm, không biết mới là lạ.
Tới dưới lầu, Lâm Nam lại xách hành lý xuống cho cô: "Cô Nguyễn, Chu tổng dặn tôi ngày mai đón cô, cô xem mấy giờ đón thì được?"
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lát mới nói: "Không cần đâu, tôi tự đi là được."
Nói xong, cô ngẩng đầu chống lại biểu tình muốn nói lại thôi của Lâm Nam, âm thầm cắn răng nói: "Anh nói với Chu tổng, tôi sẽ qua đó!"