Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 2013-2014




Khi về đến nhà, Giang Sơ Ninh ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước.

Một lúc sau, cô đưa tay lên chạm vào sợi dây chuyền trên cổ.

Rõ ràng chỉ là chuyện của vài ngày trước, tại sao mọi thứ lại đột ngột thay đổi như vậy?

Nghĩ đến đây, Giang Sơ Ninh bỗng ngồi thẳng người dậy.

Anh ấy đến Thụy Sĩ gặp mình, có phải ngay lúc đó anh ấy đã biết tin cụ cố qua đời rồi không?

Thảo nào, khi Giang Thượng Hàn đưa cô đến trường đã nói: “Chúng ta tạm biệt ở đây là được rồi.”

Hóa ra ý anh ấy là như vậy sao?

Giang Sơ Ninh khẽ mím môi, chậm rãi đứng dậy.

Cô thay một bộ quần áo, nhân lúc đêm khuya lặng lẽ rời khỏi nhà.

1 giờ sáng.

Giang Nguyên đang ngủ say thì bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức.

Giang Nguyên nhắm mắt, khó chịu mở cửa:

“Đang giữa đêm thế này, ai…”

Giang Sơ Ninh nghiêm túc mở lời: “Anh họ, là em.”

Giang Nguyên: “…”

Mỗi lần Giang Sơ Ninh gọi anh là anh họ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Giang Nguyên hé mắt liếc cô một cái, ngáp dài rồi quay người vào nhà: “Lại có chuyện gì nữa thế, cô Cô chủ  của tôi ơi?”

Giang Sơ Ninh đóng cửa lại, vội vã theo sau, gấp gáp nói:

“Anh cũng biết ba em và người nhà họ Giang đang muốn đối phó với Giang Thượng Hàn đúng không? Anh nghĩ cách đi mà!”

Giang Nguyên ngồi phịch xuống sofa, lười biếng đáp:

“Anh thì có cách gì, anh đâu phải ba em.”

“Vậy…”

Giang Sơ Ninh nhanh trí suy nghĩ:

“Nhưng anh cũng tham dự tang lễ của cụ cố mà, quan hệ của anh và Giang Thượng Hàn lại tốt như thế, chẳng lẽ họ không định đối phó luôn cả anh sao?”

Giang Nguyên chỉnh lại tư thế ngồi, miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút nhìn cô: “Những lúc như thế này mới thấy được lợi ích của việc có mối quan hệ tốt, em gái à, có những điều không phải muốn là có được đâu.”

Giang Sơ Ninh im lặng, mím môi, vẻ mặt như muốn khóc nhìn anh ta.

“Thôi được rồi.”

Giang Nguyên bất lực trước cô, giải thích:

“Anh là bác sĩ, chuyện nội bộ nhà họ Giang chẳng liên quan gì đến anh. Dù cuối cùng bên nào thắng, cũng không ảnh hưởng đến anh. Em hiểu chứ? Cũng chẳng tổn hại gì đến lợi ích của anh cả.”

Giang Sơ Ninh lắc đầu.

Giang Nguyên tiếp lời: “Dù phòng thí nghiệm của anh do một tay Giang Thượng Hàn xây dựng, nhưng mấy năm nay, anh cũng không ít lần giúp đỡ đám người nhà họ Giang chữa bệnh. Hơn nữa, anh còn trẻ đã đạt được thành tựu y học cao như vậy, ai mà ngu ngốc muốn đối phó với anh thì đúng là lãng phí nhân tài.”

Mặc dù bề ngoài Giang Nguyên đứng về phía Giang Thượng Hàn, nhưng trong nhà họ Giang, anh vẫn có không ít bạn bè và người thân, nên không thể đứng ngoài mà không giúp gì.

Nếu ai đó bị thương mà nhờ anh giúp, anh sẽ không từ chối, và Giang Thượng Hàn cũng sẽ không ngăn cản.

Điều này đã là chuyện mà cả ba bên đều ngầm thỏa thuận.

Giang Sơ Ninh hỏi: “Vậy nên bây giờ anh ở giữa Giang Thượng Hàn và nhà họ Giang, thuộc phe trung lập sao?”

“Gần như vậy.”Giang Nguyên từ tốn đáp, “Có một kỹ năng chuyên môn cũng quan trọng lắm, em gái à.”

Giang Sơ Ninh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh.

Giang Nguyên: “?”

Giang Sơ Ninh nói: “Vậy nếu em đi theo anh, có phải cũng có thể giữ được trung lập, không tham gia vào cuộc đấu đá của họ không?”

Giang Nguyên thở dài: “Không đơn giản như em nghĩ đâu. Với thân phận và địa vị của ba em, vốn đã quá nổi bật rồi. Người nhà họ Giang làm sao có thể từ bỏ một ‘cây đại thụ’ như ông ấy. Lúc ông cụ còn sống, họ còn có thể kiềm chế, nhưng bây giờ… Nếu họ không có được sự ủng hộ của ba em, thì Giang Thượng Hàn cũng đừng mong có được, em hiểu không?”

“Ba em có khả năng tự bảo vệ mình, hơn nữa, nếu… nếu ba ủng hộ Giang Thượng Hàn, thì anh ấy chắc chắn cũng sẽ cử người bảo vệ ba.”

“Em quên rồi sao, mấy trưởng lão nhà họ Giang đã bị g.i.ế.c sạch chỉ trong một đêm như thế nào?”

Nghe vậy, Giang Sơ Ninh sững sờ, cả người như hóa đá.

Chương 2014

Giang Nguyên vỗ vỗ vai cô, đứng dậy nói:

"Chỉ cần em bị ai đó nhắm tới, họ sẽ tìm mọi cách lợi dụng. Anh tin ba em không sợ những điều này, nhưng ông ấy lo lắng cho em hơn."

Nói rồi, anh tiếp tục: "Ngay cả Giang Thượng Hàn lần này cũng bị thương. Dù không nghiêm trọng, nhưng điều đó chứng tỏ con đường này nguy hiểm đến mức nào. Có quá nhiều người muốn kéo anh ấy xuống, và nhà họ Giang chỉ là một phần rất nhỏ trong đấy thôi. Về ngủ sớm đi, em gái."

Khi Giang Nguyên sắp bước vào phòng ngủ, Giang Sơ Ninh bỗng lên tiếng: "Em có thể gặp anh ấy lần nữa không?"

"Ba em nói không cho em lén gặp anh ấy. Em biết, ba em sợ em gặp nguy hiểm, em cũng không muốn làm khó ba em. Nhưng anh có cách giúp em gặp anh ấy, đúng không?"

Giang Nguyên quay lại: "Em nghe lời ba em đi, ngày mai về Thụy Sĩ không tốt hơn sao?"

Giang Sơ Ninh hít mũi: "Em sẽ về, nhưng trước khi về, em muốn gặp anh ấy lần nữa."

Giang Nguyên chậc lưỡi: "Sao em lại si tình đến thế này chứ."

"Chị Sam Sam nói có thể em từ nhỏ đã quen như vậy, thích gì thì nhất định phải đạt được, nhưng… nhưng em thật sự…"

Nhìn cô sắp khóc, Giang Nguyên giơ tay: "Được rồi, ngày mai trước khi em lên máy bay, anh sẽ nghĩ cách để anh ấy gặp em, được không?"

Giang Sơ Ninh lập tức gật đầu: "Cảm ơn anh họ!"

Giang Nguyên vẫy tay: "Về nhanh đi, đừng làm phiền anh ngủ."

Giang Sơ Ninh ngoan ngoãn rời đi.

Sau khi cô đi, Giang Nguyên lại không buồn ngủ nữa. Anh ngồi lại trên ghế sofa, gọi điện cho Giang Thượng Hàn.

Giang Sơ Ninh về nhà, nằm trên giường, mở mắt nhìn đồng hồ, từng phút từng giây trôi qua cho đến sáng.

Tám giờ sáng, Giang Cảnh Nghiêu gõ cửa: "Ninh Ninh, dậy chưa?"

Giang Sơ Ninh đáp: "Dậy rồi ạ."

"Dọn đồ, chuẩn bị đi."

Giang Sơ Ninh chỉ mới về một ngày, ngay cả vali cũng chưa mở ra.

Cô bước ra khỏi phòng, lập tức có người giúp việc lên lấy đồ giúp.

Khi Giang Cảnh Nghiêu tiễn cô ra cửa, ông đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Sau đó, ông nhíu mày, nói với Giang Sơ Ninh:

"Ninh Ninh, ba không thể đưa con ra sân bay được. Đợi một thời gian nữa, ba sẽ sang Thụy Sĩ thăm con."

Giang Sơ Ninh biết hiện tại ba cô đang trong tình cảnh không tốt, nên không làm nũng như trước mà ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Giang Cảnh Nghiêu ôm cô: "Ninh Ninh, tự chăm sóc bản thân nhé."

Giang Sơ Ninh nghẹn ngào: "Ba cũng vậy nhé."

Sau khi đưa Giang Sơ Ninh lên xe, Giang Cảnh Nghiêu cũng lập tức lên một chiếc xe khác rời đi.

Giang Sơ Ninh dựa vào cửa sổ xe, liên tục nhìn đồng hồ và điện thoại, nhưng không thấy tin nhắn nào từ Giang Nguyên.

Liệu Giang Thượng Hàn có chờ cô ở sân bay không?

Giang Sơ Ninh hạ cửa kính, nhìn thành phố quen thuộc này, khẽ thở dài.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy cảnh vật bên đường lướt qua rất nhanh, tốc độ xe đột nhiên tăng lên.

Nhanh đến mức đáng sợ.

Giang Sơ Ninh nói:

"Không cần đi nhanh thế đâu, giờ vẫn còn sớm mà…"

Người lái xe nhíu mày:

"Cô chủ, xe bị hỏng phanh rồi."