Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 2009-2010




Sáng hôm sau, khi Giang Thượng Hàn ra khỏi phòng, Giang Sơ Ninh đã đứng chờ trước cửa, vẫy tay chào anh, khuôn mặt tràn đầy nụ cười:

“Chào buổi sáng.”

Giang Thượng Hàn nói:

”Em dậy sớm vậy sao?”

Giang Sơ Ninh đáp:

“Em muốn ăn sáng cùng anh đó.”

Cô đã chờ ở đây từ khi trời còn chưa sáng, sợ anh rời đi lúc cô còn đang ngủ.

Giang Thượng Hàn không nói gì, bước về phía trước.

Giang Sơ Ninh theo sau, liên tục hỏi:

“Khi nào anh về Giang Châu? Anh có thể ở lại đây thêm vài ngày không? Trường em có một cái hồ rất đẹp, nếu anh rảnh, có thể đi dạo với em không?”

Giang Thượng Hàn đứng trước thang máy:

“Chiều nay tôi phải đi, không có thời gian.”

Nụ cười trên mặt Giang Sơ Ninh thoáng nhạt đi, nhưng rất nhanh lại khôi phục. Cô tiếp tục hỏi:

“Vậy chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau không?”

Giang Thượng Hàn nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói chậm rãi:

“Ăn sáng xong thì em nên quay về trường.”

“Em biết, nhưng mà em chỉ muốn…”

Lúc này, cửa thang máy mở ra, bên trong là một cặp vợ chồng người nước ngoài.

Giang Sơ Ninh cúi đầu, lặng lẽ đi theo Giang Thượng Hàn vào thang máy.

Ăn sáng thì ăn sáng, dù sao còn hơn là không có gì.

Ngồi trong nhà hàng, Giang Sơ Ninh ăn rất chậm, chậm đến mức không thể chậm hơn.

Giang Thượng Hàn nhìn đồng hồ, nhắc nhở:

“Em chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ học.”

Nghe vậy, Giang Sơ Ninh miễn cưỡng cầm khăn giấy lau miệng:

“Em ăn xong rồi.”

Tuyết ngoài trời đã ngừng rơi, hầu hết cũng đã được dọn sạch.

Cả thành phố như biến thành một vương quốc băng tuyết chỉ xuất hiện trong truyện tranh.

Ngồi trên xe, Giang Sơ Ninh lặng lẽ tận hưởng từng giây phút quý giá này.

Một lúc sau, cô quay sang nhìn Giang Thượng Hàn:

“Anh sẽ lại đến thăm em chứ?”

Giang Thượng Hàn nhàn nhạt đáp:

“Tôi đến đây để làm việc.”

Giang Sơ Ninh “ồ”một tiếng, rồi đổi cách hỏi:

“Vậy khi nào anh lại đến Thụy Sĩ để làm việc?”

“Sẽ không đến nữa.”

“Tại sao?”

Giang Thượng Hàn nhìn ra cửa sổ:

“Hợp tác không thành.”

Giang Sơ Ninh nhìn góc nghiêng của anh, định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Rất nhanh, xe dừng trước cổng trường.

Giang Sơ Ninh mở cửa xe, bước xuống vài bước rồi quay lại, cúi xuống cửa sổ xe, gần như cầu khẩn:

“Em sẽ chạy thật nhanh ra ngay khi tan học trưa nay, không để anh đợi lâu đâu. Anh có thể đón em đi ăn trưa không?”

Giang Thượng Hàn nói:

“Ninh Ninh, dù ăn xong bữa trưa, tôi cũng sẽ đi.”

“Em biết.”

Giọng Giang Sơ Ninh không kiềm được sự nghẹn ngào.

“Nhưng em chỉ muốn ở bên anh thêm một chút thôi…”

Giang Thượng Hàn nói:

”Em nên vào học đi.”

Giang Sơ Ninh bám chặt vào cửa xe, cắn môi dưới, mắt dần đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Giang Thượng Hàn khẽ nhắm mắt, rồi đưa tay lên lau nước mắt cho cô, giọng dịu đi:

“Ninh Ninh, chúng ta nên tạm biệt nhau ở đây.”

Giang Sơ Ninh nắm lấy tay anh:

“Vậy anh có thể hôn em một lần nữa được không?”

Sợ anh từ chối, cô nhỏ giọng bổ sung:

“Giống như tối qua.”

Giang Thượng Hàn trầm mặc hai giây, sau đó khẽ cúi xuống, đôi môi mỏng chạm nhẹ lên trán cô, thì thầm:

“Ninh Ninh, em hãy nhớ, bất kể khi nào, trong hoàn cảnh nào, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”

Giang Sơ Ninh hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn đơn giản ấy, không chú ý đến lời anh nói. Khóe môi cô dần cong lên, gật đầu với anh, lùi lại vài bước, rồi vẫy tay chào và chạy vào trường.

Ngay cả bóng lưng của cô cũng toát lên niềm hạnh phúc và phấn khởi.

Chương 2010

Cho đến khi bóng dáng của Giang Sơ Ninh khuất hẳn khỏi tầm mắt, Giang Thượng Hàn mới thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt nói:

“Lái xe đi.”

Cả ngày hôm đó, tâm trạng của Giang Sơ Ninh rất tốt, bước đi cũng tung tăng vui vẻ, khiến bạn bè xung quanh tò mò không biết cô đã gặp chuyện vui gì.

Đến chiều, khi tan học trở về nhà, thấy người giúp việc đứng đợi ở cửa, biểu cảm của cô lập tức nghiêm lại, nhanh chóng dùng sẵn kịch bản đã chuẩn bị:

“Tối qua bạn học tổ chức tiệc cho tôi, muộn quá nên tôi không về. Tôi đã nhắn tin báo với ba rồi…”

Người giúp việc khẽ gật đầu:

“Cô chủ, chúng ta có thể đi được rồi.”

Giang Sơ Ninh ngạc nhiên:

“Đi? Đi đâu cơ?”

Câu hỏi vừa dứt, cô liền nhìn thấy căn nhà đã được dọn dẹp gọn gàng cùng vài chiếc vali hành lý.

Cô thoáng ngỡ ngàng:

“Chúng ta sắp về Giang Châu à?”

“Đúng vậy, ông chủ đã sắp xếp sẵn máy bay đang chờ rồi.”

Cuối cùng cũng đến ngày này, nhưng Giang Sơ Ninh lại không vui như mình đã tưởng. Cô cau mày hỏi:

“Tại sao lại về đột ngột như vậy? Ba tôi cũng chưa gọi cho tôi mà, hơn nữa…”

Hơn nữa, ba cô từng nói sẽ đợi cô hoàn thành việc học ở Thụy Sĩ.

Còn về Giang Châu...

Nghĩ đến đây, cô bất chợt hỏi:

“Có phải nhà họ Giang đã xảy ra chuyện gì không?”

Người giúp việc đáp:

“Lão thái gia đã qua đời, cô chủ cần về tham dự tang lễ.”

Nghe vậy, đôi mắt Giang Sơ Ninh mở to:

“Cụ cố…”

Người giúp việc kéo vali lên:

“Cô chủ, chúng ta phải đi ngay, nếu không sẽ muộn mất.”

Cho đến khi ngồi trên máy bay, Giang Sơ Ninh vẫn còn ngơ ngác, không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Cụ cố nhất định chỉ đang đùa cô thôi…

Giống như lần trước vậy.

Khi trở về Giang Châu, cô nhất định sẽ gặp lại một cụ cố khỏe mạnh như thường ngày.

Trong suốt hơn mười tiếng bay, Giang Sơ Ninh không chợp mắt lấy một giây.

Vừa về đến nhà, cô lao thẳng vào trong:

“Ba! Cụ cố…”

Cô gọi mấy lần mà không thấy ai trả lời.

Giang Sơ Ninh chạy vào phòng của cụ cố:

“Cụ cố, con đã về thăm cụ rồi đây. Cụ cố, cụ đang ở đâu?”

Căn phòng trống trải, lạnh lẽo, bao phủ một không khí buốt giá.

“Ninh Ninh.”

Nghe tiếng gọi phía sau, cô lập tức quay đầu, niềm vui thoáng qua trên khuôn mặt rồi biến mất. Cô chạy lại gần hỏi:

“Ba, cụ cố đâu? Có phải cụ đang ra ngoài đi dạo không?”

Chỉ vài tháng không gặp, Giang Cảnh Nghiêu dường như già đi mấy tuổi, hai bên tóc mai đã bạc trắng.

Ông đặt tay lên vai cô, mệt mỏi nói:

“Ninh Ninh, cụ cố con đã qua đời rồi…”

Nước mắt của Giang Sơ Ninh lập tức trào ra:

“Con không tin! Rõ ràng sức khỏe của cụ rất tốt mà!”

“Yên tâm, cụ ra đi rất nhẹ nhàng.”

Giang Cảnh Nghiêu trấn an.

“Ninh Ninh, ba đã từng nói với con, sinh lão bệnh tử là điều tự nhiên của đời người. Không chỉ cụ cố, mà rồi ba cũng sẽ có ngày rời xa con. Cụ cố đã sống thọ, đó là một điều đáng mừng, con không cần quá đau lòng.”

“Nhưng… nhưng…”Giang Sơ Ninh nghẹn ngào, “Nhưng con còn chưa kịp nhìn cụ lần cuối…”

“Cụ cố con biết tấm lòng của con mà.”

Giang Sơ Ninh ôm chầm lấy Giang Cảnh Nghiêu, khóc không thành tiếng.

Giang Cảnh Nghiêu vỗ về:

“Được rồi, Ninh Ninh. Con đã trưởng thành rồi, ba không muốn nói nhiều. Con lên thay đồ đi, chúng ta phải đi dự tang lễ của cụ cố.”