Giang Sơ Ninh nằm gục bên mép giường, vì vừa làm chuyện “lén lút”, cô không đủ dũng khí để gọi anh dậy.
Cô chống cằm, chăm chú quan sát từng đường nét khuôn mặt anh, rồi đưa ngón tay lên, vẽ từng nét trong không khí.
Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh.
Giang Sơ Ninh dần dần thấy buồn ngủ, mí mắt trĩu nặng rồi cuối cùng cũng không chịu được nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Thượng Hàn từ từ mở mắt. Nhìn cô gái nhỏ ngủ gục bên cạnh, anh chỉ biết bất lực lắc đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Anh liếc nhìn Giang Sơ Ninh, chắc chắn cô vẫn đang ngủ say, rồi bước ra ngoài nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia, thuộc hạ báo:
“Giang chủ, ba của cô Giang đã rời khỏi nhà cách đây mười phút, đi Thụy Sĩ. Có vẻ ông ấy đã biết cô Giang chưa trở về. Bên nhà họ Giang cũng đã cử người đến đây.”
Giang Thượng Hàn ừ một tiếng, vào phòng Giang Sơ Ninh, cầm điện thoại của cô lên. Trên màn hình là hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Giang Cảnh Nghiêu.
Anh nói:
“Ngăn Giang Cảnh Nghiêu lại, tôi sẽ đưa cô ấy đến Thụy Sĩ ngay.”
Thuộc hạ đáp lời.
Giang Thượng Hàn cất điện thoại, bảo người giúp việc thu dọn hành lý của Giang Sơ Ninh mang ra xe. Anh quay về phòng ngủ, nhẹ nhàng bế cô gái vẫn còn đang say giấc lên.
Mấy ngày ngắn ngủi này, dường như Giang Sơ Ninh đã quen với vòng tay của anh. Được anh bế lên, cô vô thức cọ cọ vào n.g.ự.c anh, khuôn mặt lộ vẻ mãn nguyện.
Giang Thượng Hàn cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
…
Giang Sơ Ninh tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong xe.
Cô mở bừng mắt:
“Anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
Giang Thượng Hàn hơi khựng lại, giọng trầm:
“Em nên về rồi.”
Giang Sơ Ninh bám lấy cánh tay anh, lắc đầu quầy quậy:
“Em không muốn! Anh đã nói em muốn ở lại bao lâu cũng được mà…”
Giang Thượng Hàn nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi. Anh rút tay ra:
“Giang Sơ Ninh, đừng làm quá, tôi không có thời gian chơi với em.”
Câu nói của anh khiến lời cô định nói nghẹn lại, nước mắt lập tức trào ra, đảo quanh khóe mắt, muốn rơi mà không dám rơi.
Tuy cô luôn sợ anh, nhưng trong ký ức của cô, anh chưa từng nói chuyện với cô bằng giọng điệu lạnh lẽo, xa cách, đầy sự bực bội như thế này.
Cô rụt tay lại, ngập ngừng mãi mới thốt lên:
“Xin lỗi… Có phải tại tối qua em uống say làm anh giận không? Em sẽ không như thế nữa, em sẽ ngoan ngoãn mà, anh đừng đuổi em đi được không…”
Giang Thượng Hàn không nhìn cô, chỉ đóng cửa xe lại, ra lệnh:
“Lái xe.”
Giang Sơ Ninh định mở cửa, nhưng cửa xe đã bị khóa chặt.
Cô chỉ biết bất lực đập vào cửa sổ xe, nước mắt làm mờ tầm nhìn, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bên ngoài, người đàn ông nghe tiếng khóc của cô, xoay người lại.
Chiếc xe bỏ mặc tiếng khóc nức nở của Giang Sơ Ninh, chậm rãi lăn bánh rời đi.
Giang Thượng Hàn nhìn theo chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng không thể kiềm chế, đưa tay lên che miệng, ho kịch liệt.
Người bên cạnh lo lắng:
“Giang chủ, để tôi gọi thiếu gia Giang Nguyên đến xem sao.”
Giang Thượng Hàn lắc đầu, cố nén cơn ho rồi nói:
“Giang Cảnh Nghiêu đã bị chặn lại chưa?”
“Đã chặn rồi, cô Giang sẽ đến Thụy Sĩ trước ông ấy.”
Giang Thượng Hàn không nói gì thêm, chỉ thấy hơi tiếc nuối.
Giá như cô tỉnh lại muộn hơn một chút thì tốt rồi.
Chương 2002
Anh vốn dĩ định tiễn cô ra sân bay.
Giang Sơ Ninh khóc suốt dọc đường, mãi đến khi đến sân bay mới nhận ra rằng, dù có khóc thế nào cũng chẳng ích gì, kết cục đã được định sẵn.
Bất kể cô làm gì, anh cũng sẽ không thích cô, thậm chí còn thấy cô phiền phức.
Giang Sơ Ninh hoàn toàn im lặng, không nói một lời mà lên máy bay.
Cô lại phải trở về nơi xa lạ ấy.
Những ngày qua giống như một giấc mơ không thực.
Một giấc mơ chỉ có thể mơ một lần trong đời.
Đặc biệt là sáng nay.
Cô sẽ trân trọng cất giữ nó trong tim, không để ai biết.
Đó là bí mật chỉ thuộc về riêng cô.
Khi đến Thụy Sĩ, người của Giang Thượng Hàn đưa Giang Sơ Ninh đến nơi rồi nhanh chóng rời đi.
Giang Sơ Ninh vứt hành lý xuống, ngã lên giường ngủ luôn.
Cô không biết lần này mình lại ngủ bao lâu, mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giang Sơ Ninh gượng dậy, mệt mỏi lê bước đến cửa, kéo cửa ra.
Bên ngoài, khuôn mặt đầy tức giận của Giang Cảnh Nghiêu thoáng sững lại khi nhìn thấy cô như vậy, sau đó nhíu mày nói:
“Con về từ bao giờ thế?”
Dù Giang Sơ Ninh không còn sức lực nhưng đầu óc vẫn phản ứng rất nhanh:
“Con vẫn ở đây mà…”
Giang Cảnh Nghiêu trầm giọng:
“Ninh Ninh, nói thật cho ba biết, con không đến trường, thầy cô và bạn bè đều không liên lạc được với con, ba gọi con cũng không nghe. Rốt cuộc con đang làm gì?”
Giang Sơ Ninh nhìn ông, đột nhiên mím môi, ấm ức lao vào lòng ông:
“Ba ơi, con bị ốm, con thấy khó chịu lắm, con chẳng muốn đi đâu cả…”
Giang Cảnh Nghiêu vốn đã bớt giận khi thấy cô ở Thụy Sĩ, giờ nghe cô khóc như vậy thì cơn giận hoàn toàn tan biến, ông vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Sao lại bệnh thế này, nhưng dù có ốm, con cũng không nên mất liên lạc. Con có biết ba mẹ lo lắng thế nào không?”
Giang Sơ Ninh nức nở:
“Sau khi dự đám cưới của chị về, con nhận ra con rất nhớ nhà, nhưng ba không cho con về. Con không ăn nổi cũng chẳng uống nổi, rồi bị ốm…”
Giang Cảnh Nghiêu thở dài:
“Là lỗi của ba, ba không nên không đến thăm con.”
“Vậy con… con có thể về nhà cùng ba không?”
Giang Cảnh Nghiêu xoa đầu cô, dịu dàng đáp:
“Không được.”
Giang Sơ Ninh lập tức khóc to hơn.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Thế này đi, ba sẽ ở đây với con vài ngày.”
“Không cần.”
Giang Sơ Ninh lập tức rời khỏi vòng tay ông, ngồi xuống sofa.
Giang Cảnh Nghiêu ngồi bên cạnh cô:
“Ninh Ninh, ba hứa sẽ thường xuyên qua thăm con, con ngoan một chút, đừng chơi trò mất tích nữa.”
“Thế khi nào con mới được về Giang Châu?”
“Đợi đến khi con hoàn thành việc học ở đây, được không?”
Giang Sơ Ninh không nói, rõ ràng là không bằng lòng.
Giang Cảnh Nghiêu bất lực nói:
“Hiện giờ Giang Châu không yên ổn, con về đó chẳng có lợi gì. Nghe lời ba, ngoan ngoãn ở lại đây, chờ mọi chuyện bên Giang Châu kết thúc, ba sẽ đón con về.”
Giang Sơ Ninh nhìn ông:
“Khi nào mới được coi là kết thúc?”
“Con là trẻ con, nói con cũng không hiểu.”
Giang Sơ Ninh dò hỏi:
“Vậy nếu mọi chuyện xong rồi, con có thể về tìm Giang Thượng Hàn không?”
Giang Cảnh Nghiêu lập tức nổi giận:
“Con muốn về Giang Châu, là vì muốn về nhà hay vì muốn đi tìm nó?”
Giang Sơ Ninh bĩu môi không nói, nhưng cũng không phủ nhận.
Giang Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói:
“Ninh Ninh, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nó không hợp với con. Trước đây con không thích nó, sao bây giờ lại cứ cố chấp thế?”
“Lúc trước là ai ép con phải lấy anh ấy, chẳng phải ba mẹ cứ hết lần này đến lần khác tác hợp sao. Giờ con thích anh ấy rồi, ba mẹ lại không cho. Ba, ba đối xử với con thế này, con chắc chắn là được nhặt về rồi!”