Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1745-1746




Hứa Loan đứng yên vài giây, cuối cùng vẫn đi theo bác sĩ.

Trong hành lang chỉ còn lại Daniel và Chu Từ Thâm.

Daniel nhìn anh:

“Bây giờ làm sao đây?”

Chu Từ Thâm hỏi:

“William đã biết chuyện chưa?”

Daniel lắc đầu:

“Tôi vẫn chưa dám nói. Nếu ông ấy biết, chắc chắn sẽ lập tức về nước, khi đó không thể giấu được chuyện này với cô Nguyễn…”

Chu Từ Thâm nói:

“Giờ cậu có thể nói với ông ấy rồi. Sáng mai tôi sẽ đưa Nguyễn Tinh Vãn đến Giang Châu.”

“Vậy còn Nguyễn Thầm thì sao?”

“Cậu ấy đâu phải con tôi.”

Daniel: “…”

Trước khi rời đi, Chu Từ Thâm quay lại nói:

“Nhắc ông ấy một câu: nói rõ cho ông ấy hiểu, người đó là người Nguyễn Thầm đã liều mạng để bảo vệ. Nếu ông ấy không muốn đẩy Nguyễn Thầm ngày càng đi xa hơn, thì đừng lãng phí quá nhiều thời gian vào vấn đề này.”

Daniel thở dài không thành tiếng:

“Tôi hiểu.”

Sau khi Chu Từ Thâm đi, Daniel lấy điện thoại ra, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng bấm số gọi đi.

11 giờ tối, một bài viết với tiêu đề “Yêu cầu Tập đoàn Chu Thị chính thức giải thích về những lỗ hổng nghiêm trọng của dự án Tân Hải Ngạn” được đăng tải và ngay lập tức gây bão trên mạng.

Bài viết liệt kê chi tiết các vấn đề lớn của dự án Tân Hải Ngạn, kèm theo hình ảnh và dữ liệu cụ thể để chứng minh. Phân tích trong bài cực kỳ rõ ràng, logic và có tính thuyết phục.

Cùng thời điểm đó, vụ Hứa Loan xuất hiện tại đồn cảnh sát vào chiều nay, tố cáo Tần Vũ Huy xâm phạm quyền riêng tư và làm tổn hại danh dự, cũng được cảnh sát thông báo chính thức. Với chứng cứ rõ ràng, cảnh sát đã bắt đầu điều tra theo pháp luật.

Tuy nhiên, với quả b.o.m thông tin từ vụ Tập đoàn Chu Thị, sự chú ý của công chúng dành cho Hứa Loan giảm đi đáng kể.

Chỉ có vài người liếc qua thông tin và để lại bình luận như:

“Ồ, đúng rồi, tên cặn bã Tần Vũ Huy bị tống vào tù là đáng đời. Hắn có c.h.ế.t trong đó cũng là báo ứng. Cô ấy làm tốt lắm, dũng cảm lên tiếng bảo vệ mình! Đừng để lại đường sống cho loại rác rưởi này!”

Ngược lại, vụ Tập đoàn Chu Thị thực sự gây nên một cơn bão dư luận.

Dự án Tân Hải Ngạn quy tụ hàng trăm công ty lớn nhỏ khắp châu Á, liên quan mật thiết đến việc xây dựng và phát triển một nền kinh tế mới. Lợi ích này chạm đến rất nhiều người.

Do đó, phẫn nộ trong công chúng bùng nổ, yêu cầu Tập đoàn Chu Thị phải đưa ra lời giải thích hợp lý cho những lỗ hổng nghiêm trọng đó.

Không chỉ Tập đoàn Chu Thị, mà các công ty lớn tham gia dự án này cũng bị liên đới và chịu ảnh hưởng, trong đó có cả Tập đoàn Lâm thị.

Tại Tập đoàn Chu Thị, từ tầng trệt đến tầng cao nhất, điện thoại reo không ngừng nghỉ. Không chỉ các công ty gọi đến mà còn có cả các phóng viên báo chí.

Trợ lý gõ cửa văn phòng tổng giám đốc:

“Chu tổng, chúng tôi đã điều tra rõ. Người đăng bài viết này là một phóng viên của Nam Thành Báo, tên Lục Thanh Thanh. Cô ấy từng có vài lần tiếp xúc với cô Nguyễn.”

Chu Tuyển Niên ngồi tại bàn, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đang hiển thị bài viết, không nói gì.

Trợ lý hỏi: “Chu tổng, có cần xử lý phóng viên đó không?”

Một lúc lâu sau, Chu Tuyển Niên mới ngả người ra sau, khóe môi nở một nụ cười nhạt:

“Không cần.”

“Những gì cô ấy nói đều là sự thật, không phải sao?”

Chu Tuyển Niên quay sang:

“Còn Tần Vũ Huy thì sao?”

Trợ lý đáp:

“Tin vừa nhận được, hắn đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn chưa chết.”

Chu Tuyển Niên nói:

“Chưa c.h.ế.t à? Đáng tiếc thật. Hắn c.h.ế.t đi sẽ có ý nghĩa hơn sống nhiều.”

Trợ lý hiểu ý anh:

“Tôi sẽ đi xử lý ngay.”

“Để Kiều Ân làm đi. Tôi nghĩ em trai tôi sẽ sớm hành động. Nhớ theo dõi sát sao.”

Chương 1746

Bên kia.

Ăn cơm xong, Bùi Sam Sam ôm lấy cánh tay của Nguyễn Tinh Vãn, kéo cô tắt đèn cùng xem phim.

Họ xem một bộ phim hài Hồng Kông cũ từ những năm 90.

Bộ phim này Sam Sam đã xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần xem đều cảm thấy rất thú vị.

Nguyễn Tinh Vãn cũng không có việc gì, liền ngồi xem cùng cô ấy.

Đến khi phim kết thúc, đã gần mười một giờ đêm.

Thấy Nguyễn Tinh Vãn ngáp một cái, Bùi Sam Sam cầm lấy điện thoại, quan sát phản ứng của cô:

“Đúng rồi, Tinh Tinh, mình quên mua điện thoại cho cậu, hay là bây giờ mua luôn nhé?”

Nguyễn Tinh Vãn dụi dụi mắt:

“Không cần đâu, để mai đi, giờ khá muộn rồi, mình cũng hơi buồn ngủ.”

Bùi Sam Sam nghĩ ngợi một chút:

“Vậy… hay là cậu ngủ lại đây nhé? Hai đứa mình lâu rồi không ngủ cùng nhau.”

Nguyễn Tinh Vãn ngừng lại một lúc, nghĩ rằng dù sao tối nay Chu Từ Thâm cũng không về, liền nhẹ nhàng gật đầu:

“Được thôi.”

Nằm trên giường, Bùi Sam Sam nói:

“Tinh Tinh, dạo gần đây cậu có nghĩ đến chuyện đi chơi đâu đó nghỉ ngơi không? Nghỉ phép một chút ấy.”

Nguyễn Tinh Vãn mơ màng:

“Hửm?”

“Ý mình là…”

Bùi Sam Sam nghịch ngón tay trên chăn, nhỏ giọng nói,

“Cậu không phải mới có thai sao, nghỉ ngơi thư giãn một chút, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Nơi lần trước cậu và Chu Từ Thâm đã đi ấy, rất đẹp, đến đó ở một thời gian, chắc cũng tốt cho cậu và em bé.”

Nguyễn Tinh Vãn “ừm” một tiếng:

“Nơi đó xa quá, giờ mình chắc không chịu nổi đâu. Cậu muốn đến đó à? Đợi mình sinh xong, chúng ta cùng đi nhé.”

Bùi Sam Sam lắp bắp nói:

“Được… được thôi.”

Bùi Sam Sam vốn định nói gì đó, nhưng nghe thấy giọng Nguyễn Tinh Vãn đã rất mệt mỏi, liền không nói nữa, quay người lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô:

“Ngủ đi.”

Nguyễn Tinh Vãn:

“Ngủ ngon.”

Mười mấy hai mươi phút sau, chắc chắn rằng Nguyễn Tinh Vãn đã ngủ, Bùi Sam Sam mới nhẹ nhàng kéo chăn ra, xuống giường rồi ra khỏi phòng ngủ.

Cô đứng bên ngoài phòng khách, lấy điện thoại ra gọi cho Daniel, nhỏ giọng hỏi:

“Giờ thế nào rồi?”

Daniel trả lời:

“Ca phẫu thuật của Tần Vũ Huy đã kết thúc, anh ta đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm. Hứa Loan đang ở đó đợi.”

Bùi Sam Sam cau mày:

“Vậy… Tiểu Thầm  thì sao?”

“Cậu ấy vẫn còn ở đồn cảnh sát, phải mất vài ngày nữa mới làm được thủ tục bảo lãnh.”

Bùi Sam Sam nhỏ giọng:

“Nhưng chuyện bên Tinh Tinh, cùng lắm là chỉ giấu được đến sáng mai, không thể cứ viện đủ lý do không đưa điện thoại cho cậu ấy mãi được. Nếu có thêm một lần nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ nghi ngờ.”

Daniel nói:

“Không sao, sáng mai Chu Từ Thâm sẽ đưa cô ấy đến Giang Châu.”

Nghe anh nói vậy, Bùi Sam Sam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh lại tiếp lời:

“Nhưng nếu Chu Từ Thâm đi rồi, Tiểu Thầm …”

“Tôi đã liên hệ William rồi, chắc ông ấy đang trên máy bay.”

Bùi Sam Sam mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Daniel nói:

“Tôi còn chút việc phải xử lý, em nghỉ sớm đi, đừng lo quá. Chuyện này nhất định sẽ có cách giải quyết.”

Bùi Sam Sam đáp:

“Tôi biết rồi…”

Cúp điện thoại, cô từ từ ngồi xổm xuống đất, thở dài một hơi thật sâu.

Tối qua họ còn tụ họp ăn uống vui vẻ ở nhà Tinh Tinh, nhưng không ngờ, chưa đầy một ngày mà mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn.

Bùi Sam Sam ngồi xổm một lúc, cầm điện thoại mà không biết có nên gọi cho Hứa Loan hay không.