Nguyễn Tinh Vãn nói: “Ê…”
Lúc này, Bùi Sam Sam bước ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe:
“Tinh Tinh, cậu đừng để ý đến anh ta! Để anh ta đi, cả đời này mình cũng không muốn gặp lại anh ta nữa!”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cô ấy, lo lắng hỏi:
“Sao vậy? Vừa rồi còn ổn mà?”
Bùi Sam Sam không nói gì, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Nguyễn Tinh Vãn không hỏi thêm, kéo cô vào văn phòng, để cô ngồi xuống sofa, rồi rút giấy lau nước mắt cho cô:
“Thôi nào, không sao đâu, đừng để ý đến anh ta nữa.”
Bùi Sam Sam nghẹn ngào nói:
“Tối nay cậu đừng đi ăn cơm với anh ta nữa, đi với mình nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn cười cười, vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Được, mình sẽ đi cùng cậu.”
Một lát sau, Bùi Sam Sam mới nói khẽ:
“Tinh Tinh, mình không sao rồi. Cậu cứ vẽ thiết kế đi, mình ngồi đây một chút, mình không muốn ở một mình.”
“Được.”
Nguyễn Tinh Vãn trở lại bàn làm việc, cầm bút và tập trung vào bản vẽ thiết kế.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên, xoay cổ một chút:
“Chúng ta đi thôi.”
Cô đứng dậy, định lấy túi và điện thoại, nhưng phát hiện chỗ đó trống trơn.
Nguyễn Tinh Vãn tìm quanh một lúc, rồi nói với Bùi Sam Sam:
“Sam Sam, cậu gọi cho mình một cuộc được không? mình không biết điện thoại đâu rồi.”
Bùi Sam Sam lục trong ghế sofa tìm điện thoại của mình, vừa bấm gọi vừa lén liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn, sau đó như thể bất ngờ nhớ ra điều gì, cô hét lên:
“Hỏng rồi!”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu hỏi:
“Sao thế?”
Bùi Sam Sam vứt điện thoại của mình xuống, chạy tới góc phòng, lục trong đống đồ lặt vặt và lấy ra một chiếc điện thoại vỡ nát, gần như không nhận ra hình dạng ban đầu.
Cô cầm chiếc điện thoại bằng hai tay, thái độ vô cùng ăn năn, đưa tới trước mặt Nguyễn Tinh Vãn:
“Tinh Tinh, xin lỗi nhé. Vừa nãy lúc cãi nhau với anh ta, mình giận quá nên tiện tay cầm điện thoại ném anh ta, mình tưởng là điện thoại của mình…”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô cầm chiếc điện thoại mà đến mẹ nó cũng không nhận ra, im lặng một lúc rồi nói:
“Không sao.”
Bùi Sam Sam lập tức nói:
“Để mình đền cậu một cái nhé, mình đặt ngay bây giờ đây, chậm nhất sáng mai là có.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không cần, chúng ta không phải định đi ăn sao? Tiện thể đến trung tâm mua sắm mua cái mới.”
Bùi Sam Sam ôm lấy tay cô, vẻ mặt đầy tủi thân:
“Nhưng mình muốn ăn đồ cậu nấu cơ. Điện thoại thì cứ đặt online, họ giao đến là được. Để mình giục họ, xem có giao được tối nay không.”
Nguyễn Tinh Vãn không phải kiểu người không sống nổi nếu không có điện thoại, hơn nữa giờ đặt mua đồ trực tuyến cũng rất tiện lợi. Cô gật đầu:
“Vậy về nhà trước đi.”
Vì hôm qua mua đồ ăn vẫn còn thừa, họ không ghé siêu thị mà về thẳng nhà.
Khi Nguyễn Tinh Vãn vào bếp nấu ăn, Bùi Sam Sam cầm điện thoại đi tới nói:
“Tinh Tinh, cậu có muốn gọi cho Chu tổng nhà cậu một cuộc không? Kẻo anh ấy không liên lạc được lại lo.”
“Được, đưa điện thoại của cậu cho mình mượn một chút.”
Nguyễn Tinh Vãn lau tay, cầm lấy điện thoại của Bùi Sam Sam và bấm số của Chu Từ Thâm.
Bùi Sam Sam đứng bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đưa điện thoại, cô đã gỡ hết các ứng dụng như Weibo và WeChat để tránh hiện thông báo tin tức.
Điện thoại kết nối, người nghe là Lâm Nam. Anh nói:
“Phu nhân, Chu tổng đang họp. Cô cần gặp anh ấy có việc gì không?”
Chương 1744
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn báo với anh ấy là điện thoại tôi hỏng rồi, giờ tôi đang ở nhà Sam Sam.”
“Được, tôi sẽ chuyển lời lại cho Chu tổng.”
Đầu dây bên kia, Lâm Nam ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Phu nhân, Chu tổng tối nay có lẽ sẽ họp rất muộn, cô nghỉ ngơi sớm đi, đừng chờ anh ấy.”
Tại bệnh viện.
Lâm Nam cầm điện thoại bước tới, đưa cho Chu Từ Thâm:
“Chu tổng, bên phu nhân mọi thứ đều ổn.”
Chu Từ Thâm gật đầu, nhận lấy điện thoại và cất vào túi áo.
Không xa lắm, đèn cấp cứu vẫn sáng rực, chiếu rõ cả hành lang.
Tần Vũ Huy đã được cấp cứu suốt vài tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa kết thúc quá trình.
Chu Từ Thâm thu ánh mắt lại, lạnh lùng hỏi:
“Xử lý đến đâu rồi?”
“Chiều nay, Hứa Loan đã chính thức khởi kiện Tần Vũ Huy. Cảnh sát cũng đã thu thập chứng cứ, đủ để chứng minh hắn từng quấy rối cô ấy.”
Lâm Nam đáp:
“Còn về phía luật sư Thẩm, anh ấy nói chứng cứ quan trọng đã không còn. Nếu không có tiến triển mới, vụ án này gần như không thể bào chữa để vô tội.”
“Còn bên Nguyễn Thầm thì sao?”
“Giới truyền thông đã rời đi cách đây nửa tiếng. Họ đã sắp xếp cho Nguyễn Thầm ở phòng nghỉ của đồn cảnh sát.”
Chu Từ Thâm nói:
“Đi điều tra chi tiết việc Tần Vũ Huy được bảo lãnh ra ngoài. Những người liên quan, không để sót một ai.”
Lâm Nam gật đầu, rồi nói tiếp:
“Tôi đã liên hệ với phóng viên của Nam Thành Báo. Cô ấy đồng ý đưa tin về vấn đề dự án Tân Hải Ngạn. Nhưng Chu tổng… trong tình hình này, Đại thiếu gia có thể thoát thân toàn vẹn, nhưng chúng ta thì…”
Không thể.
Biểu cảm của Chu Từ Thâm không d.a.o động:
“Không thể thì không thể. Trận chiến này từ lâu đã nên diễn ra.”
“Vậy còn phu nhân?”
Chu Từ Thâm trầm mặc vài giây rồi nói:
“Cậu sắp xếp đi, sáng mai tôi sẽ đưa cô ấy tới Giang Châu.”
Lâm Nam ngập ngừng:
“Nhưng… làm vậy phu nhân sẽ nghi ngờ.”
“Cậu nghĩ tình hình bây giờ có thể giấu được bao lâu? Nguyễn Tinh Vãn rất thông minh, cầm cự đến sáng mai đã là giới hạn rồi.”
Lâm Nam im lặng.
Với tốc độ lan truyền thông tin hiện nay, thật sự không thể giấu được lâu.
Chu Từ Thâm giọng lạnh lùng, quay lại nhìn về phía phòng cấp cứu:
“Chỉ cần qua được đêm nay, nếu Tần Vũ Huy còn sống, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.”
Lâm Nam gật đầu:
“Tôi đi xử lý ngay.”
Chu Từ Thâm ngồi xuống ghế ngoài hành lang, khuôn mặt u ám như bao phủ bởi một tầng băng lạnh, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Không lâu sau, Hứa Loan cũng đến.
Sau đó một lát, Daniel cũng tới.
Ba người họ không ai ngờ được, vì một tên cặn bã như Tần Vũ Huy mà họ lại đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật, thậm chí thật lòng hy vọng hắn sống sót.
Đến 10 giờ 30, đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Bác sĩ tháo khẩu trang, bước ra ngoài. Nhìn thấy mấy người sắc mặt không tốt lắm đứng đó, ông ngập ngừng hỏi:
“Mọi người là thân nhân của bệnh nhân à?”
Hứa Loan lạnh lùng đáp:
“Chúng tôi là kẻ thù của hắn.”
Bác sĩ: “…”
Chu Từ Thâm hỏi thẳng:
“Hắn còn sống không?”
Bác sĩ gật đầu:
“Tạm thời đã qua được nguy hiểm, nhưng thương tích của bệnh nhân rất nghiêm trọng. Xương sườn và nội tạng đều bị tổn thương nặng. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu qua được 72 giờ mà không xảy ra vấn đề gì thì sẽ ổn. Tuy nhiên, 72 giờ này vô cùng quan trọng. Tốt nhất các anh chị nên có người thân ở đây, nói chuyện với anh ta, khơi gợi ý chí sống.”
Ba người đều im lặng.
Hứa Loan thậm chí cảm thấy buồn cười. Một kẻ mà cô chỉ mong c.h.ế.t ngoài đường, hoặc bị kẻ thù đ.â.m đến c.h.ế.t như hắn, giờ đây cô lại phải cố gắng khơi dậy ý chí sống cho hắn.