Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1733-1734




Rất nhanh, âm thanh gõ phím vang lên trong phòng khách.

Hứa Loan dựa vào ghế sofa, nhìn bóng lưng của Nguyễn Thầm, khóe môi bất giác cong lên.

Thật đẹp trai.

Tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Không biết là do tiếng gõ phím nhẹ nhàng có tác dụng ru ngủ, hay do những con số khô khan của cậu kích thích não cô, chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ đã ập đến. Sau khi ngáp liên tục mấy lần, cô vô thức nhắm mắt lại.

Đột nhiên, Nguyễn Thầm cảm thấy sau lưng nặng trĩu.

Cậu quay đầu lại, phát hiện Hứa Loan đã ngủ thiếp đi.

Nguyễn Thầm đưa tay, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, đặt lên đùi mình.

Tư thế này rõ ràng thoải mái hơn nhiều, Hứa Loan khẽ động đậy rồi lại ngủ say.

Nguyễn Thầm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, tiếp tục làm bài tập nhóm.

Sáng hôm sau, Hứa Loan thức dậy trên giường, cảm thấy cổ hơi mỏi.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh thì thấy trong nhà đã không còn bóng dáng Nguyễn Thầm.

Trên bàn có một cốc sữa vẫn còn ấm và một mẩu giấy ghi chú.

[Em đi học đây, chiều gặp.]

Mắt Hứa Loan cong lên, vừa uống sữa vừa dán mẩu giấy vào chỗ dễ thấy nhất.

Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng lên, lướt xem chiều nay nên xem phim gì.

Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên một tiếng báo tin nhắn.

Hứa Loan tiện tay mở ra, nhưng ngay khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, đồng tử cô giãn to, chiếc cốc trên tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Cả người cô cứng đờ, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Trong tin nhắn, chỉ có một bức ảnh.

Lờ mờ có thể nhận ra đó là một bức ảnh khỏa thân.

Buổi trưa, Nguyễn Thầm vừa bước ra khỏi lớp học, cố vấn đã đến trước mặt cậu:

“Nguyễn Thầm, chuyện hôm qua thầy nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?”

Nguyễn Thầm đáp:

“Cảm ơn sự quan tâm của thầy, nhưng em không định đi.”

Cố vấn hơi cau mày:

“Tại sao? Đây là một cơ hội ngàn năm có một, Đại học Oxford đích danh muốn em qua đó.”

Ngừng một lát, cố vấn tiếp tục:

“Có phải em không nỡ rời xa bạn bè, người thân ở đây không? Yên tâm đi, chỉ là chương trình trao đổi hai năm thôi. Sau đó, em không chỉ nhận được bằng của Đại học Oxford, mà còn có cả bằng của trường mình. Đây thật sự là...”

Nguyễn Thầm ngắt lời:

“Em biết đây là một cơ hội hiếm có, nhưng em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em không muốn đi, thầy hỏi người khác xem sao.”

Nói xong, Nguyễn Thầm gật đầu xin lỗi, rồi bước nhanh rời đi.

Cố vấn nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài một tiếng.

Nguyễn Thầm vừa xuống lầu, một người bạn học bước tới nói:

“Nguyễn Thầm, có anh họ cậu đến tìm.”

Nguyễn Thầm khựng lại:

“Ai cơ?”

“Anh ấy nói là anh họ cậu, có chuyện quan trọng muốn đưa cho cậu. Anh ấy không thấy cậu ở đây nên đợi ở cổng trường.”

Nguyễn Thầm đáp:

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Về người khách lạ này, Nguyễn Thầm không có hứng thú điều tra.

Cậu không có anh họ, tất nhiên cũng không định quan tâm đến kẻ không rõ nguồn gốc này.

Rời khỏi tòa nhà giảng dạy, cậu đi thẳng về ký túc xá.

Khi vừa đến dưới tòa ký túc xá, một giọng nói vang lên phía sau: “Nguyễn Thầm.”

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen đứng không xa, gương mặt lạnh lùng. Cậu gằn từng chữ:

“Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”

Chương 1734

Người đàn ông trước mặt hốc mắt hõm sâu, râu ria xồm xoàm, trên trán còn có vài vết sẹo dữ tợn.

Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhận ra, đây chính là tổng giám đốc Tần phong độ ngời ngời mấy tháng trước.

Tần Vũ Huy nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo, hung hãn:

“Cậu đã tốn bao nhiêu công sức để tống tôi vào tù, bây giờ nhìn thấy tôi đứng ở đây, có phải thất vọng lắm không?”

Hắn đút tay vào túi áo khoác đen, giọng điệu đầy khiêu khích:

“Nếu tôi không ra được, chắc đã không thấy màn kịch hay thế này. Cậu với Hứa Loan đúng là tình cảm sâu đậm, đến mức ở chung nhà rồi cơ đấy. Ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi? Sao hả, cô ta có ngon không? Đã sướng đến phát điên chưa…”

Chưa kịp nói hết câu, cổ áo hắn đã bị túm chặt.

Nguyễn Thầm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm:

“Câm miệng!”

Tần Vũ Huy không giận mà còn cười, vẻ mặt thậm chí thoải mái hơn so với lúc trước. Hắn nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng:

“Tôi nói sai chỗ nào à? Cô ta ấy mà, dáng người đẹp, nước nôi dào dạt, chịu được, chỉ là da quá mềm, thường hay bầm tím khắp người…”

Chưa dứt lời, hắn đã ăn một cú đ.ấ.m trời giáng, cả người bị hất văng vào bụi cây bên cạnh, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Đám sinh viên xung quanh nghe thấy tiếng động, ai nấy đều giật mình, nhưng lại không nhịn được mà dừng lại xem.

Nguyễn Thầm mặt không cảm xúc bước tới, quỳ một gối xuống, lại túm lấy cổ áo hắn, gằn từng chữ:

“Tôi bảo câm miệng, không nghe thấy à?”

Tần Vũ Huy chống khuỷu tay xuống đất, khóe miệng rỉ máu, nhưng nụ cười trên mặt không hề tắt, thậm chí còn trở nên điên cuồng hơn:

“Cậu nghe cô ta rên bao giờ chưa? Giọng không phải rất...”

Lại thêm một cú đ.ấ.m nặng nề.

Khác với những lần trước bị Nguyễn Thầm đánh, lần này Tần Vũ Huy không tỏ ra căm hận, mà như cố tình khiêu khích. Suốt quá trình, hắn không hề phản kháng, mỗi lần bị đấm, nụ cười trên mặt hắn càng thêm ngạo mạn và tà ác.

Tần Vũ Huy phun ra một ngụm máu, tiếng nói đã đứt quãng, nhưng hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục kích động Nguyễn Thầm:

“Mới thế đã chịu không nổi? Vậy những thứ tôi sắp cho cậu xem, cậu nhìn xong chẳng phải muốn g.i.ế.c tôi luôn à? Ha ha ha…”

Vừa nói, hắn vừa cố nhịn cơn đau truyền khắp cơ thể, từ trong túi áo lấy ra một xấp ảnh, đặt trước mặt Nguyễn Thầm.

Nắm đ.ấ.m đang giơ lên của Nguyễn Thầm khựng lại, đồng tử co rút, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói như rít ra từ cổ họng:

“Thú vật!”

Tần Vũ Huy cười nói:

“Những bức ảnh như thế này, tôi còn nhiều lắm. Tôi đã cài chế độ tự động gửi, nửa tiếng nữa thôi, chúng sẽ ngập tràn trên mạng. Lúc đó, Hứa Loan chỉ còn nước thân bại danh liệt. Còn cậu, cũng chẳng khá hơn đâu, ha ha ha…”

Nguyễn Thầm không nói gì, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ đã chết.

Rất nhanh, Tần Vũ Huy nằm dưới đất liền không còn động tĩnh.

Nhìn thấy hắn bất động, có người hoảng sợ hét lên:

“Chết người rồi! Đánh c.h.ế.t người rồi!”

Lúc này, bảo vệ và giáo viên của trường cuối cùng cũng đến, kéo Nguyễn Thầm ra.

Trong đám đông hỗn loạn, không biết ai đó đã báo cảnh sát. Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên khắp khu vực ký túc xá.

Khi Hứa Loan đến nơi, cô chỉ thấy bóng dáng chiếc xe cảnh sát đang rời đi.

Cô cảm thấy từng hơi thở đều như gió lạnh sắc bén, cuốn tràn vào lồng ngực.

Hứa Loan vội túm lấy một nữ sinh gần đó, giọng nói gấp gáp, khàn đặc: “Xảy... xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô không đeo khẩu trang, không đội mũ, thậm chí không có chút gì che giấu.

Nữ sinh thấy cô, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới lắp bắp nói:

“Hình như… hình như có người bị đánh c.h.ế.t rồi…”