Bùi Sam Sam bị anh kéo đi như vậy, cả người càng thêm bối rối, một lúc sau mới dần tỉnh táo lại.
May mắn là khi nhìn thấy Chung Văn Bác bị thương, cô nhanh chóng phản ứng, hất tay của Daniel ra, chạy đến đỡ Chung Văn Bác, nhíu mày nói:
“Anh không sao chứ?”
Chung Văn Bác lau vết m.á.u ở khóe miệng, liếc nhìn Daniel, rồi quay lại nhìn Bùi Sam Sam:
“Là bạn của em à? Có lẽ anh ấy hiểu lầm gì đó.”
Bùi Sam Sam hít một hơi:
“Xin lỗi…”
“Không sao đâu, hôm nay là anh đã vội vàng, không nên làm vậy mà chưa có sự đồng ý của em.”
Daniel tiến lên một bước:
“Sam Sam…”
Bùi Sam Sam quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Anh về rồi.”
Khóe môi Daniel khẽ động, vừa định nói gì thì Bùi Sam Sam lại tiếp lời:
“Để tôi giới thiệu, đây là bạn trai của tôi, Chung Văn Bác. Không biết anh có hiểu lầm gì không, nhưng anh vừa đánh người, anh cần xin lỗi.”
Daniel nhíu mày, từng chữ một hỏi lại:
“Bạn trai?”
Gương mặt vốn đã tái nhợt của anh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, càng thêm nhợt nhạt bệnh hoạn.
Trong lúc nói, dường như sức lực của anh đã đến giới hạn, cơ thể loạng choạng.
Bùi Sam Sam thấy vậy, theo phản xạ định đưa tay ra đỡ, nhưng Chung Văn Bác đã nắm lấy tay cô, tay kia vươn ra phía Daniel:
“Chào anh, lần đầu gặp mặt. Anh tên gì?”
Daniel nhìn anh Chung Văn Bác, không đáp lời.
Lúc này, Nguyễn Tinh Vãn từ trong chung cư chạy ra, nhìn thấy tình hình này, không cần hỏi cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Cô đỡ lấy Daniel, nói với Chung Văn Bác:
“Xin lỗi, anh ấy vừa từ bệnh viện ra, sức khỏe vẫn chưa ổn. Tôi sẽ đưa anh ấy về.”
Nghe vậy, Chung Văn Bác thu tay lại, mỉm cười lịch sự:
“Được.”
Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn Bùi Sam Sam, cô dần nhận ra tình hình, nói với Chung Văn Bác:
“Em sẽ đưa anh đến hiệu thuốc gần đây để xử lý vết thương.”
Chung Văn Bác gật đầu, đi cùng Bùi Sam Sam.
Daniel nhìn theo bóng lưng hai người, định bước tới nhưng bị Nguyễn Tinh Vãn giữ lại.
“Anh… đừng đi nữa.”
Daniel quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Vãn, chậm rãi hỏi:
“Sam Sam vừa nói, đó là bạn trai của cô ấy?”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:
“Tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện, trên đường đi tôi sẽ kể cho anh nghe những gì đã xảy ra.”
Trên đường đến bệnh viện, Nguyễn Tinh Vãn kể cho Daniel nghe về chuyện Bùi Sam Sam sảy thai và những chuyện gần đây.
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tôi đã từng nói với anh rồi, anh cần phải rõ ràng, liệu anh thực sự yêu Sam Sam, hay chỉ vì đứa trẻ.”
Daniel im lặng, trong lúc này hoàn toàn không thể tiếp nhận hết những thông tin vừa nhận được.
Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:
“Sam Sam cho rằng anh vì đứa trẻ mà muốn ở bên cậu ấy. Nhưng anh biết rõ, điều cậu ấy muốn là gì. Cậu ấy muốn một người bạn đời có thể cùng cậu ấy đi đến cuối con đường, chứ không phải một mối quan hệ mà chẳng biết sẽ kết thúc lúc nào. Hơn nữa, nếu ba mẹ cậu ấy biết, họ cũng sẽ không đồng ý.”
Một lúc sau, giọng Daniel khàn khàn:
“Nhưng… tôi không hề có cơ hội để giải thích suy nghĩ của mình với cô ấy. Nếu chỉ vì hôm đó cô ấy đến nhà tôi và thấy cảnh đó, tôi cũng có thể giải thích, đó là vì tôi…”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Tôi biết, về chuyện đó, Trình Vị cũng đã nói chuyện với Sam Sam. Anh biết đấy, đó không phải là vấn đề thực sự.”
Có thể nói, đó chỉ là ngòi nổ.
Chương 1548
Chưa được bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn nhận được cuộc gọi từ Trình Vị.
Trình Vị nói:
“Tinh Vãn, Daniel đã trốn khỏi bệnh viện, cậu ấy có đến tìm Sam Sam không?”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu, nhìn người bên cạnh không biết là đã ngất đi hay đang ngủ, cô nhỏ giọng:
“Mình đang đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Ở đầu dây bên kia, Trình Vị thở phào nhẹ nhõm:
“Cảm ơn cậu, mình sẽ đợi ở cổng.”
“Được.”
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Trình Vị nhanh chóng tiến lên mở cửa, các bác sĩ và y tá đứng chờ cũng vội vàng đi tới, đỡ Daniel từ trong xe ra và nhanh chóng đưa vào trong bệnh viện.
Nguyễn Tinh Vãn xuống xe, nhìn cảnh tượng này, không khỏi nhíu mày.
Có vẻ như vết thương của Daniel nghiêm trọng hơn cô tưởng.
Trình Vị đi được vài bước, nhận ra Nguyễn Tinh Vãn vẫn đứng đó, anh quay lại nói:
“Cảm ơn cậu, Tinh Vãn.”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
“Không có gì, mình…”
Cô vốn định hỏi tình hình cụ thể thế nào, nhưng lại lo lắng cho Daniel, nên nói:
“Vào xem thế nào đã.”
Khi họ đi vào, Daniel đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Đứng ở hành lang, Trình Vị là người mở lời trước:
“Chúng mình tìm thấy cậu ấy ngày hôm qua, vết thương rất nặng. Sáng nay mình có chút việc ra ngoài, khi trở về thì cậu ấy đã không còn ở đó nữa. Mình đoán rằng, khả năng cao là cậu ấy đi tìm Sam Sam.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Vậy Sam Sam thì sao…”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Khi Daniel đến, cậu ấy đang ở cùng bạn trai.”
Nghe vậy, Trình Vị không cần Nguyễn Tinh Vãn nói thêm, cũng đã hiểu cảnh tượng lúc đó thế nào.
Anh khẽ thở dài, chậm rãi mở miệng:
“Daniel từng có một người bạn rất thân, tên là Frank. Vài năm trước, khi cả hai đang đua xe, phanh xe của Frank bị hỏng, khiến cậu ấy lao xuống vực. Daniel đã dẫn người tìm kiếm dưới vực ba ngày ba đêm, cuối cùng mới tìm thấy t.h.i t.h.ể của Frank.”
“Frank có một người chị gái tên là Amanda, từ nhỏ đã rất chiều chuộng em trai. Sau khi Frank qua đời, cô ta luôn cho rằng mọi chuyện là do Daniel gây ra và ôm hận trong lòng. Khi Daniel gặp nạn, Amanda biết tin liền bám theo dấu vết để tìm.”
“Amanda là một bác sĩ, sau khi tốt nghiệp không làm việc trong bệnh viện mà đi đến các nơi hỗn loạn, giao du với nhiều kẻ phức tạp nên nhận được nhiều thông tin. Sau khi Daniel trốn khỏi tay Lâm Chí An, cậu ấy đã gặp phải Amanda.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng thấu hiểu phần nào.
Giống như lúc cô tìm Nguyễn Quân, cô cũng tìm đến Tạ Vinh giúp đỡ.
Trình Vị tiếp tục:
“Amanda vừa chữa trị vết thương cũ cho Daniel, vừa mỗi ngày tiêm thuốc an thần cho cậu ấy, lại còn liên tục gây thêm vết thương mới, lặp đi lặp lại như vậy, ngày này qua ngày khác, hành hạ cậu ấy.”
Trình Vị nói:
“Nhưng may mắn là chính vì cô ta có ý định đó mà chúng mình mới có cơ hội cứu được Daniel, nếu không…”
Nghe những gì anh kể, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy rùng mình.
Cô hỏi:
“Vậy hiện giờ Amanda ở đâu?”
“Khi chúng mình đưa Daniel vào bệnh viện, cô ta đã trốn đi rồi.”
“Cô ta ở Nam Thành… cũng có nhiều bạn bè sao?”
Trình Vị nói:
“Dù nói là có,nhưng chắc cũng không nhiều. Nhưng việc cô ta có thể che giấu Daniel trước mắt chúng mình trong thời gian dài như vậy, chứng tỏ rằng ở Nam Thành có người đang giúp cô ta.”
Nguyễn Tinh Vãn há miệng, không biết nên nói gì.
Nam Thành…