Lúc trước Nguyễn Quân cũng bị người ta truy nợ, sau đó không biết lấy được 200 vạn từ đâu ra, nếu ông ta có con đường này, vậy thì không lo không lấy được tiền.
Tạ Vinh ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Quân nói: "Tôi lại cho ông thêm mấy ngày, có điều ông phải nghĩ cho kỹ, lãi mỗi một ngày đều tăng lên, ông cũng đừng nghĩ chạy, tôi sẽ cho người theo sát ông, ông chỉ cần có một chút manh động, dù sao tôi cũng không lấy lại tiền được, đến lúc ấy ông cũng đừng trách tôi không giữ lại mạng cho ông."
Sau khi ra khỏi cửa lớn, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên cảm thấy chân có chút mềm nhũn, nếu không phải Nguyễn Thầm đỡ lấy cô, có lẽ cô sẽ trực tiếp ngã xuống.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn mới khàn giọng lớn: "Tiểu Thầm, có phải chị không nên làm vậy không? Dù sao ông ta cũng là..........." Nguyễn Thầm nói: "Không phải em nói rồi sao, nếu ông ta còn quan tâm đến chúng ta, thì bây giờ đã không như này, nếu ông ta đã không hề có giới hạn, vì sao chúng ta không thể."
Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc, không nói gì.
Tuy cô đã sớm chết tâm đối với Nguyễn Quân, nhưng nhìn thấy ông ta bị một đám người đánh đến đầu rơi máu chảy, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã khó chịu.
Nguyễn Thầm lại nói: "Yên tâm đi, ông ta sẽ không sao đâu, không phải chị cho họ tiền rồi sao?"
Năm vạn tuy không nhiều, nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng của Nguyễn Quân.
"Hy vọng là như vậy."
Mấy hôm nay cô đã tìm người thăm dò về Tạ Vinh, anh ta chủ yếu là thu nợ cho vay nặng lãi, đầu óc khôn khéo, tâm tư kín đáo, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện làm ăn lỗ vốn như tức giận giết người vì không đòi được tiền.
Đưa Nguyễn Tinh Vãn về nhà xong, Nguyễn Thầm lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô.
Nguyễn Tinh Vãn sững sờ, không nhận: "Đây là cái gì?"
"Trong tấm thẻ này có tiền, bình thường em cũng không dùng tới, chị cầm đi."
"Không phải em sắp khai giảng rồi sao, chỗ dùng tiền còn nhiều lắm, em giữ lại đi, cho chị làm gì." Nguyễn Thầm nhét thẻ ngân hàng vào tay cô: "Tiền đi học em vẫn còn, đây là cho chị, chị đang mang thai, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, muốn ăn gì thì tự mua."
Nguyễn Tinh Vãn muốn trả lại: "Chị thật sự không cần đâu, em............"
Nhưng không đợi cô nói xong, Nguyễn Thầm đã xoay người rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn bóng lưng của cậu, hơi mỉm cười.
.................
Sau khi Ôn Thiến nhận được cái bánh lớn của Chu Thị rơi trúng đầu, tâm tình mấy ngày liền đều không tồi, xem ra Chu tổng nói không nhận ra cô ta chỉ là đùa thôi, nếu Chu Thị không xem trọng cô ta, ba năm trước sẽ không đưa cô ta đi Paris du học, bây giờ càng sẽ không trọng điểm bồi dưỡng cô ta.
Phải biết rằng, tài nguyên Chu thị đưa cho đều là đứng đầu, là thứ mà các nhà thiết kế khác phấn đấu mấy chục năm cũng không với tới được.
Nhưng tâm tình tốt đẹp này, chỉ duy trì tới khi cô ta ngoài ý muốn ở cửa phòng trà nghe được có người nói, cơ hội lần này Chu thị vốn muốn cho Nguyễn Tinh Vãn, nhưng Nguyễn Tinh Vãn từ chối, cho nên mới rơi xuống đầu cô ta.
Sắc mặt Ôn Thiến lập tức trở nên khó coi.
Lại là Nguyễn Tinh Vãn!
Ba năm trước hạng nhất cuộc thi nhà thiết kế mới Nguyễn Tinh Vãn không cần, cơ hội đi du học mới tới lượt cô ta, không nghĩ tới ba năm sau cũng là như vậy!
Cô dựa vào cái gì luôn phải làm người đứng sau Nguyễn Tinh Vãn bị người ta bố thí?
Sau khi trở lại văn phòng, Ôn Thiến lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số: "Chuyện tôi bảo anh điều tra chồng cũ của Nguyễn Tinh Vãn thế nào rồi?"
"Không tra được, cô xác định cô ta thực sự kết hôn rồi sao? Sẽ không phải chỉ là một cái cớ đó chứ?"