"Được rồi! được rồi, đây đều là chuyện riêng tư của chúng tôi, chúng tôi có thể giải quyết riêng tư, anh không cần lo lắng."
Lúc này Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên nói:
“Tôi muốn khởi kiện.”
Khi mọi người nhìn qua, cô lặp lại:
“Tôi muốn kiện những người đã đánh anh em trai tôi”.
Tạ Vinh gương mặt biến sắc, đang định nói thì Nguyễn Tinh Vãn nói với hắn:
" Anh không phải là chỉ muốn tiền sao? tôi có thể đưa, nhưng bọn họ đánh người, không thể cứ để như thế này được."
Nụ cười trên mặt của Tạ Vinh trở lại:
" Việc này là đương nhiên rồi, việc nào ra việc đấy.”
Nhóm xã hội đen đó luôn gây rắc rối khắp nơi, việc chúng vào trại giam là chuyện thường tình.
Tạ Vinh lại nói:
“Khi nào đưa tiền vậy?”
“Ba ngày sau, tôi chỉ là cần thời gian để gom tiền.”
"Được, thẳng thắn, vậy thì cứ giải quyết như vậy đi."
Nguyễn Thầm kéo Nguyễn Tinh Vãn:
“Không thể đưa cho hắn!”
Nguyễn Tinh Vãn thấp giọng nói:
"Tiểu Thầm, chuyện này em không phải lo lắng."
Tạ Vinh nhìn sang Nguyễn Thầm, chậc lưỡi:
"Cậu nhóc, chị gái cậu quyết đoán hơn so với cậu rất nhiều. Nếu tôi là cậu, tôi thà chặt đứt tay mình vào ba năm trước cũng không để cô ấy.................................."
Hừ!
Nguyễn Thầm ra sức đ.ấ.m một đ.ấ.m vào mặt hắn ta.
Đám côn đồ phía sau Tạ Vinh lập tức đứng dậy, Tạ Vinh xua tay ra hiệu không sao, xoa mặt:
“Sao kích động đến như vậy? vị quán quân này của chúng ta cũng chỉ dám chốn sau lưng chị gái thôi, hãy để cậu ấy trút giận đi, đó chỉ là vấn đề nhỏ thôi ”.
Nguyễn Tinh Vãn lại ôm lấy Nguyễn Thầm, bình tĩnh nói:
“Tiểu Thầm, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Thầm sẽ bắt đầu đi học vào tuần sau, nên cô ấy không muốn làm cho sự việc trở nên ầm ĩ. Sau khi rời trại tạm giam, Nguyễn Thầm vẫn lạnh lùng và im lặng.
Nguyễn Tinh Vãn bắt taxi, nói với tài xế:
“Bác tài, cho cháu đến bệnh viện nha.”
Nói xong, cô lại nói với Nguyễn Thầm:
“Vết thương trên mặt em cần phải được xử lí một chút, sau đó sẽ chụp x-quang xem trên người còn có vết thương nào không.”
Nguyễn Thầm nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lên tiếng:
“Chị thật sự muốn đưa tiền cho bọn họ sao?”
Nguyễn Tinh Vãn cười nói:
“ Chị đâu có ngốc, cũng không phải người coi tiền như rác, hơn nữa, chị đi đâu để tìm được nhiều tiền như vậy chứ?”
Nhóm người đó ở đó tối nay, nếu không thỏa hiệp trước thì làm sao có thể rời đi được.
Nguyễn Thầm giãn lông mày:
“ Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Bản thân ông ta không quan tâm, nhưng nếu những người đã đó có thể tìm được nơi Nguyễn Thầm làm việc thì việc, tìm ra nơi Nguyễn Tinh Vãn ở chỉ là vấn đề thời gian.
"Trước tiên là tìm thấy Nguyễn Quân."
"Nhưng ông ta đã trốn rồi, có thể tìm ra được sao?"
Nguyễn Quân nhiều năm nợ nần, sớm đã luyện được một kĩ năng, chỉ cần ông ta đi trốn liền giống như chuột chui vào rãnh nước, trừ phi tự bản thân xuất hiện, bằng không người khác khó có thể tìm ra.
Nguyễn Tinh Vãn ừ nhẹ một tiếng:
“Vẫn luôn có cách.”
"Nhưng.............................."
"Em đừng lo lắng về vấn đề này, yên tâm đi, chị có thể giải quyết được, cứ việc đi học cho tử tế là được."
Nguyễn Thầm không nói gì, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Tạ Vinh có một câu nói quả thật cũng rất đúng, khi liên quan đến tiền bạc, ông ta không còn cách nào khác ngoài việc phải nhờ Nguyễn Tinh Vãn gánh vác mọi việc. Nhưng bây giờ, không giống như ba năm trước nữa, ít nhất ông ta vẫn còn thời gian để nghĩ ra giải pháp.
Một lúc sau, Nguyễn Thầm mới nói:
“Chị về nhà trước đi, em một mình đến bệnh viện là được rồi.”