Trong phòng bệnh chỉ còn cô và Cù Thừa Sâm, thần sắc giữa trán của người đàn ông ngưng đọng mà gần như trầm trọng.
----- Anh muốn rời khỏi Hoa dao.
Lời này nặng tựa thái sơn, D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.trong lòng Ôn Miên thấy từng đợt thấp thỏm lo âu: "Anh sao thế?"
Cù Thừa Sâm cân nhắc từng câu từng chữ: "Có ý nghĩ này."
Nhất thời một cảm giác kích động dâng lên từ đáy lòng, giờ phút này, tựa hồ như cô có thể hiểu được một chút.
Cho dù Ôn Miên cũng không thật sự hiểu rõ, trung tá Cù đang lo lắng nếu như bị trọng thương một lần nữa, chẳng phải sẽ lại làm cô bị tổn thương hay sao? Nếu ngày nào đó mệnh số không tốt... sao cô có thể chấp nhận được kết quả này.
Anh vẫn lo lắng, Tả Luân may mắn thoát nạn trong trận nổ bom đó, là một lời cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Càng khỏi nhắc tới trái bom hẹn giờ Ôn Tinh phiền toái kia, lúc đó khi anh nhìn thấy người đàn ông có sẹo trên mặt kia thì có một dự cảm không rõ, không phải chưa nghĩ tới anh của cô sẽ đi nằm vùng, nhưng phải xuất phát từ nguyên nhân nào mới có thể phái anh ấy đi?
Huống chi, ngay từ đã báo là anh ấy mất tích, quả thật không phải là tác phong của bọn ho.
Cù Thừa Sâm không thể không tính đến trường hợp xấu nhất, vạn nhất cấp trên nói là anh ấy phản quốc, có một ngày ra lệnh cho anh bắn chết....... Chắc chắn trong lòng anh sẽ khó chịu không thôi.
Anh có thể xuống tay với người bạn thân mang tội phản quốc, nhưng đó là anh trai của Ôn Miên,D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. anh không thể nắm chắc mười phần được.
Ôn Miên nhìn trung tá đang lặng người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bị đè nén, khiến hốc mắt cô hơi đỏ lên: "Em biết, anh có rất nhiều sự băn khoăn."
Trái tim của người đàn ông cũng làm từ thịt, lần trước khi anh rơi lệ vì đội phó, đã khiến cô cảm thấy càng gần gũi với anh thêm một chút, không phải lúc nào Cù Thừa Sâm cũng ở mãi chỗ kia.
"Chức nghiệp của anh rất cao thượng, em rất tự hào vì anh, mà em cũng thừa nhận, rất sợ nhìn thấy anh rời khỏi nhà. Mỗi một lần huấn luyện, diễn tập quân sự, nhiệm vụ, em đều thấy lo lắng, đề phòng."
Sự thắng thắn, thành khẩn của Ôn miên đã làm cho Cù Thừa Sâm cảm động, anh lẳng lặng lắng nghe, nắm lấy bờ vai cô.
"Nhưng em sẽ không vì chút "nguyên nhân" này, yêu cầu anh rời khỏi Hoa dao, rời khỏi bộ đội."
Cô thừa nhận từ tận đáy lòng, mình cũng có sự ích kỷ, người vợ nào lại không hy vọng chồng của mình có thể rời xa nguy hiểm.
Không phải là cô không đủ thương anh, nên mới có thể đè nén sự hoảng sợD♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. xuống tận đáy lòng, tùy ý để anh liều mạng giữa mưa bom bão đạn.
Mà là rất để ý anh, cho dù cơn mất ngủ hàng đêm gần như đã đánh bại cô, muốn khiến cô sụp đổ, cô cũng không thể nói ra lời ngăn cản.
"Ai nói do em yêu cầu." Tính tình của Cù Thừa Sâm lãnh liệt, quyết đoán, vậy mà, lúc này đây lại không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, thật sự là rất khó gặp phải: "Đây là quyết định của anh."
Mái tóc đen dài của Ôn Miên chạm vào cảnh tay anh, vẻ mặt cô vừa phiền muộn vừa chân thành, tha thiết: "Em còn nhớ khi ở Đan Đông, anh nói với em nguyên nhân chú Liên Thành rời khỏi Hoa Dao, bộ dáng khi đó của anh nói cho em biết, vĩnh viễn anh cũng không nỡ rời bỏ.
Mấy năm Cù Thừa Sâm ở bộ đội, là khoảng thời gian nhiệt huyết nhất của tuổi thanh xuân, cũng là nhưng năm tháng đấu tranh gian khổ nhất, mà một thân quân trang của anh, cảm tình đối với chiến hữu của anh, thậm chí là tình yêu của anh đối với Hoa dao, đã như máu thịt, như không khí, chiếm giữ sinh mạng của anh.
Muốn anh rời khỏi bộ đội đặc chủng, chẳng khác nào bóc hết tất cả vinh quang và nỗi nhục của đất nước đã từng khắc sâu trong lòng ra khỏi sinh mạng anh, điều này quả thật là vô cùng tàn nhẫn đối với anh!
"Em không muốn khiến anh buồn phiền, không muốn anh vì em, từ bỏ tín người của anh."
Ôn Miên nghiêm túc nói, ánh mắt phác họa rõ nét từng đường cong của người đàn ông, anh là bạch dương, dũng cảm sinh trưởng, hướng về phía trước.
"Anh cứ đứng ở đó, để em đuổi theo anh, bởi vì em muốn tiến về phía trước."
Mọi người nói, đặt một dấu chấm tròn ở đây, là nơi đẹp nhất của một câu. Nơi này hiển nhiên không phải là điểm cuối của Cù Thừa Sâm, anh còn cả một con đường dài phải đi.
Con ngươi màu đen của trung tá khóa chặt vào người cô, cúi đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Thân phận giữa chúng ta, vẫn luôn khiến em cảm thấy mệt mỏi sao?"
Ôn Miên lắc đầu, cô cảm thấy không phải như thế.
Kỳ thực có thể tiếp xúc với thế giới của anh, chiếm giữ một phần quan trọng trong sinh mệnh của anh, đã là một niềm vui mừng rất lớn, cô đã rất thỏa mãn rồi.
"Chỉ cần anh vì em, từng có suy nghĩ này, em cũng đã cam tâm tình nguyện..... có thể đợi anh cả đời."
Trong lòng Cù Thừa Sâm chấn động, nắm chặt lấy vai cô, trầm giọng: "Ôn Miên, anh không muốn em ngoài việc chờ đợi, vẫn chỉ có thể chờ đợi."
"Vậy là không có nguyên nhân khác, em chỉ là......... không làm được." Ôn Miên miễn cưỡng cười cười, nướt mặt lại chợt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn, cô kiên D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.trì với quan điểm của mình: "Em không làm được."
Muốn để anh từ bỏ toàn bộ giấc mộng, cô không cách nào làm được.
"Huống chi anh đã đáp ứng với A Tường, anh quên rồi sao?"
Dùng suốt quãng đời còn lại, vì quốc gia mà cậu ta yêu, viết nên một khúc nhạc huy hoàng.
Anh không quên.
Chỉ là quá mức để ý cô, vượt qua cả giới hạn mà một người lính như anh xác định rõ từ đầu, trầm mê, hoang mang, cố chấp, chuyên chế, và cả hoảng loạn......... Anh đã vì cô mà phá vỡ vô số nguyên tắc.
Thậm chí còn lo lắng nêu liều lĩnh chạy theo niềm tin của anh, sẽ tạo thành gánh nặng cho cô, tình yêu của bọn họ phải chăng sẽ sụp đổ?
Thậm chí anh còn không xác định được, mình có thể ứng phó được tình cảnh đó hay không.
Nhưng mà, Ôn Miên lại đưa ra một đáp án rõ ràng như thế, cô muốn anh như vậy.
Khi đó Cù Thừa Sâm lựa chọn kết hôn với cô, quá trình này dễ khiến cho người ta kinh ngạc lại thuận lý thành chương (hợp tình hợp lẽ), bây giờ nghĩ lại, bọn họ rất ăn ý với nhau, có một số việc trong lúc mơ hồ đã được định sẵn.
"Anh phải làm thế nào, mới có thể bù đắp cho em?"
Lòng bàn tay thay cô lau đi những giọt nước mắt, giọng nói của trung tá thong thả vang lên giữa không trung, phần eo của Ôn Miên bị sức lực cực lớn của anh khóa lại, anh thấy rõ đôi mắt ẩn chứa nước mắt của cô, hàng lông mi dài nhỏ, hơi run run.
"Tốt nhất là đừng bị thương, sau đó, không cho kẻ địch tiến vào đất nước."
Ôn Miên nói, lại được bàn tay ấm áp của người đàn ông lau nước mắt một lần nữa.
Anh sẽ không biết được, cô sùng bái và tín nhiệm anh đến mức nào.
Ôn Miên chủ động hôn lên khóe môi anh, dùng hành động thể hiện sự ủng hộ, Cù Thừa Sâm hung hăng phản kích, tập kích đôi môi mềm mại của cô, không ngừng lặp lại, hôn đến khi cô không thở nổi, càn quét triệt để, giống như một vũ điệu nóng bỏng triền miên, cô tùy ý để anh hôn hồi lâu, anh không nỡ buông ra, như đùa dai, cắn vào đầu lưỡi cô, thiếu chút khiến cho người nào đó xù lông.
Đã không thể suy tính, vậy thì cứ dứt khoát đi tiếp đi, anh là Cù Thừa Sâm, tất nhiên có thể tìm được phương pháp giải quyết vấn đề.
Trung tá nhịn không được, thầm nghĩ, vợ của D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.anh như thế, còn cầu gì hơn.
*****
Rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Miên đưa Chu Như và cậu bạn trai nhỏ mới nhậm chức đến thăm trung tá, hai người tìm được chỗ đậu xe dưới lầu, đi về phía khu nội trú.
Phòng bệnh của Cù Thừa Sâm là phòng đơn, bệnh viện Thượng Khả, điều kiện hoàn cảnh cũng không tệ, tuy không thể nói là có đầy đủ các máy móc thiết bị, nhưng cũng đủ để dưỡng thương chữa bệnh.
Ôn Miên nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn ý xuân của người nào đó, lại nhìn cậu cảnh sát nhỏ Vương Giác tuấn tú lịch sự bên cạnh, cậu ta mặc thường phục nhìn rất hoạt bát, cô cười chế nhạo: "Không dễ nha, đồng chí Vương, hai người cuối cùng cũng tốt đẹp rồi."
Vương Giác nắm bàn tay trắng mịn của người bên cạnh, ánh mắt tỏa sáng: "Quả thật là không dễ dàng, khiến cho tôi phải dùng hết tất cả thủ đoạn."
Chu Như đưa hoa quả cho Ôn Miên, quay đầu trừng mắc liếc Vương Giác một cái: "Nói hay lắm, là ai nửa đêm uống say gọi điện thoại cho em, khóc lóc đòi sống đòi chết, nhưng lại không chịu nói rõ ràng!"
Ôn Miên nghe xong liền hiểu rõ, vậy là lúc trước hai người này hiểu lầm nhau. Sau này, cô có nghe Chu Như giải thích, từ "Cô ấy" trong miệng Vương Giác lúc đó, không phải là bạn gái trước, là mà một con chó chăn cừu Scotland bọn họ nuôi đã nhiều năm, nó đột nhiên chết!"
Chân tướng chuyện này khiến Chu Như tức giận vài ngày, mấy ngày trời không thèm nói chuyện với Vương Giác!
Ôn Miên chăm chú nhìn vào trung tá Cù đang dựa vào đầu giường đọc sách, cô nhắc nhở mọi người một đạo lý: "Câu chuyện đầy máu và nước mắt này của các cậu nói lên một đạo lý, giữa người với người, vẫn khai thông tư tưởng chưa đủ."
Cù Thừa Sâm nghe ra được ngụ ý trong câu nói của cô nhóc, khóe miệng nhàn nhạt giương lên thành một nụ cười: "Vậy phải khai thông thế nào?"
Ôn Miên không có cách dày được như sếp, khuôn mặt đỏ ửng lên, quay đầu hỏi Chu Như: "Cậu còn chưa nói với mình, sau này hai người D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.các cậu làm thế nào mà đến được với nhau? Ai tỏ tình trước?"
Vương Giác gãi gãi đầu, chủ động thừa nhận: "Còn không phải là tôi hay sao."
Cậu cảnh sát giao thông đẹp trai này vừa bị Chu Như mắng cho một trận, lại bị ném vào tủ đá ướp lạnh mấy ngày, tâm tình có chút buồn bực, không chỉ dẫn đến sai sót trong lúc làm việc, về nhà cũng mệt mỏi không còn chút sức lực.
Trùng hợp, còn để cậu ta bắt gặp một ngày nọ Chu Như tan tầm không lái xe của mình, mà ngồi trong một chiếc xe Ferrari đỏ tân thời, đang nói nói cười cười với người đàn ông ngồi sau tay lái.
Một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên trán, Vương Giác cưỡi mô tô đuổi theo, cũng không quan tâm nhà người ta là xe thể thao mấy trăm vạn, giơ tay ra bắt đối phương đánh xe vào bên đường.
Chu Như hạ cửa xe xuống, nhất thời chu mỏ: "Tôi nói này đồng chí cảnh sát giao thông, người bạn này của tôi hình như là đâu có vi phạm luật giao thông?"
"Anh không tìm anh ta, là em." Vương Giác nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một cậu: "Em xuống xe cho anh."
Chu Như bị câu mệnh lệnh có lực uy hiếp của người đàn ông dọa cho sững sờ, thầm nói một thân đồng phục thế này cũng khiến người ta rung động lắm.
Người điều khiến xe là một vị đẹp trai con nhà giàu, bước xuống phía bên kia, áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn thấy cảnh đó liền híp mắt lại: "Vị cảnh sát giao thông này, anh bị sao thế?"
Từ trước đến nay tính tình Vương Giác luôn thẳng thắn, làm việc cũng ngay thẳng, cậu ta đánh giá người này từ trên xuống dưới, xoay người nháy mắt ra hiệu với cô: "Em không làm thật đấy chứ, anh ta trừ bỏ có tiền nhiều hơn anh, còn có chỗ nào tốt đâu?"
Sau khi Chu Như nghe được nửa câu kia liền không tự giác mà hiểu sai ý, cô bị hỏi đến không biết nói gì, kỳ thực người đàn ông này chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Anh bạn đẹp trai con nhà giàu kia giật giật khóeD♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. miệng: "Tiểu Như, quan hệ giữa hai người là thế nào? Anh ta đến tìm cậu à? Quấn lấy cậu không tha?"
"Kỳ thực mười phút trước anh đã chính thức tan sở rồi." Vương Giác cởi mũ xuống, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt cậu ta sáng rực, dáng đứng thẳng tắp: "Hiện tại anh muốn dùng thân phận của một công dân bình thường để hỏi em, Chu Như tiểu thư, em có nguyện ý làm bạn gái của anh không? Là loại mà sau này sẽ sinh con cái cho anh."
"............."
Chu Như hoàn toàn ngơ ngác, nghĩ đến cô giương oai trong tình trường nhiều năm như thế, lần đầu tiên gặp phải lời tỏ tình dũng mãnh như thế!
Đầu óc của Vương Giác đang cực kỳ tỉnh táo, lúc đầu là vì cô gái này răng bén lưỡi nhọn, mới khiến cậu lưu lại ấn tượng sâu sắc. Sau này, khi cậu và cô đấu võ mồm, mới phát hiện ra rất thích thái độ xử sự của cô, liền để lại số điện thoại.
Kết quả người ta quả thật đã gửi tin lại, cậu lại không biết làm thế nào đế tiến thêm một bước, cũng may Chu Như thông minh hơn cậu, hai người ở chung lâu ngày, giữa lúc bất tri bất giác Vương Giác mới từ từ chung tình.
Cô đột nhiên không liên lạc với cậu mấy ngày trời, cậu còn tự mình kiểm điểm vô số lần, may mắn chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng gõ cho Vương Giác một hồi chuông cảnh báo.
Loại chuyện này không thể cứ dong dài dây dưa mãi được, đã thích cô gái này, không bằng nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm cho tinh thần trở nên hăng hái), bắt trói cô lại!
Cánh tay nhỏ bé của Chu Như bị Vương Giác kéo lấy, đặt lên bộ cảnh phục cảnh sát giao thông của cậu ta, xung quanh là ánh mắt ngưỡng mộ của quần chúng vây xem, lỗ tai ông trở nên ong ong, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy người đàn ông mất hết kiên nhẫn.
Cậu ta liếc nhìn anh bạn đẹp trai con nhà giàu D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.một cái, bàn tay to nâng gáy cô lên, trực tiếp đặt xuống một nụ hôn thân mật.
"Cuối cùng là có đồng ý hay không?"
Chu Như vừa xấu hổ vừa giận dữ, đập mạnh vào trong ngực người đàn ông: "Anh hôn cũng đã hôn rồi! Còn muốn gì nữa?!"
Vương Giác hiểu được, ôm lấy cô gái mình thích đến mức đặt trên đầu quả tim, gặm cắn thêm vài cái.
Đợi đến khi bọn họ kể lại đoạn chuyện này cho trung tá và Ôn Miên nghe xong, người nào đó lật sách mấy cái, trên mặt hiện lên vẻ buồn cười. May mà Vương Giác không phải là lính của anh, bằng không sẽ lại có thêm một bộ đội đặc chủng vi phạm kỷ luật bộ đội, tàng trữ hàng cấm.
Ôn Miên lấy lại tinh thần, mặt mày sinh động, nhiễm lên một tầng ý cười: "Vương Giác, tuổi của Chu tiểu thư cũng không còn trẻ, nắm chắc thời gian cầu hôn."
Chu Như cốc đầu bạn một cái, không cam lòng yếu thế, nheo mắt tìm tới Cù Thừa Sâm.
"Anh Tiểu Sâm anh nói cho bọn em nghe xem, lúc đó anh cầu hôn Miên Miên thế nào? Vừa hay để cho Vương Giác tham khảo."
Bị điểm danh, trung tá Cù lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn bọn họ, lục lọi trí nhớ một hồi, xem như không có việc gì nói: "Dẫn cô ấy theo anh về nhà gặp ba mẹ."
Vương Giác và Chu Như trộm mặt nhìn nhau, cho nên, ngay cả cầu hôn sếp cũng lượt bỏ?
Cù Thừa Sâm nhìn thần sắc tươi cười yếu ớt đầy dịu dàng của người nào đó, biết là nếu đặt việc này vào hoàn cảnh hiện tại, dường như là không hợp cho lắm. Cũng may Ôn Miên không so đo với anh.
Cũng trong buổi sáng đẹp trời đó, ở California, nước Mỹ, một bưu kiện màu cam được gửi theo đường hàng không từ quận Yorba Linda, đến nhà mẹ đẻ của nhóc Ôn, Nghiêm Di ký nhận với người chuyển phát, thầm nói con bé này lại đặt hàng gì trên mạng nữa thế, bữa nào phải dạy cho con bé này biết thế nào gọi là cần cù tiết kiệm.
Bà tiện tay đặt cái hộp lên cạnh tủ giày.