Ôn Miên liếc mắt một cái nhìn sếp Cù đang ở trên giường lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, trong lòng yên lặng an ủi, kiên nhẫn của tay súng bắn tỉa đều rất tốt, không sao.
Ai ngờ cô mới giật mình, khóe miệng Cù Thừa Sâm tràn ra một tia cười châm chọc: "Ôn Miên, khi tay súng bắn tỉa còn cầm "súng", ngàn vạn lần đừng cố gắng thuyết phục hắn đầu hàng."
Anh nói.......... khẩu súng kia?!
Không đợi Ôn Miên phản kháng, anh chủ động ôm cô vào ngực, nhiệt độ của anh so với cô thì cao hơn một chút.
"Anh không thể không giữ lời.........."
"Được rồi, nhắm mắt lại." Cù Thừa Sâm cắt đứt khiếu nại của cô, thần sắc không kiên nhẫn.
Ôn Miên ngượng ngùng cười cười, dịch người ra một chút: "Ừ."
Anh cũng chỉ cười một cái, so với khuôn mặt lạnh lùng ban ngày, tăng thêm vài phần dịu dàng.
Giờ phút này tựa sát vào người anh khiến cho Ôn Miên cảm thấy trong lòng ấm áp, loại cảm giác không thể giải thích được, vốn là hai tay nắm chặt, rốt cuộc chậm rãi thả ra.
Khó trách người ta nói, thích là một loại cảm giác, không thích là một loại sự thật, mà thường thường sự thật có thể giải thích được, còn cảm giác thì không.
Dần dần, cô cảm thấy mi mắt có chút nặng, dụi dụi mắt, chìm vào giấc ngủ.
Cù Thừa Sâm lẳng lặng ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô một lát, hô hấp của cô đều đều, dường như ngủ rất thoải mái, anh thở dài một tiếng, biết rõ đây mới chỉ là bắt đầu.
**********
Ngày hôm sau khi Ôn Miên....tỉnh lại, cảm giác ngủ rất sảng khoái, cô chậm rãi duỗi thắt lưng, lúc này mới phát hiện Cù Thừa Sâm đã sớm ăn mặc chỉnh tề, đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.
Trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, còn có, anh còn ôm cô vào lòng.
Quýnh quýnh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh một lát, rửa mặt thay quần áo tử tế xong, hai người xuống sảnh ăn điểm tâm buffet.
Hôm nay Cù Thừa Sâm đổi một cái áo khoác ngoài màu xanh dương đậm, ánh mắt anh tuấn, đôi môi dưới sống mũi hơi mím lại, dáng dấp của người đàn ông này thật đúng là nhìn rất tốt. Ôn Miên mặc một chiếc áo thêu sam màu trắng size lớn nhất, cô được gói trong quần áo, thoạt nhìn rất bé nhỏ, làm cho người ta có cảm giác rất khác lạ.
Cù Thừa Sâm không khỏi ngước mắt nhìn, khóe miệng anh giơ lên, khẽ cười nói: "Rất xinh đẹp."
"Đâu có."
"Ừ, còn rất khiêm tốn."
Ôn Miên nghe được rối rắm một phen.
Cù Thừa Sâm nhớ đến khuôn mặt lúc ngủ cô nhìn vô cùng thỏa mãn, khuôn mặt tươi cười: "Ngủ đủ rồi?"
"Ừ."
"Anh có kêu em một lần, nhưng mà em không có phản ứng."
Vẻ mặt sếp vô cùng trấn tĩnh, Ôn Miên có chút ngượng ngùng vò vò đầu, nhanh chóng giải quyết bữa sáng.
Lão đội trưởng Liên Thành sáng sớm liền lái xe tới, điểm đến thứ nhất là Đoạn Kiều sông Yalu, ông dừng xe ở đường bên cạnh, để cho vợ chồng son đi dạo.
Đan Đông là một thành phố xinh đẹp, sạch sẽ, lúc này khí trời se lạnh, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, Ôn Miên sông Yalu lăn tăn gợn sóng, tâm tình trở nên thư thái.
Nhờ sự ân cần dạy bảo của đội trưởng Liên Thành và trung tá Cù, chuyến đi chơi này đã trở thành cuộc hành trình kinh điển về giáo dục lòng yêu nước.
Thật ra thì, Cù Thừa Sâm chưa từng đến nơi này, nhưng anh thường nghe lão đội trưởng nhắc đến cố hương của mình.
Cầu dây Đoạn Kiều là một trong những điểm thu hút khách du lịch của Đan Đông, cũng không biết có phải trung tá sợ cô bị dòng người tách ra hay không, vừa đi lên liền nắm chặt bàn tay mềm mềm nhỏ bé của cô, vết chai do cầm súng trên tay anh rất khác, ngang ngược nhưng dịu dàng, kiên cường nhưng mềm mại, có lẽ là vậy.
Cây cầu to lớn trải qua lễ rửa tội bằng pháo đạn Phong Hỏa, đã sớm bị rĩ sét hư hỏng loang lổ. Mặt đường cũ kĩ, có nhiều chỗ bị hư hại lớn, mặt cầu cũng đã lâu năm, khiến cây cầu lớn chịu được sức nặng rất nhỏ, nhưng mà, nó lại giống như một vị anh hùng chiến tranh đứng vững vàng trên mặt sông.
Cù Thừa Sâm nói cho cô nghe lời giới thiệu anh vừa được nghe, cô nghiêng đầu, trạng thái nghiêm túc lắng nghe.
Tầm mắt dời đi, đã nhìn thấy trong đám người bên bờ có một người đàn ông vô cùng nổi bật, anh ta dựa vào lan can bên bờ sông, hai tròng mắt tuấn tú dường như đang ngắm nhìn phong cảnh trên cầu, lại dường như đang hồi tưởng lại quá khứ.
Ánh mắt của cô và anh ta bất chợt chạm nhau, anh ta cười cười, mà Ôn Miên đang đứng trên Đoạn Kiều sóng vai với Cù Thừa Sâm, lại trố mắt.
Mới đầu nghe Ngụy Tây Kiều nhắc đến, cô còn tưởng là anh ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói chơi, dù sao ngày xưa là "chúng ta", hôm nay đã sớm trở thành "anh tôi".
Không phải không nhớ đến quá khứ đã trải qua cùng anh ta, cô mù quáng sùng bái anh ta, nhìn dáng vẻ anh ta tập thể dục buổi sáng ở đầu hàng, vẫy vẫy tay động động chân cũng đã cảm thấy rất tuấn tú, anh ta diễn thuyết ở hội trường cho thầy cô toàn trường nghe, nói năng tự nhiên, nhã nhặn hài hước, sau khi tan học yên lặng đi theo phía sau anh ta, chỉ hy vọng có thể cùng anh ta đi chung nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút nữa..........
Khi một người con gái bước vào giai đoạn thầm mến, không cách nào chịu chấp nhận những ý tưởng sau khi đã trưởng thành, Ngụy Tây Kiều trong tưởng tượng thời trung học, sao có thể so sánh với Ngụy Tây Kiều chân chính được.
Ôn Miên cười khổ trong lòng, mất mà có lại cũng không còn là bộ dáng lúc trýớc nữa, anh ta sao lại không hiểu.
Cù Thừa Sâm dựa vào đặc tính của tay súng bắn tỉa, cũng sớm phát hiện người đàn ông kia có ánh mắt chờ mong với cô gái nhỏ bên cạnh anh, cũng may nhờ trung tá kiềm chế được tức giận, nếu là những người khác, nói không chừng sẽ cầm súng bắn tỉa loại 88 bắn chết anh ta.
Du khách không ngừng đi qua đi lại bên cạnh bọn họ, Ôn Miên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô không ngừng thổn thức, từ trong ký ức trở về.
Cù Thừa Sâm không dễ nhận ra dừng tạm, mới quyết định tiếp tục chủ đề của bọn họ.
"Ông ngoại anh là tay súng bắn tỉa lúc kháng chiến chống Mỹ viện."
"Thật sao? Là cùng một đội với anh hùng đánh lén Trương Đào Phương? Vậy anh cũng là tay súng bắn tỉa, ba cùa anh..........Em nói, sếp Cù Viễn Niên?”
"Chẳng lẽ ông ấy không phải ba em?"
Trung tá Cù không nhanh không chậm ném xuống một quả bom, khuôn mặt Ôn Miên trở nên đỏ ửng, cô oán thầm, ông ấy có thừa nhận hôn lễ của bọn họ hay không cũng đã là một vấn đề rồi.
Ngụy Tây Kiều ở bên bờ nhìn đôi tình nhân trên cầu, không khỏi tự giễu. Trở lại nơi xưa, bên cạnh cô giờ đã là người khác, liếc nhìn chiếc đồng hồ Casio trên cổ tay, anh không thể làm gì khác hơn là cười khổ sở, xoay người rời đi.
**********
Từ Đoạn Kiều lái xe đến khu Khoan Điện cần một ít thời gian.
Cù Thừa Sâm ở trên xe nhận được một tin nhắn, lúc ấy, anh liếc mắt nhìn, chẳng qua là khẽ cau mày, cũng không lên tiếng.
Ôn Miền ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnh sắc Di Nhân, khu rừng rậm rạp kiều diễm, núi thanh tú nước xinh đẹp, nhưng bên trong xe dường như có một luồng không khí lạnh lẽo, làm cho nội tâm của cô cảm thấy lo âu.
Dường như anh có tâm sự, nhận thức này làm cho cô cảm thấy hơi kinh ngạc.
Đáng tiếc sếp Cù quyết định không muốn mở miệng, cho dù bạn có dùng sức thế nào cũng không thể cạy miệng anh ra được.
Đi chơi một ngày, người đàn ông này một tấc cũng không rời khỏi cô, thời điểm leo nói khó trảnh khỏi gặp đoạn đường gập ghềnh, tay trung tá Cù vẫn nắm chặt tay cô không buông, bảo vệ cô cực kỳ chu toàn.
"Đừng cậy mạnh, mệt thì cứ nói."
"Ừ, em không sao." Ôn Miên cười cười nhìn anh.
Thần sắc Cù Thừa Sâm như thường, nhìn nụ cười uyển chuyển hàm xúc của cô, một tia tốt đẹp vây lấy ánh mắt anh, trái tim bỗng nhiên có chút rầu rĩ.
Từ khu bảo tồn thiên nhiên trở về khách sạn, Ôn Miên cởi giầy, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng lưng trầm mặc của Cù Thừa Sâm, anh đã biểu lộ chút tâm tình trước mặt cô, nếu cô làm bộ không phát hiện, cũng quá không thực tế rồi.
Cù Thừa Sâm cởi áo khoác ngoài, trên lên giá. Bởi vì điều lệ nội vụ của quân nhân, vật dụng riêng tư của anh luôn luôn được sắp xếp gọn gàng hơn so với cô.
Anh không quay đầu lại, nhýng vẫn quan tâm cô: "Em đi tắm trước đi."
Ôn Miên không được tự nhiên mím môi, từ lúc cô về đã cảm thấy dạ dày trướng đau, vì vậy quyết định tốc chiến tốc thắng hỏi anh: "Anh có chuyện gì không hài lòng sao?"
Sếp nhíu mi: "Nói ra sẽ khiến em hài lòng?"
Lúc nào cũng không quên châm chọc cô, Ôn Miên 囧
"Em không có ý này, chẳng qua là cảm thấy..........Anh và em cũng không phải là xa lạ đến mức không có lời nào để nói chứ?"
Lời của cô đâm vào điểm quan trọng, Cù Thừa Sâm không thể dùng bất kỳ lý do gì để qua loa cho xong, anh bước tới, hai tròng mắt sâu thẳm vững vàng khóa cô lại: "Lúc trước em đã đến đây?"
Ôn Miên nhất thời không thể phản ứng kịp, Cù Thừa Sâm cúi đầu, nói lại từng chữ cho cô nghe: "Anh hỏi em, đã từng tới Đan Đông chưa?"
Cô không kịp suy đoán vì sao trung tá phát hiện, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu xuống, đè lại nơi đang đau âm ỷ, bộ dáng mặc kệ thái độ tức giận của anh.
"Tại sao không nói?"
Ôn Miên thầm nghĩ, anh cũng không có hỏi em mà.
Cô nhận sai: "Thật xin lỗi."
Ánh mắt của Cù Thừa Sâm chợt trở nên có chút nghiêm nghị, đây là lần đầu tiên từ khi bọn họ quen biết, anh trừng cô như vậy.
Tức khắc, đầu óc Ôn Miên trống rỗng, vì sao cô chủ động thừa nhận sai lầm, còn chọc anh mất hứng?
"Thật ra thì, lần đó là tới cùng Ngụy Tây Kiều, em cũng không coi đây là chuyện đáng để nhắc tới." Ôn Miên chịu đựng ủy khuất, đè nén khó chịu nói: "Thật xin lỗi, em chỉ không muốn cản trở hứng thú của anh."
"Ôn Miên." Âm cuối của anh từ từ lên cao: "Nếu như biết em đã tới, chúng ta sẽ trực tiếp đi Thẩm Dương."
Thì ra là, anh đang trách cô làm chậm trễ thời gian của anh.
Ôn Miên cắn cắn môi, âm thanh thật thập giống như lời nói mê: "Em không biết.......... "
Cù Thừa Sâm nhìn đôi mắt nhỏ có thần của cô, vuốt vuốt mi tâm.
Không phải muốn trách cứ cô, nhưng ý nghĩ trong lòng lại làm anh rối rắm, anh không hy vọng cô luôn dùng từ "thật xin lỗi" để trốn tránh, chỉ cần cô cho là không hòa thuận, liền thích dùng câu xin lỗi để giải quyết, anh trời sinh không chấp nhận đào binh, nhýng cô hết lần này đến lần khác cứ lâm trận chiến đấu, lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Anh rõ ràng biết tật xấu của cô ở đâu, nhưng lại không biết làm thế nào để sửa cho cô.
Uổng công anh là huấn luyện viên đã huấn luyện được vô số lính đặc biệt toàn năng, nói ra thật là mất hết mặt mũi.
Trung tá Cù bất đắc dĩ cất cao giọng: "Ôn Miên, điều anh muốn không phải là câu "Thật xin lỗi" của em! Anh muốn chính là.......... "
Ôn Miên không rãnh bận tâm câu chữ trong miệng anh, cô đè lại dạ dày ngày càng đau, trên trán đã rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Từ lúc nãy liền bắt đầu đau, mới đầu nghĩ là không có gì, cô cũng không quá để ý, hiện tại đau càng dữ dội, cảm giác khó chịu ngày càng lan tỏa.
Cù Thừa Sâm nhìn ra cô không thoải mái, thấp giọng hỏi: "Đau ở đâu?"
"Hình như là dạ dày.......... "
"Có thuốc không?"
Ôn Miên lắc đầu một cái, dạ dày cô rất bình thường, lần này chắc do ăn quá nhiều hải sản.
Cù Thừa Sâm buồn bực suy nghĩ một chút, xoay người đi lấy áo khoác: "Đi thôi."
Ôn Miên không khỏi kinh ngạc: "Đi đâu?"
Người đàn ông âm thần thở dài một tiếng, thật may là, cô không phải lính của anh.
Tiếp đến, trung tá Cù buồn bực nói: "Bệnh viện."
..........
Trong không khí hòa lẫn mùi thuốc khử trùng, Ôn Miên từ từ tỉnh lại, phát hiện mình bị mùi vị quen thuộc bao quanh, cô nháy nháy mắt, cảm giác được trên người đắp chiếc áo khoác dày của sếp.
Khi nãy Cù Thừa Sâm đưa cô đi điều trị gấp, nhìn bác sĩ, phát hiện dạ dày đang đau quặn từng cơn rốt cuộc chuyển biến tốt, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không hổ là thời vận không tốt, ngay cả đi du lịch cũng có thể bị viêm dạ dày cấp tính.
Ôn Miên khinh bỉ mình một chút, cô giật giật, cảm giác tay phải bị người khác nhẹ nhàng nắm, nhìn đến cái ghế bên cạnh, trung tá Cù đang một tay chống cằm, hai mắt nhắm lại, Ôn Miên hiểu được, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô cầm lại bàn tay của anh, trong lòng ổn định rất nhiều.
Ôn Miên ngước mắt, bình dịch còn hơn phân nửa, nhẹ nhàng khoác áo cho Cù Thừa Sâm, định hoạt động thân thể một chút.
Phòng truyền dịch chỉ có duy nhất một ánh đèn mờ nhạt phác họa hình dáng nghiêm chỉnh của trung tá, Ôn Miên kiềm lòng không được ngắm nhìn mỗi chi tiết của anh.
Tầm mắt bắt đầu từ chân mày, di chuyển xuống từ từ, cuối cùng dừng lại ở túi áo sơ mi của Cù Thừa Sâm, chỗ cứng rắn ấy, dầy lên một vật nhỏ.
Ôn Miên cảm thấy có cái gì không đúng, nếu như cô không có nhìn lầm, đó là cái hộp màu đỏ đựng đồ trang sức đeo tay, vừa đúng có thể đựng nhẫn hay gì gì đó..........
Ngưng mắt nhìn Cù Thừa Sâm đang hô hấp đều đều, Ôn Miên chóng mặt.
Ôn Miên buồn bực khép ánh mắt, quả thật cô rất tò mò, đýa tay lấy cái hộp đỏ trong túi của anh, đặt ở lòng bàn tay trầm mặc nhìn một lúc lâu.
Đang chuẩn bị mở ra, Cù Thừa Sâm không có dấu hiệu mở ra đôi mắt sắc bén, làm cho Ôn Miên sợ hết hồn, động tác cất lại vào túi áo anh cũng không còn kịp nữa, cô trực tiếp đem cái hộp nhỏ đập vào ngực người đàn ông.
Ôn Miên lập tức quýnh lên, nếu như đây là lễ vật Cù Thừa Sâm định đưa cho cô, vậy bây giờ giả bộ vui mừng không phải đã trễ rồi sao.
"Làm càn." Trung tá Cù vừa mở mắt, liền bắt đầu ra lệnh cho cô: "Ngồi xuống nghỉ ngơi."
"À."
Ôn Miên ngồi xuống xong, ánh mắt vẫn không buông tha vật nhỏ đó, Cù Thừa Sâm cầm cái hộp hỏi cô: "Nhìn thấy rồi?"
----------------Đoạn truyện vui-----
Địa điểm: Phòng đôi khách sạn
Tình huống: Ngủ đến nửa đêm, sếp cảm thấy cả người nóng ran, tịch mịch khó nhịn, lại vừa cứng vừa đói khát..........
Anh liếc nhìn Ôn Miên cả người mềm nhũn trong ngực, cô ngủ rất say, còn chép chép miệng.
Thật muốn đem cô XXOO, trước XX rồi OO, OO xong rồi lại XX..........
Trung tá rất không thoải mái mà đem Ôn Miên đẩy ra xa.
Mẹ....., anh hối hận đã nhận lời.