Chúng tôi tới khu ngoại ô ấy, tới căn nhà của tôi.
- Căn nhà này đẹp quá: Quyên nói rồi nhìn xung quanh: - Còn sạch sẽ nữa.
- Ừ, mấy tháng tao lại thuê người tới lau dọn một lần. Để phòng những trường hợp thế này.
- Mày cũng biết tính toán thế. Thôi để tao mang hành lí xuống cho mày.
- Ừ.
Tôi đi quanh nhà xem xét một lúc:
- Mà ở đây hai mẹ con có sợ không: Quyên nói
- Có gì mà sợ, đèn đường lúc nào chả sáng, xung quanh còn đầy người nữa.
- Biết là thế, nhưng vẫn phải cẩn thận, đợi tao hoàn thành nốt bộ sưu tập rồi tao xuống ở với mày đến lúc sinh luôn, nhớ cho tao làm mẹ nuôi của nó đấy.
- Tất nhiên, nhưng mày không định tìm người mới hay sao.
- Chuyện đó...tính sau, giờ tao không muốn yêu đương gì nữa.
- Tao chỉ nói vậy thôi, chứ tao vẫn mong mày với Hoàng có thêm cơ hội nữa.
- Nói mới nhớ, cậu ta sắp về nước rồi đấy, mấy tháng nữa thôi.
- Thế mày tính làm gì?
- Lúc đó thì mày sinh rồi, tao phải chăm cho mày chứ làm gì
Tôi biết Quyên không muốn nhắc đến chuyện này nên cũng không nói nữa, tôi và Quyên cùng nhau dọn dẹp vài thứ rồi đi mua đồ đạc sinh hoạt.
- Vậy là có mình tao biết mày ở đây thôi hả? Cái lỡ lúc đó tao bận mà mày cần gì thì ai tới chăm.
- Thật ra... anh Khôi có biết.
- Anh Khôi, là cái anh hồi xưa tặng gấu với hoa cho mày á?
- Phải, anh ấy có biết tao mang bầu và có ý định bỏ đi, lúc đó căn nhà này cũng là anh tìm giúp tao.
- Từ đó đến giờ mà anh ấy vẫn thích mày?
- Cái này tao không biết? Nhưng tao xem anh ấy như một người anh và tao cũng mong anh ấy chỉ xem tao như một đứa em gái thôi
- Gớm, không có ai lại tốt với em gái mưa như vậy cả?
- Mà dù thế thì làm sao, tao yêu Zayn mà, giờ còn có con với cậu ấy nữa.
*Kính kong*
- Để tao ra mở cửa: Quyên nói
- Chào em, sao em chuyển xuống đây mà không nhờ anh giúp, thân đàn bà con gái chúng em sao mà làm được
Ra là anh Khôi:
- Dạ mấy cái này có gì đâu, nhờ anh hoài em cũng ngại lắm
- Thôi được rồi, hai em làm xong chưa, anh dẫn đi ăn, sẵn tiện cũng chỉ cho em bệnh viện và siêu thị ở đây luôn, có gì em thắc mắc cứ gọi anh.
- Dạ vâng.
Sau khi đi ăn xong anh Khôi lại đưa tôi về nhà, còn Quyên vì ngày mai có việc nên anh Khôi đưa về Hà Nội cùng luôn, không có việc gì nhiều nên tôi lên giường ngủ rất sớm, cả ngày nay chưa động vào điện thoại, có một đống tin nhắn từ số lạ gửi đến.
“ Tiên, em đang ở đâu?”
“ Về đi, đừng làm anh sợ”
“ Em muốn ghét anh thế nào cũng được, nhưng đừng biến mất như thế”
Chuông điện thoại reo lên, tôi bắt máy:
- Tiên, em ở đâu, nói cho anh biết đi, anh sẽ tới đón em.
- Hôm đó chúng ta đã nói chuyện rồi mà.
- Anh biết, anh thật sự xin lỗi, em hãy về đi.
- Anh yên tâm, dù ở đâu thì em vẫn sẽ chăm sóc cho đứa bé thật tốt.
- Hồi trước em bỏ anh đi Hàn Quốc, giờ em lại bỏ anh đi lần nữa. Tại sao em lại nhẫn tâm vậy?
Tôi nghe lời nói ấy, tim tôi thắt lại, nhưng tôi vẫn giữ quyết định của mình.
- Cứ coi như chúng ta không có duyên đi
- Không có duyên, chính em là người từ bỏ cái duyên đó đấy, bao nhiêu lần anh níu giữ nhưng lúc nào em cũng là người từ bỏ trước.
- Em....
Bỗng bụng tôi đau dữ dội, đau đến nỗi tôi không thể nói được, tôi cúp máy, một lúc thì cơn đau qua. Hôm sau tôi liền đi khám, bác sĩ bảo do tôi ăn uống không đủ chất và dạo này thường xuyên buồn bực nên cũng khiến thai nhi không khỏe. Về sau nên ăn nhiều chất bổ và rau xanh hơn, giữ tinh thần luôn thoải mái. Giờ đồ sạch chỉ có trong siêu thị, nhưng làm sao đi siêu thị thường xuyên được, thế nên tôi mua luôn rau trồng ở nhà, vừa đẹp lại vừa sạch, còn tiện nữa chứ. Từ hồi ở đây sáng nào tôi cũng dậy sớm đi dạo, rồi ăn uống tập thể dục, tôi cũng chẳng hay lên mạng xã hội lắm, vì giờ mọi người đang thắc mắc là Cát Tiên đang ở đâu, tại sao bao lâu nay rồi không ra sản phẩm mới, bên Đại Dũng chỉ nói rằng tôi đang nghỉ ngơi một thời gian, nhiều người đặt nghi vấn rằng tôi với Zayn đã chia tay hay tôi cưới đại gia nào rồi, còn Zayn dạo này không thấy xuất hiện trên tv nhiều như trước nữa, cậu ấy ngày nào cũng gọi cho tôi nhưng tôi không bắt máy, để vậy tự động cậu ấy sẽ quên thôi. Tôi chỉ sử dụng điện thoại để hỏi thăm ba mẹ và nói chuyện với Quyên, nghe nó nói là Đoá Nhi đã về Việt Nam rồi, thế cũng tốt, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Vì giờ điều tôi quan tâm chỉ là đứa bé. Thấm thoát tôi cũng mang thai được 8 tháng rồi, còn tháng sau nữa là sinh, nên mấy ngày nay tôi cũng hạn chế làm việc gì nặng hay đi đâu lung tung nữa.
- Chào em
- Chào anh, anh lại xuống đây sớm thế.
- Có gì đâu, hai mẹ con cũng dậy sớm nhỉ.
- Dạ. Ở trên đó có gì vui không anh.
- Cũng vẫn thế. Mà em có định quay về không, Zayn đang tìm em khắp nơi, nó hủy hết bao nhiêu show, dự án phim, quảng cáo rồi đấy
- Hiện tại thì em chưa nghĩ đến.
- Thế em nên nghĩ nhanh lên chứ ngày nào cậu ta cũng hỏi anh về em. Anh cứ nói dối hoài cũng thấy có lỗi, mà còn cô bạn phiền phức của cậu ta nữa, cứ làm phiền anh.
- Ý anh là Đoá Nhi?
- Phải phải, con gái gì đâu mà hổ báo, cái tướng thì có tí mà lúc nào cũng dọa đánh người, ai mà yêu phải cô ta chắc chết sớm.
Nghe anh Khôi nói mà tôi phì cười.
- Dữ đến thế cơ á?
- Không những dữ mà cô ta còn cực kì đa nghi, cô ta bảo chắc chắn anh biết em ở đâu mà không nói.
- Thế thì anh càng không được để lộ đấy nhé.
- Anh sẽ cố gắng. Thôi em chuẩn bị đi, anh đưa em đi khám.
- Vâng.
Đưa tôi đi khám xong thì anh Khôi lại phải về Hà Nội luôn. Tôi cũng chẳng có việc gì để làm nên đành đi dạo vậy, tôi đang đi thì bỗng Đoá Nhi xuất hiện trước mặt tôi.
****** THÔNG BÁO**********
Chương sau sẽ lại chương cuối của bộ truyện này, nên có thể nội dung sẽ dài hơn một chút. Đây là bộ truyện đầu tiên của mình, nên mong mọi người ủng hộ và góp ý kiến để mình hoàn thiện hơn trong những tác phẩm sau. THANKS ALL <3333333