Tình Yêu Này Có Thể

Chương 41: Họp lớp




- Ê, Zayn đến rồi kìa

- Kinh nha, tưởng không đi được

- Ừ, cứ tưởng bận chạy show rồi

- Họp lớp thì phải đến chứ: Zayn nói

- Thôi được rồi, mọi người vào bàn đi: Hạ Viên nói

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, Zayn cứ nhìn tôi mãi, tôi biết là tôi đã lộ tẩy rồi, ngại quá chỉ cười trừ chứ chẳng biết làm sao. Tôi định ra chỗ con Quyên ngồi nhưng Hạ Viên liền can:

- Ây không, chỗ này không phải của bà

- Ngồi đâu mà chẳng được: Tôi nói

- Không là không, ra kia kìa

Hạ Viên chỉ chỗ ngồi cạnh Zayn

- Bà điên hả, tại sao tui phải ra đó

- Thì lớp ai cũng có đôi có cặp hết rồi, bà có ai đâu, nên phải ngồi ở chỗ bọn còn FA chứ

- Ơ, con Quyên nó có ai đâu

- Ai tí rồi biết

- Vậy tí nữa rồi tui ra kia

- Ra luôn đi, phải hợp tác với tập thể chứ

Thế là tôi vẫn phải ra đó ngồi, Zayn liền nói

- Tôi tưởng cô học lớp khác

- Tôi....

- Được rồi mọi người, nhập tiệc thôi, đây là lần họp lớp đầu tiên sau 4 năm, ai cũng đã có những công việc riêng, vậy nên chúc tất cả chúng ta thành công trên con đường mình chọn. Nâng ly nào!: Hạ Viên nói

- Một hai ba! Zô! Mọi người đồng thanh nói

Ai cũng uống bia hết, kể cả Zayn, tôi chỉ uống nước ngọt thôi, tại vì bữa nay tôi tự về nên không thể uống được, mấy đứa kia còn uống cả rượu cơ, nghe nói rượu này là loại rượu hiếm, rất nặng, ít người uống được lắm, do lâu lắm mới gặp mặt nên tụi nó mang ra uống. Tụi nó còn mời tôi nữa cơ, nhưng tôi từ chối, để cốc rượu ở ngay cạnh

- Nhớ hồi trước khi Tiên còn làm lớp trưởng nhỉ, hiền ơi là hiền, toàn bao che tội cho lớp

- Đúng rồi đó, đâu có phải như Hạ Viên đâu, suốt ngày quát mắng, miệng cứ oang oang

- Nói gì hả?; Hạ Viên vừa nói vừa giơ nắm đấm lên

- Mà Tiên hồi đầu nhận chức cũng ngố hết sức, thầy vào mà không thèm hô, làm cả lớp suýt bị tiết kém

- Tại lúc đó tớ quên mất thôi: Tôi nói

- Mà từ hồi bà đi lớp cũng buồn hẳn, chẳng ai tham gia các hoạt động văn hoá của trường nữa

- Thôi, dù gì bây giờ Cát Tiên cũng về rồi mà, phải không? Mà tui nói nè, tui thấy bà với Zayn hợp lắm đó, hay quen nhau lại đi

- Điên hả?: Tôi nói

- Thấy trên phim hai người đẹp đôi quá chừng, chắc lần này lớp phải bao cả rạp để xem phim quá

Mấy đứa này cứ trêu làm tôi ngại ơi là ngại, còn Zayn, cậu ấy chẳng nói gì, họ còn hỏi tôi còn thích Zayn không nữa chứ? Bọn vô duyên, tôi giả bộ bảo khát quá muốn uống nước nên lấy cốc nước lọc ngay cạnh mình mà nốc hết.

- Ơ Cát Tiên, cái đó...: Mọi người nói, còn Zayn trố mắt nhìn tôi

- Sao thế?: Tôi hỏi, chỉ là uống cốc nước thôi mà, nhưng tại sao uống xong tôi lại thấy cổ họng mình nóng ran, lưỡi cay xè. Không lẽ...

- Tiên ơi, rượu đó, sao mà nốc kinh thế

- Tớ tưởng nước lọc: Tôi nói, mặt bắt đầu đỏ, đầu hơi ong ong

- Ổn không đấy?

- Ổn chứ, có ly rượu thôi mà: Tôi nói dù cảm thấy chân tay lảo đảo

Ăn một lúc thì tôi thấy chóng mặt, mọi người nói gì tôi còn nghe không rõ nữa:

- Tiên, đi về: Zayn nói

- Về gì, đang vui mà: Tại có men say trong người nên tôi nói rất lớn

- Zayn nói đúng đó, thôi bà về đi, bà say rồi

- Ơ hay, sao mấy người lại đuổi tui?

- Ai đuổi đâu, bây giờ ăn xong rồi mà, không đi về bộ tính ở lại rửa bát hả?

- Thế sao mấy tụi này còn ngồi đây

- Thì tính tiền cái đã, cứ về trước đi

- Thật hả?

- Lừa bà làm gì? Tại bà say nên mới cho về đấy, không là bắt trả tiền rồi

Lúc đó tôi say nên tưởng thật, để cho Zayn chở về, như hồi cấp ba, cứ một lần say là tôi lại nói hết những gì trong đầu, chẳng suy nghĩ gì cả, và lần này cũng thế. Trên đường về tôi cứ hết hát rồi lại nói lung tung

- Hồi trước là bia, bây giờ còn uống cả rượu nữa chứ.

Nếu như bình thường tôi sẽ tìm cách tránh né cậu nói nhưng hiện tại tôi đang say, nên không suy nghĩ được gì hết

- Đâu phải tại tớ, tại chúng nó chứ bộ, chúng nó mà không trêu tớ thì tớ còn lâu mới uống

- Họ trêu gì cậu?

- Chúng nó bảo tớ thích cậu, làm tôi ngại muốn chết

- Nhưng sao cậu lại ngại?

- Ơ hay nhỉ, tại tớ thích cậu nên tụi nó trêu tớ mới ngại

Zayn không nói gì nữa mà chỉ cười

- Nhưng tớ thì không

- Tớ biết, mà cậu không thích tớ là đúng, cậu nên thích Đoá Nhi

- Tại sao?

- Tại vì....tớ không biết nữa, sao cậu cứ hỏi mấy câu khó trả lời thế: Tôi gắt gỏng, sau đó rưng rưng: - Cậu không biết lúc ở Hàn Quốc tớ đã nhớ cậu thế nào đâu, nhưng tớ không gọi, tại vì tớ muốn cậu quên tớ.

- Cậu nghĩ tớ sẽ quên cậu ư? Không bao giờ

- Sao có thể, rõ ràng lúc tớ đi cậu còn không biết tớ là ai mà

- Đó là vì cậu không muốn cho tớ biết, cậu có biết cảm giác lúc đó thế nào không?: Zayn nhìn tôi

- Sao cậu hỏi tớ hoài thế? Tớ khóc bây giờ: Tôi vừa nói vừa khóc

- Được rồi, tớ không hỏi nữa: Zayn vội vàng nói

- Hỏi tớ câu khác đi, tớ trả lời cho: Tôi không khóc nữa, đúng là tâm lí kẻ say thật thất thường

- Lí do gì cậu lại thích tớ

- Tại cậu có đôi mắt giống người tớ thích hồi nhỏ, nhưng về sau tớ cũng không quan tâm chuyện đó nữa, chắc tại do cậu đẹp trai

- Thế thôi?

- À, còn học giỏi, tốt với tớ, nhà thì cực giàu, y như con nhà người ta trong truyền thuyết vậy. Mà hồi đó cậu có thích tớ không?

Zayn nhìn tôi một lúc rồi nói:

- Không

- Tại sao vậy, hồi đó tớ còn phải học cả tiếng Latinh để tỏ tỉnh với cậu đó

- Tớ biết

- Tớ còn tự tay làm nước lựu cho cậu nữa

- Tớ biết

- Thế tại sao cậu không thích tớ

- Tại sao tớ phải thích một người bỏ rơi tớ?

Tôi nhìn Zayn, cậu ấy trông có vẻ không vui

- Cậu nói đúng: Tôi nói

Về đến nhà, tôi định mở cửa thì không thấy chìa khoá đâu hết, mắt lại còn mờ, nên chẳng nhìn ra đâu là chìa khoá nhà mà đâu là chìa khoá cổng nữa

- Sao chưa vào nhà đi

- Tớ không thấy chìa khoá

- Tìm thử xem có ở trên xe không?

- Tìm rồi, không có

- Vậy giờ ngủ ở đâu?

- Không biết, chắc ngoài cửa

Tôi nói xong thì nằm ngủ luôn đến sáng, khi mở mắt thì thấy mình đang nằm trên giường, đồng hồ điểm 9h. Sao bữa nay mình dậy muộn thế nhỉ, mà mình thay ga giường hồi nào ta, rõ ràng của mình là màu hồng mà, sao giờ lại là màu trắng, mà kể ra căn phòng này cũng lạ nữa. Khoan đã.....đây không phải phòng của tôi

- Dậy rồi à?: Zayn nói