Đồng thời, tay anh cũng chuyển động không ngừng nghỉ trên người cô. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, là nụ hôn rất sâu, anh hôn cô đến lúc cô gần như không thở được nữa thì mới dừng. Nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ ngừng hoạt động bằng tay, một tay anh đang đặt trên bâu ngực của cô, vân vê nụ hoa, tay còn lại đã lần xuống phía dưới. Cô thở dốc, người căng cứng. Cả phòng đầy ắp mùi vị hoan ái, ai đứng ngoài chắc sẽ đỏ cả mặt. Đến thời cơ, anh trực tiếp đâm thẳng vào cô. Thế là hết...Cô đã trao cho anh tấm màng kia...Cô đã không còn trọng sạch nữa...Cô chấp nhận điều đó, nhưng anh có vẻ không muốn cô sinh con cho anh, anh vẫn dùng biện pháp an toàn. Cứ thế, anh đòi hỏi ở cô liên tục trong đêm, cô ngất đi nhưng lại tỉnh dậy vì đau; đến lúc cả hai đều không chịu được, anh mới nằm gục trên ngực cô.
*******
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người đau ê ẩm, toàn thân đều là vết máu tich tụ, nhìn mà thảm. Nước mắt cô tuôn trào, cô nhìn xung quanh, anh đã đi và chỉ để lại một mẩu giấy bảo cô hãy gọi cho anh sau khi tỉnh dậy.
Bây giờ cô không có quần áo để mặc nên dù không muốn cũng phải gọi cho anh. Cô lau nước mắt, nhẹ nhàng ấn số điện cho anh, cô nghe thấy giọng trầm ấm chỉ thuộc về mình anh:
-Dậy rồi à?
-....
-Bây giờ đã gần trưa, em ở đó chờ tôi
-Vâng....
Cô ngồi thẫn thờ ở trên giường, cô nhớ bố mẹ mình, cô nhớ lời căn dặn của mẹ, cô nhớ mẹ đã bảo là con gái thì hãy bảo vệ cái thân... nhưng giờ thì sao, cô không thực hiện được, cô yêu anh hơn tất cả, khi quyết định cho anh cái anh muốn, cô không hề hối hận gì. Nếu có hận thì hãy hận mình thiếu suy nghĩ.
Cô nhìn lịch, chỉ còn khoảng 1 tuần nữa là đến ngày giỗ của cha mẹ cô, cô không biết mình có đủ can đảm để đi gặp người không?
Đang thầm nghĩ về mình, giọng nói quen thuộc vang lên:
-Tôi mang quần áo cho em, thay nhanh trong 10'. Tôi chờ.
Cô quấn chăn và cầm lấy bộ đồ trong tay anh. Đúng 10' sau cô bước ra nhưng đầu vẫn cúi gằm, tóc xoã ra để che đi dấu hôn trên cổ. Thấy dáng vẻ của cô, anh không tiện nói nhiều, chỉ vừa ôm vừa kéo cô ra ngoài.
------------------------
Anh đưa cô đến nhà hàng đồ Tây, anh gọi rất nhiều món ngon, hầu như đều hợp khẩu vị của cô. Cô băn khoăn không biết sao anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, cô chỉ im lặng và nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình trong tay ăn. Anh rất kiên nhẫn tách món ăn cho cô, không một tiếng nói. Cô nghĩ anh chắc chỉ muốn hối lỗi, cô không thể chịu được bầu không khí căng thẳng trong bữa ăn, bèn bảo:
-Tôi đi vệ sinh...
Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh nữ, không hề nhìn đường, kết quả là đâm phải một người, cô chỉ biết nói xin lỗi nhưng người con trai đó vẫn không tha:
-Cô phải bồi thường cho tôi
-Tôi đã xin lỗi rồi
-Hôm nay tôi đi gặp mặt mà cô lại phá hỏng cuộc vui của tôi
-Tôi đang vội, anh muốn gì?
Vẻ mặt đùa cợt của tên đàn ông này thạt đáng ghét:
-Đơn giản thôi mà, xin chào, tôi là Đằng Mặc Khâu , tổng giám đốc Đằng thị. Còn cô?
-Dương Yến Nhi, 20. Xong rồi anh tránh ra để tôi vào phòng vệ sinh.
-Bây giờ cô đang bận nên có duyên ta sẽ gặp lại
Không thèm trả lời, cô lướt qua anh vào phòng vệ sinh nữ.
****
Cô hất nước lên mặt mình, nước lạnh làm cho cô tỉnh táo hẳn. Cô đứng đó, nhìn mình trong gương. Dạo này cô được anh tận tay chăm sóc nên trông béo hơn nhiều. Cô khuyên mình hãy vứt bỏ hình ảnh anh sang một bên. Nhưng sao, cô không thể quên được, anh đã ăn mòn vào tâm trí cô