Vì thế nên anh đã gọi cho Lưu Đông Khởi.
Lưu Đông Khởi vừa nghe thấy tiếng anh liền vui mừng nói: “Chào người anh em, tôi đang muốn tìm người để tâm sự đây! Hôm nay lại vừa đúng là cuối tuần nữa, trong lòng cũng cảm thấy chán lắm, sao có muốn đi đâu đó để uống vài ly không?”
Ngô Tiếu Thiên cười và nói: “Trong lòng tôi cũng thấy chán chường lắm rồi, cậu rảnh không? Còn Hà Như đâu?”.
Lưu Đông Khởi nói: “Cô ấy đến bệnh viện với Bạch Quả rồi. Sao, đi đến chỗ hộp đêm lần trước anh đã đến nha?”.
Ngô Tiếu Thiên cười nói: “Ok, chúng ta cũng nhờ trò chuyện mới quen biết nhau mà! Còn nữa, sẵn tôi cũng có vài chuyện muốn nhờ cậu chỉ bảo đây”.
Lưu Đông Khởi ngẩn người ra một tí, tự nhủ chắc là không phải chuyện về Hà Như đâu nhỉ? Thế là liền cười và nói: “Vậy tôi đến đón cậu nha?”
Ngô Tiếu Thiên cười: “Không cần đâu. Chắc là cậu lo là thế nào tôi cũng sẽ say phải không? Thôi để tôi tự lái xe đi được rồi, cũng đâu đến nỗi là lần nào tôi cũng sẽ say đâu? Ok, vậy chút nữa gặp nha”.
Ngô Tiếu Thiên đang tính đi thì đột nhiên ngoài trời lại đổ mưa nhỏ, anh liền quay về phòng lôi chiếc áo khoác liền nón màu trắng ra mặc.
Lúc đang cài khuy áo thì anh mới phát hiện là đã rơi mất một chiếc nút rồi. Trong phút chốc anh nhớ ra rằng chiếc áo này anh đã mặc được hơn mười năm rồi, đó là khi anh đang học đại học, cũng vào một ngày mưa nhỏ như hôm nay, anh và Hà Như hiếm khi có dịp đi dạo các cửa hàng và Hà Như đã mua nó để tặng cho anh. Chiếc áo ấy tuy cũng rất cũ rồi, hơn nữa khi đi làm anh cũng đã có thể tự mua được những chiếc áo hàng hiệu ở những cửa hiệu lớn, nhưng anh vẫn chẳng nỡ lòng nào mà bỏ đi chiếc áo ấy.
Sau khi lên xe, anh cởi áo ra và bỏ ở phía ghế sau.
Lúc đó mưa cũng dần dần rơi nặng hạt hơn, tầm nhìn trên đường cũng ngày càng tệ hơn, xe cộ lại đông đúc nữa chứ, anh bật đèn pha lên, trên đường toàn là tiếng còi xe nghe điếc cả tai, làm cho anh bực kinh khủng, mọi người thì dường như đang trách móc cái cơn mưa quái đản hiếm thấy này, làm hỏng hết cả niềm vui cuối tuần của họ. Anh thấy dòng xe trên đường có vẻ ngày càng kẹt cứng hơn, thế là anh bèn quẹo sang đi theo hướng đường cao tốc số mười.
Trên đường cao tốc đã hơi ngập nước rồi, anh nhấn mạnh ga, chạy băng băng qua những dòng nước làm cho từng hàng nước bắn tung toé cả lên, trong lòng anh từ đó cũng dâng niềm khoái cảm được nô đùa phá phách hệt như trẻ con vậy.
Anh nghĩ, phải chi lúc này bên cạnh anh là Trần Thu Địch thì hay biết mấy, nhất định là cô ấy sẽ phá lên cười cho mà xem.
Nhưng vừa nghĩ đến Trần Thu Địch, tự nhiên trong lòng anh lại cảm thấy phiền muộn. Thế là anh mở đĩa nhạc của La Đại Hữu lên nghe, trong máy phát ra tiếng hát có tiết tấu thật nhanh, đó chính là ca khúc “Hình bóng em” trong bộ phim “Câu chuyện A Lang” do Châu Nhuận Phát và Trương Nghệ Gia thủ vai.
Đó là một bài hát cũ rích rồi, Ngô Tiếu Thiên vẫn còn nhớ chính Trần Thu Địch là người đã bỏ cái đĩa ấy vào xe anh. Đã rất lâu rồi, từ nhiều năm trước, anh cũng đã từng xem bộ phim ấy cùng với Hà Như, trong ấn tượng anh vẫn còn nhớ nhân vật chính A Lang gà trống nuôi con, mặc dù hết sức cực nhọc và khó khăn nhưng cuộc sống của họ lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, sau đó Trương Nghệ Gia thủ vai người vợ trước của A Lang quay trở về muốn mang con đi, cuối cùng thì A Lang đã chết trong một cuộc rượt đuổi trên đường.
Anh còn nhớ khi vừa xem phim xong anh đã hỏi cảm giác của Hà Như như thế nào và Hà Như đã nói là theo cô ấy thi phần kết thúc có phần không được thực tế cho lắm, cứ y như là bi kịch thì phải xuất hiện bi kịch vậy.
Anh nói: “Nếu anh là A Lang thì anh cũng sẽ làm như thế”
Hà Như lại nói: “Con của họ phải được sống hạnh phúc hơn chứ!”
Lúc đó anh lại nghe vang lên giọng ca đầy truyền cảm của La Đại Hữu vang lên:
“... Khúc hát bi thương ấy thường làm tôi tỉnh giấc giữa đêm khuya,
Kể lại một chút gì đó những mẩu chuyện buồn khi xưa.
Bóng hình ấy lẳng lặng ra đi như chẳng buồn ngoảnh lại,
Gió đã hong khô những giọt nước mắt buồn thương… ”
Ngô Tiếu Thiên cảm thấy lời bài hát sao mà quá đau thương, nghe xong chỉ làm người ta dường như không thể thở nổi.
Đang lúc anh định thay đĩa sang một bài hát tiếng Anh thì đột nhiên qua kiếng chiếu hậu ở bên trái anh thấy một chiếc xe tải lớn đang chiếu đèn pha chói loà cả mắt, đang ép sát phía sau xe anh. Bên phải anh lại là một bức tường xi măng dày và chắc, biết là không thể nào quẹo sang bên phải được nên anh vội vàng nhấn kèn nhắc nhở chiếc xe tải ở phía sau hãy rẽ sang hướng khác.
Chiếc xe tải ấy chẳng thèm để ý đến tín hiệu cảnh báo của anh, cứ tiếp tục đụng vào phía sau xe anh. Ngô Tiếu Thiên chợt nhận ra là đang xảy ra chuyện gì rồi, rõ ràng là tài xế của chiếc xe tải ấy đang cố ý đụng anh!
Anh nhấn mạnh ga, chạy vọt về phía trước để thoát khỏi sự tấn công của chiếc xe tải ấy. Nhưng trời tối quá, anh thét lên một tiếng kinh hoàng, sau đó thì chỉ kịp nghe một tiếng rầm, xe anh liền lao mạnh vào bức tường xi măng.
Hai tay anh rời khỏi bánh lái, quơ quào về phía trước một lúc, tiếp đó là một tia sáng vàng rực chói lòa cả mắt. Trong khoảnh khắc anh chợt nhớ lại khi anh mới đến Los Angeles, Hà Như đã tặng anh một bó hoa anh túc màu vàng cam rực rỡ và đó cũng chính là thứ màu sắc sáng đẹp chói lòa này đây.
Và thế là anh cảm thấy vui sướng làm sao, anh không kiềm được cố hết sức để cười, rồi sau đó thì anh chẳng còn hay biết gì nữa cả.