Ngô Tiếu Thiên vừa nghe những lời ấy liền nổi giận đùng đùng nói một cách phẫn nộ: “Ông Lâm này, ông hãy nói với cái ông Cát gì đó hãy lo mà tìm người khác đi! Cho dù ông ta có là nghi phạm giết người hay là người trong sạch gì đi chăng nữa thì tôi cũng không để Judy có bất kỳ mối quan hệ qua lại nào với ông ta đâu. Tốt hơn là ông ta hãy bỏ cái ý định ấy đi”.
Luật sư Lâm cười, khuyên Ngô Tiếu Thiên hãy bình tĩnh lại rồi nói: “Nếu như đến lúc ông Cát bị tố cáo tội mưu sát thì việc cô ấy muốn hay không muốn ra tòa làm nhân chứng thì anh và cả cô ấy đều không thể quyết định được, mà cô ấy buộc phải tuân theo pháp luật mà thôi. Tôi chẳng qua chỉ mong cô ấy nói ra sự thật mà thôi. Vì thế cho nên anh Thiên à, tốt nhất là anh hãy xác định rõ lại toàn bộ sự việc này đi, đừng vội nói những lời từ chối như thế, không thể làm việc mà chỉ dựa vào tình cảm như thế được. Hơn nữa sự việc không có phức tạp như anh nghĩ đâu. Sự thật nếu để cho Judy ra làm chứng thì cũng nhằm chứng minh cho sự trong sạch của cô ấy mà thôi. Vì đây là vụ án mạng đã xảy ra trong khoảng thời gian Judy còn làm ở nhà hàng của ông Cát, hơn nữa người bị hại lại là nhân viên của nhà hàng. Những thứ mà tôi đã nói đều có ghi trong biên bản vụ án hết rồi đấy!”.
Ngô Tiếu Thiên nghe những lời nói ấy của luật sư Lâm, hình như là Trần Thu Địch cũng có liên quan đến vụ án này, trong lòng anh cảm thấy nặng nề làm sao. Anh bình tâm lại và nghĩ, cảm thấy với tính cách và phẩm chất của Thu Địch thì cô ấy không thể nào can dự đến ba cái chuyện giết người này cả, ngoài mặt cô có vẻ rất lanh lợi và đanh đá nhưng thật ra trong lòng rất hiền lành và mềm yếu, vì thế không lý nào cô tự chủ động dính dáng vào vụ án giết người này được.
Khả năng lớn nhất bây giờ là cái ông Cát Kiến Hào ấy muốn lợi dụng mối quan hệ làm việc giữa cô và hắn lúc trước để buộc cô phải giúp đỡ. Điều làm cho anh lo lắng chính là với loại người như Cát Kiến Hào thì không chuyện gì mà không làm được cả, nếu như cứ tránh mặt hắn như thế thì cũng không hẳn là cách hay, không chừng hắn còn vu oan cho Thu Địch nữa thì sao.
Anh chẳng hề nghi ngờ những chuyện trước đây Thu Địch đã nói với anh, cô không thể có bất cứ mối quan hệ bất chính gì với Cát Kiến Hào hết. Vấn đề là ở chỗ liệu lúc đó cô có nhận ra bộ mặt thật của Cát Kiến Hào hay không mà vô tình lại dính vào vụ án này. Việc chủ yếu bây giờ là phải làm rõ nguồn gốc về vụ án của Cát Kiến Hào và xem xem Cát Kiến Hào có đúng thật là nghi phạm hay không.
Thế nên anh nói với luật sư Lâm: “Ông Lâm à, nãy giờ ông nói đến rất nhiều thứ nhưng vẫn chưa thấy nhắc đến vấn đề chính”.
Luật sư Lâm nói: “Chuyện là thế này. Ba năm trước, lúc cô Judy mới đến Los Angeles, có làm thu ngân cho nhà hàng của Cát Kiến Hào. Vì buổi sáng cô ấy phải đi học nên thường làm việc vào buổi tối, lúc đầu khi mới đến Mỹ cô ấy đâu có chịu nổi những khó khăn khổ cực vì thế nên ông Cát đã giúp cô ấy rất nhiều, chăm lo cho cô từ phương diện công việc đến cuộc sống.
Ngô Tiếu Thiên cười lạnh lùng rồi nói: “Những điều ấy tôi có biết, cũng đâu phải giúp không, hắn có dụng ý mà. Ông hãy nói cho tôi biết vụ án này đã xảy ra như thế nào đi”.
Luật sư Lâm nói tiếp: “Mỗi buổi tối hầu như chỉ có Judy là người cuối cùng rời khỏi nhà hàng, vì cô ấy là người quản lý tiền nên sau khi nhà hàng đóng cửa thì cô ấy phải ở lại để kiểm tra toàn bộ số tiền đã thu được trong buổi tối, sau đó còn phải đối chiếu sổ sách với ông chủ nữa. Lúc đó cô ấy vẫn chưa mua xe, đi về đều bằng xe buýt. Khi nào ông Cát về trễ thì ông ấy cũng đưa cô ấy về luôn. Theo như ông Cát nói thì chính vào khoảng thời gian này đã nảy sinh tình cảm giữa cô Judy và ông ấy. Theo tôi nghĩ thì trong một khoảng thời gian dài như thế thì chuyện này cũng có thể xảy ra lắm chứ. Đây là Los Angeles mà, hơn nữa khi đó anh có ở bên cạnh cô ấy đâu”.
Ông ta nhận ra vẻ mặt đang tối sầm lại của Ngô Tiếu Thiên, liền cười và nói: “Ô, xin lỗi, tôi lại lạc đề rồi”.
Ngô Tiếu Thiên nói: “Judy không thể nào lại thích loại người như Cát Kiến Hào được! Cô ấy đã từng nói với tôi là Cát Kiến Hào rất ân cần và niềm nở với cô ấy, nhưng khi ấy do chỉ có một thân một mình cực khổ bên Mỹ nên cô rất cảm kích trước những ân huệ của ông ta thì khả năng có chút tình cảm thân thuộc với ông ta cũng không phải là không có. Tôi hiểu rất rõ con người của cô ấy, cô ấy tuyệt đối không thể là loại phụ nữ tùy tiện như thế đâu. Về sau khi được chính thức nhận vào làm việc tại công ty bảo hiểm thì dần dần cô ấy cũng thôi qua lại với ông ta”.
Luật sư Lâm cười nói: “Đó chẳng qua chỉ là lời nói một phía của Judy mà thôi. Ông Cát tuyệt đối không phải là loại người thô tục lỗ mãng như anh đã tưởng đâu, ông ấy hết sức phong độ, rất được phụ nữ yêu thích. Trên thực tế thì mối quan hệ giữa ông Cát và Judy còn kéo dài hơn một năm nữa sau khi cô ấy không còn làm việc cho nhà hàng. Điều đó cho thấy rõ mối quan hệ giữa hai người họ là không hề bình thường tí nào cả. Mặc cho anh có thừa nhận hay không thì cũng vậy thôi”.
Ngô Tiếu Thiên nói: “Đó là do Cát Kiến Hào dựa vào ý muốn chủ quan mà làm thôi. Ông ta cứ theo đuổi Judy sát nút như thế thì đôi khi cô ấy cũng phải đáp lễ một tí chứ, nhưng cuối cùng khi ông ta muốn tiến xa hơn thì đã bị Judy kiên quyết cự tuyệt. Đó chẳng thể nào chứng minh Judy và ông ta có mối quan hệ thân mật nào cả. Tôi cũng hy vọng là ông đừng có bình luận gì thêm nữa về sự trong sạch của bạn gái tôi”.
Luật sư Lâm nói: “Nhưng vụ án này có liên quan đến mối quan hệ của hai người họ. Tôi rất hiểu cho tâm trạng không vui lúc này của anh. Hay chúng ta nói tiếp về chuyện này đi. Vào một buổi tối, lúc nhà hàng sắp sửa đóng cửa, bỗng nhiên trời lại đổ mưa rất lớn, đó là một hiện tượng hiếm thấy ở Los Angeles, những ngày trời nắng trong xanh ở Los Angeles nhiều như là những gương mặt rạng rỡ nụ cười của các thiếu nữ ở đây vậy, còn những ngày mưa thì còn ít hơn những ngày phép được quy định trong luật pháp Liên bang nữa. Vào ngày đó Judy và một cô gái khác tên là Kaly đều không có xe riêng, họ cùng nhau ở lại nhà hàng chờ mưa tạnh rồi mới đón chuyến xe bus cuối cùng để về nhà”.
Ngô Tiếu Thiên nghe đến đây sợ sẽ sót mất chi tiết liền hỏi: “Lúc đó Cát Kiến Hào đang ở đâu chứ?”
Luật sư Lâm nói: “Lúc đó ông ấy đã ra ngoài từ lâu rồi, sau đó quay về tính sổ thì mới thấy hai cô ấy vẫn chưa về, mà chuyến xe bus cuối thì cũng đã chạy từ lâu nên ông liền chở hai cô về nhà dùm”.
Ngô Tiếu Thiên liền hỏi: “Cả hai cô ấy cùng ở một chỗ chứ?”
Luật sư Lâm nói: “Nếu họ cùng ở một chỗ thì ông Cát đã chẳng có chuyện gì rồi”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Thế cái ông Cát ấy đưa ai về nhà trước?”
Luật sư Lâm nói: “Vấn đề là ở chỗ này đấy! Chính vào buổi tối hôm đó Kaly đã mất tích. Phía cảnh sát đã từng coi ông Cát là nghi can số một trong vụ án này nhưng sau đó do không có tăm tích gì của Kaly nên vụ án đã bị đình lại. Sẵn tiện tôi nói luôn, nghe nói là cô Kaly ấy cuối tuần còn làm thêm cho một tiệm massage nữa”.
Ngô Tiếu Thiên hỏi: “Tiệm massage nào chứ?”
Luật sư Lâm cười nói: “Hình như tôi nói hơi nhiều thì phải. Cho mãi đến tuần trước, có người thấy trong một lùm cây trên núi có thi thể của một cô gái, phía cảnh sát sau khi tiến hành xác nhận thì đã khẳng định đó chính là Kaly, cô ấy đã bị giết. Vì thế nên hồ sơ vụ án có liên quan đến ông Cát lại được lập lại, phía cảnh sát đã bắt giam ông ấy, nghi ngờ ông ấy có động cơ giết người và đang chuẩn bị tiến hành truy tố”.
Ngô Tiếu Thiên sốt ruột nói: “Ông vẫn chưa trả lời tôi đấy, rốt cuộc thì ông Cát đưa ai về nhà trước?”
Luật sư Lâm nói: “Trong bản khẩu cung của ông Cát có nói là ông ấy đã đưa Kaly về nhà trước rồi mới đưa Judy về sau. Ông Cát còn nói thêm là… nhưng anh nghe xong thì đừng cảm thấy lạ nhé, tối hôm đó ông Cát đã qua đêm ở chỗ của Judy”.