Tháng 12, một hôm Thu Địch đột nhiên nhận điện thoại của mẹ cô từ Bắc Kinh gọi đến. Mẹ cô bảo, ba cô bị bệnh nặng, nguy hiểm đến tính mạng, muốn gặp cô lần cuối. Thu Địch bỏ máy xuống khóc nức nở. Tiếu Thiên cũng buồn, anh vừa thu xếp hành lý, vừa giúp cô đặt vé máy bay.
Trong ký ức của Thu Địch, ba cô rất khỏe mạnh. Cho dù tuổi đã cao nhưng ngày thường đi bộ thì thanh niên cũng phải chào thua nên cô chưa bao giờ nghĩ, thoắt một cái, ba mình lại xa mình mãi mãi. Từ nhỏ đến khi cô xuất ngoại, mỗi ngày khi tan học về cô đều thấy ba cô đã đứng ở con hẻm đầu làng đợi cô, bất kể là mưa hay nắng, rồi hai cha con dắt nhau về nhà. Những ký ức đó dường như là ấn tượng của cô về ba trong thời thơ ấu.
Mẹ cô thì là người trầm tính, ít nói. Lúc trẻ, mẹ cô đã cùng ba cô từ Đài Trung đến định cư ở Đài Bắc, mở một cái quán nhỏ ở trong hẻm. Trong suốt thời gian hai mươi năm ấy, cái quán nhỏ đã trở thành toàn bộ cuộc sống của cô. Vì thế, ấn tượng của cô về mẹ không sâu lắm; chỉ nhớ đôi mắt đen và nụ cười dễ mến của bà.
Cái tính hơi tự nhiên của Thu Địch chính là do ảnh hưởng cái chất bỗ bã, phóng khoáng của cha cô, một người lính. Tâm nguyện cuối đời của ba cô là được thấy cô yên bề gia thất, nên năm trước ông đã nói đùa như thật là ông bắt Thu Địch và Tiếu Thiên làm đám cưới. Thu Địch đã định sau ít ngày nữa, họ sẽ chính thức kết hôn và đến Đài Bắc thăm ba mẹ cô. Nhưng bây giờ xảy ra nhiều chuyện, Tiếu Thiên lại bận việc ở công ty không đi với Thu Địch về gặp họ được. Xem ra ba cô sẽ ra đi trong niềm tiếc nuối ấy.
Thu Địch vội vàng thu xếp hành lý, đêm hôm sau cô sẽ bay chuyến bay của Hãng hàng không Trung Hoa về Đài Bắc. Đang ngồi ở phòng chờ, tuy trong phòng có bật máy sưởi nhưng Tiếu Thiên vẫn thấy Thu Địch run rẩy. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, lần đầu tiên anh thấy Thu Địch lộ vẻ bất an trước mặt anh nên Tiếu Thiên cũng lo lắng theo. Anh gượng cười an ủi cô:
- Em thấy đó, ba em rất lạc quan, lại khỏe mạnh, chắc không có chuyện gì đâu em.
- Tiếu Thiên! Em rất sợ, trước giờ em chưa bao giờ thấy người ta chết, không biết chết sẽ như thế nào? Thiên cười:
- Chết chẳng có gì đáng sợ! Chết chẳng qua là sự quay về. Đối với người đã có tuổi thì có lẽ đó là một điều tốt lành! Tất cả phải tuân theo quy luật tự nhiên, chỉ cần em hết lòng là được.
Thu Địch chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má gầy guộc của anh và nói:
- Em đi rồi anh có nhớ em không?.Thiên cười:
- Ngốc ạ! Đương nhiên là nhớ em rồi, hàng ngày anh sẽ gọi điện cho em. Nghe được tiếng của anh, thì em sẽ nghĩ là anh ở sát vách phòng em thôi. Nhưng mà em phải trả lời anh câu này.
- Chuyện gì vậy anh? Mau nói cho em nghe đi, nhất định em sẽ đồng ý.
- Về nhà, cho dù có xảy ra chuyện gì em cũng phải tự chú ý giữ gìn sức khỏe. Đợi đến năm sau chúng mình sẽ lấy nhau. Nhớ phải ngoan ngoãn làm cô dâu của anh đấy.
Thu Địch nghe vậy, ôm chầm lấy anh, nước mắt tuôn trào.
Lúc lên máy bay, Tiếu Thiên nhìn thấy bóng Thu Địch khuất dần sau cách cửa, đột nhiên anh hét to: “Thu Địch, dù có như thế nào em cũng đừng quên về sớm nhé.”
Thu Địch quay lại nhìn anh, mỉm cười. Cô quay lại nhìn anh lần cuối, nước mắt lại ứa ra.
Tiếu Thiên nhìn theo bóng chiếc máy bay từ từ cất cánh và nghĩ đến câu nói vừa rồi. Câu nói đó anh chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ đơn thuần là sự thôi thúc của con tim. Anh nhận ra, anh đã thực lòng yêu cô từ lúc nào không hay.
Anh nhớ lại mười một năm trước, khi mẹ Hà Như bệnh nặng, anh đã đưa Hà Như về nhà và cũng nói những lời như vậy. Lúc ấy anh cũng nói những lời bất giác như vậy! Trong thời gian xa Hà Như, anh cứ nhớ nhung, đau khổ triền miên. Lúc ấy anh nếm trải hương vị của tình yêu. Khi Hà Như quay lại trường thì anh trở thành một con người khác. Anh với cô như hình với bóng. Thế nhưng khi đến Los Angeles, dù là Hà Như, người yêu cũ đã chia tay hơn tám năm trước hay Thu Địch, người yêu anh bây giờ, anh đều không còn cảm giác rung động ấy. Có lẽ là thời gian đã bào mòn đi tất cả.
Cho mãi đến khi Thu Địch có thai, Tiếu Thiên mới thử ngẫm nghĩ lại tình cảm tưởng chừng đã nguội lạnh bao lâu nay, anh nhận ra rằng, tình yêu thực sự chỉ có thể tồn tại trong cuộc sống hiện thực, chứ không phải trong những ký ức trừu tượng, mơ hồ, để rồi mình tự nhốt mình trong kén. Vì thế, anh dần dần chấp nhận Thu Địch và dành hết tình cảm của mình cho cô. Còn tình yêu của anh với Hà Như và với Thu Địch trong quá khứ xa xăm dần dần chìm vào dĩ vãng.
Anh nghĩ đó không đơn giản là tình yêu đã quay trở lại mà chính là sự khởi đầu mới. Mà bắt đầu lại từ đầu thì phải có sự thay đổi thực sự về mặt tình cảm. Chỉ cần anh dũng cảm đối mặt với hiện thực, tình yêu sẽ không hẳn chỉ là một con đường cụt bế tắc.
Lúc này máy bay đã dần khuất trên không trung bao la, anh bỗng thấy lòng nặng trĩu.