Đường Phi Phi nói: “Lần này đến Los Angeles, em có hai giải pháp: một là, gia đình ba người chúng ta làm lại từ đầu, dù cho chỉ là hình thức thôi em cũng chịu; hai là bé Cầm về với em, em là mẹ nó, không ai có thể tước đoạt quyền làm mẹ của em.”
Khởi đáp: “Bây giờ hai giải pháp này anh đều không thể chấp nhận. Giải pháp thứ nhất chắc chắn là không thể vì chúng ta không thể quay trở lại tám năm về trước. Cho dù chỉ là hình thức, chúng ta không thể sống giả tạo như vậy được. Còn giải pháp thứ hai, anh nghĩ chắc em không quên những gì chúng ta đã ký trong đơn xin ly hôn chứ?”.
Nhấp một ngụm rượu, Phi Phi lạnh lùng nói: “Anh biết đấy, một khi người phụ nữ đã bị tổn thương thì chuyện gì cũng dám làm.”
Đông Khởi cười khẩy:
- Tính nết của em, anh biết rõ, chính vì vậy mà anh quyết định chia tay với em. Nhưng em phải hiểu, người đau khổ nhất trong cuộc hôn nhân này chính là anh chứ không phải em. Em còn muốn làm tổn thương anh thêm bao nhiêu lần nữa đây?”
- Anh tự hỏi anh xem, anh có làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa?
Khởi cười gượng:
- À, thì chưa! Nhưng lúc đầu di dân đến Vancouver (Thành phố thuộc Canada) là ý của em. Sau đó vì hạnh phúc riêng của em mà em đã bỏ mặc cha con anh. Bây giờ em tỉnh ngộ, muốn lấy lại những gì đã mất, chẳng lẽ đó là cái trách nhiệm mà em nói đó sao?”
Phi Phi gượng gạo:
- Thì cứ xem như là em đã sai đi, không lẽ em không có quyền sửa sai hay sao? " Nhất dạ phu thê bách dạ ân" mà, sao anh lại tuyệt tình như vậy?
Đông Khởi trầm ngâm:
- Thôi, đừng bàn về vấn đề này nữa, em là mẹ của con, vì thế em có quyền thăm nom con. Nhưng em không thể mang nó đi được. Anh không muốn quan hệ của chúng ta trở nên gay gắt và bế tắc.
- Nếu em kiện ra tòa thì sao?
- Em cứ đi kiện, anh đi hầu.
Phi Phi im lặng trong giây lát và tiếp tục nói: “Anh nên nhớ, bé Cầm và em đều có quốc tịch Canada, còn anh chỉ mới có thẻ xanh. Nếu như kiện ra toà, anh là luật sư mà, chắc anh biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó!”
Khởi cười khẩy: “Chuyện này thì anh rõ hơn em. Nhưng em muốn lật ngược bản án cũ thì em không thể thắng được.” Phi chậm rãi: “Hay là em nhường một bước. Chẳng phải anh đã có người yêu mới rồi sao? Em có một điều kiện, khi anh lấy vợ thì em sẽ mang bé Cầm đi, em không muốn con anh phải sống chung với dì ghẻ. Nếu như ngay cả chuyện này mà anh cũng không chịu thì chúng ta đành gặp nhau ở toà án Vancouver vậy. Cho dù có phải trả một giá đắt em cũng muốn thắng cho bằng được vụ kiện này.”
Khởi nhìn Phi Phi nói: “Một mình anh không thể giải quyết chuyện này. Anh cần bàn bạc với vợ sắp cưới của anh.”
- Em nghĩ rằng chuyện này đáng lẽ em là người quyết định cuối cùng chứ. À mà này, em muốn gặp cô ấy.”
- Em có thấy chuyện đó hoang đường lắm không? Anh đã nói rồi, cô ấy hà tất gì phải gặp em?”
Lúc này, điện thoại của Khởi reo, đó là điện thoại của Hà Như. Như nói:
- Hôm nay anh đi đâu vậy? Người ta gọi điện cho anh nhiều lần lắm rồi đó, anh có biết không?
- Hôm nay anh có chuyện cần phải làm, em đang ở đâu vậy?
- Em đang ở nhà, em nhớ anh lắm. Bây giờ anh có thể đến đây không?
- Bây giờ anh đang dùng cơm với người bạn, chút nữa anh sẽ gọi cho em sau.
- Bạn nào mà quan trọng vậy anh?
- Anh sẽ nói sau mà.
Nói xong anh cúp máy, để đại lên bàn. Sau đó anh nói muốn đi rửa mặt một chút và sẽ quay lại ngay. Nhân lúc ấy, Phi Phi cầm lấy điện thoại của Khởi và ghi lại số điện thoại của Hà Như. Đông Khởi quay lại, thì Phi Phi viện cớ:
- “Em hơi mệt, muốn về khách sạn nghỉ ngơi”.
- Để anh đưa em về.
- Thôi khỏi, để em đi một mình, không dám cản trở cuộc hẹn của anh.
- Khi nào em về nước?
- Tháng tám. Thôi được, tạm thời em đồng ý để bé Cầm ở với anh, nhưng chỉ là ở tạm thời vài ngày thôi đó. Vả lại anh nên nhớ một khi anh có vợ thì em sẽ mang con đi!
- Cái gì không thuộc về em thì mãi mãi sẽ là như vậy.