Đường Phi Phi giải quyết xong công việc ở San Fransico, chiều hôm sau cô liền bay đi Los Angeles. Cô đã đặt một phòng tại khách sạn Hilton ở phía Bắc dãy Beverly Hills, gần rạp chiếu phim Hoàn Vũ. Cô hy vọng là có thể ngay lập tức gặp Lưu Đông Khởi, người mà cô đã xa cách 8 năm nay, tâm trạng của cô vui mừng hồi hộp như thể một thiếu nữ mới lần đầu hẹn hò vậy.
Trước khi lên máy bay, cô đã điện thọai cho công ty luật sư của Lưu Đồng Khởi, thư kí báo là anh đã đi ra ngoài ăn cơm trưa rồi. Cô bấm số di động của anh nhưng lại gọi không được. Lúc đó đã đến thời hạn đăng kí, cô chỉ còn cách vội vàng lên máy bay. Một giờ sau, cô đã tới phi trường Los Angeles, cô liền gọi điện cho Lưu Đông Khởi, vẫn không kiếm được anh. Do đó, cô ra ngoài gọi một chiếc taxi, về thẳng khách sạn Hilton.
Buổi tối lúc hơn 7 giờ, cô từ khách sạn bấm số di động cho Lưu Đông Khởi, lần này thì gọi được. Lưu Đông Khởi nói:
- Tại sao hôm qua em không gọi điện cho anh trước? Hôm nay anh có việc phải đưa một phái đoàn đi ra ngoài, bận cả ngày. Bây giờ anh đang ở trên đường, em đang ở đâu vậy?
Đường Phi Phi báo địa điểm cho anh, nói:
- Em chỉ có thể ở đây một ngày thôi. Vé máy bay của em định là ngày mốt rồi.
Lưu Đông Khởi nói:
- Thế thì bây giờ anh sẽ qua chỗ em, em đứng đợi anh trước cửa khách sạn nhé. Chúng ta cùng đi ăn tối. 20 phút sau anh tới.
Lúc Lưu Đông Khởi tới khách sạn thì từ xa đã thấy Đường Phi Phi đang ngó nghiêng tìm kiếm. Cô mặc một bộ váy ngắn, vẫn còn giữ được vẻ thu hút của người phụ nữ trưởng thành. Lưu Đông Khởi bấm còi xe ở phía sau cô, cô vui mừng bước lên xe anh.
Lưu Đông Khởi nhìn cô cười nói:
- Em nhìn chẳng có gì thay đổi cả, cũng vẫn giống như tám năm về trước.
Đường Phi Phi cẩn thận quan sát anh, nhìn thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu anh, đột nhiên mắt cô đỏ lên, cô nói:
- Anh gầy đi đấy.
Lưu Đông Khởi cười tiếp lời:
- Và già đi nữa.
Hai người đến một quán ăn Italy. Lưu Đông Khởi gọi hai chai bia, còn Đường Phi Phi thì kêu một ly rượu uýt-ski. Lưu Đông Khởi nhìn thấy cô uống rượu thì mày nhíu lại, có chút bất ngờ hỏi:
- Em biết uống rượu từ bao giờ vậy? Hơn nữa lại là rượu mạnh, lúc trước không phải em rất ghét uống rượu sao?
Đường Phi Phi cười nói:
- Từ lúc ly hôn với chồng sau của em, thấy buồn nên uống chơi thôi. Em thấy rượu cũng hay, có thể làm tan biến đi nỗi buồn nữa. Chẳng trách được năm ấy ở Vancouver anh lấy rượu làm bạn.
Lưu Đông Khởi cười nói:
- Anh chẳng qua là vì lúc đó công việc không thuận lợi, u uất trong lòng nên mới uống rượu thôi. Hơn nữa, em với chồng em cũng đã chia tay nhau rất lâu rồi mà, em cũng nên bỏ rượu đi. Công việc của em bây giờ thuận lợi đến như vậy, không lẽ em còn phải cần đến rượu để giải sầu sao?
Đường Phi Phi nói:
- Anh nói đi, không lẽ ngoài công việc ra chẳng còn gì buồn sao?
Lưu Đông Khởi định nói, đó là do bản thân cô thôi, nhưng anh không thể nói ra.
Đường Phi Phi nói tiếp:
- Lúc ở Bắc Mỹ, tìm một người để kết bạn còn khó hơn là làm một việc kinh doanh nữa. Thứ mà bây giờ em cần là một gia đình. Còn anh thì sao, không lẽ không muốn tái hôn sao?
- Anh muốn chứ, nhưng kiếm được một người phù hợp thì cần phải kiên nhẫn. Chuyện tình yêu, dễ gặp nhưng không dễ có.
Đường Phi Phi nghe xong câu cuối, trong lòng có chút hy vọng mong manh, cô nói:
- Vậy bây giờ anh đã tìm được chưa?
Lưu Đông Khởi gật đầu nói:
- Tìm được rồi, anh rất yêu cô ấy, nhưng mà người ta vẫn chưa đồng ý lấy anh.
Đường Phi Phi tỏ rõ thất vọng, cô buồn bã hỏi anh:
- Sao thế? Có phải vì anh đã một lần kết hôn? Lại có một đứa con gái nữa phải không?
Lưu Đông Khởi thở dài nói:
- Đó chỉ là một phần thôi. Tuổi của chúng ta mà lập gia đình thì ai cũng cần phải đắn đo.
- Em cho rằng, tình yêu và việc hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Cũng giống như lúc đầu, chúng ta cũng là một đôi thắm thiết, nhưng sau này cũng vẫn ly hôn đó thôi. Theo em thấy, chỉ cần có một cuộc hôn nhân tốt đẹp thì nhất định sẽ có tình yêu.
- Cô ấy không giống em.
- Lại còn không giống? Cô ta cũng chỉ là phụ nữ thôi? Đã là phụ nữ thì không thể nào không nghĩ tới chuyện kết hôn được.
- Đây chỉ là suy nghĩ của riêng em thôi. Hôn nhân đối với cô ấy cũng quan trọng, nhưng quan trọng hơn là cô ấy phải có tình yêu.
Đường Phi Phi cười nói:
- Nói như vậy thì lúc trước chúng ta kết hôn không có tình yêu sao? Câu nói của anh làm em cảm thấy rất tò mò, em có thể gặp cô ấy không?
- Anh nghĩ như vậy không nên, em nên hiểu quan hệ giữa chúng ta hiện nay! Cô ấy không cần phải gặp em.
- Anh tuyệt tình với em như vậy sao? Cô ta thật sự tốt hơn em sao?
- Đó lại là hai chuyện khác nhau. Quan hệ của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, em phải hiểu điều này chứ.
Phi Phi lấy khăn giấy lau dòng nước mắt đang chảy trên má và nói: “Hôm nay em đến đây không phải để nghe những câu nói đó của anh.”
Lưu Đông Khởi: “Vậy thì chúng ta nói chuyện khác đi.”