Ít lâu sau, Trần Thu Địch đã bắt đầu có biểu hiện rõ rệt của việc thai ghén, buồn nôn, ăn ít hơn, mặt mũi hốc hác. Ngô Tiếu Thiên thấy thế nói:
- Hay là em đi làm thủ tục nạo hút thai sớm đi, nghe nói là thai nhi đến lúc ba tháng là biết được trai hay gái rồi. Bác sĩ nói cũng chưa chắc là đúng hết đâu, hay là để anh gọi điện cho bác sĩ hỏi xem thử có làm sớm được hay không, chứ để em suốt ngày khổ sở như vậy…
Trần Thu Địch nói luôn:
- Như vậy là anh muốn em chết sớm chứ gì?
Ngô Tiếu Thiên không dỗ dành được cô, đành phải để cô tự quyết định.
Trần Thu Địch ngày càng hay gắt gỏng, Ngô Tiếu Thiên cũng khổ sở vì cô, mọi việc đều phải chiều theo ý cô. Động cái là Trần Thu Địch ấm ức đổ lỗi cho anh. Ngô Tiếu Thiên bực lắm nhưng không dám nói, cứ phải nhẫn nhịn làm thinh. Ở phòng thí nghiệm, anh cũng ít nói hẳn đi, lúc làm việc thì hay bị phân tâm.
Một lần Stacy thấy anh lấy nhầm cái tế bào cô làm đông, ngạc nhiên nói:
- Anh Thiên, mọi lần anh làm thí nghiệm rất cẩn thận, nghiêm túc, sao bây giờ lại ẩu thế? Bây giờ có phải ngày nào anh cũng uống rượu không? Có lẽ anh cần một người bạn gái hơn là rượu đấy.
Ngô Tiếu Thiên nghe xong, chỉ biết cười một cách khổ sở mà thôi.
Hôm ấy, trong lúc nói chuyện phiếm với Giang Cốc ở phòng thí nghiệm, nhắc tới Ngô Tiếu Thiên, Stacy liền nói:
- Anh Giang Cốc này, anh có để ý không, dạo này anh Thiên khác lắm nhé.
Giang Cốc nói:
- Cô không biết à? Lúc ở trong nước Ngô Tiếu Thiên đã có một người bạn gái, bây giờ cô ấy cũng ở Los Angeles, nhưng đang cặp kè với một luật sư, Ngô Tiếu Thiên đau khổ là thế đấy.
Stacy không hiểu gì cả mà nói:
- Sao lại phải đau khổ chứ? Sao anh ta không đi kiếm một người khác? Tướng mạo của anh ấy rất hấp dẫn, trông khôi ngô tuấn tú thế kia mà.
Giang Cốc cười nói:
- Thế sao cô không hẹn hò với anh ta đi?
Stacy nói:
- Nhưng mà, em không thích cái tính sống nội tâm của anh ấy, vả lại nếu anh ấy thích em thì anh ấy nên chủ động nói với em chứ.
Giang Cốc vui vẻ nói:
- Được rồi, muốn anh ta chủ động thổ lộ với cô thì cô đợi tới kiếp sau đi nhé. Anh ta bây giờ đã có một người khác rồi, cô ấy là người Đài Loan.
Vừa hay lúc đó Ngô Tiếu Thiên đang đi tới, nhìn thấy bộ dạng kỳ cục của Giang Cốc liền nói với anh ta:
- Giang Cốc, mình đang muốn tìm cậu để hỏi chuyện này một tý! Cô bạn gái của cậu dạo gần đây hình như thần kinh không bình thường phải không?
Giang Cốc vừa nghe xong liền nổi giận nói:
- Cậu nói lại coi, rốt cuộc thì ai mới là người không bình thường đây hả? Cậu bị bệnh à?
Ngô Tiếu Thiên cười một cách lạnh nhạt nói:
- Trong lòng các cậu nên tự hiểu lấy chứ, không tin thì cậu đi mà hỏi cô bạn gái ấy. Có vẻ cô ta rảnh quá nên chuyện gì cũng xía vào, bây giờ lại xía vào chuyện của tôi nữa. Tốt hơn là nên giải quyết xong chuyện của mình đã, kẻo không, tới lúc có người khác léng phéng với em, còn mình ngồi đó mà thòm thèm nhé.
Nói xong, anh cười và nhìn Stacy. Giang Cốc nghe xong nổi giận đùng đùng.
Stacy tò mò hỏi anh là Ngô Tiếu Thiên đã nói những gì mà làm cho anh có vẻ nổi giận đến như vậy.
Giang Cốc tức giận nói:
- Anh ta nói là anh ta thích cô đấy!
Stacy ngẩn người ra, sau đó cô chạy tới ôm chầm lấy Ngô Tiếu Thiên, hôn anh tới tấp.
Ngô Tiếu Thiên lắc lắc đầu rồi nói với Stacy:
- Stacy à, cô mà tin lời của Giang Cốc nói thì sẽ có ngày thiệt thân.
Buổi tối khi Giang Cốc về đến nhà, đùng đùng hỏi Bạch Quả:
- Em nói đi, em đã nói gì với Ngô Tiếu Thiên vậy hả?
Bạch Quả dừng lại một lát rồi cười nói:
- À, anh nói chuyện đó đấy à. Những lời đó em đã để trong lòng từ lâu rồi. Hà Như đã cắt đứt với anh ta lâu rồi mà, anh ta còn bám lấy người ta làm gì nữa? Anh ta khiến cho Hà Như và Lưu Đông Khởi vẫn không thể tiến tới được với nhau. Tối qua em đã gọi điện cho anh ta, nói anh ta sau này đừng có bám lấy Hà Như nữa.
Giang Cốc nghe xong, tức giận đến nỗi suýt ngã ngửa, anh nói:
- May mà em đã ba mươi tuổi rồi đấy, chuyện này mà em cũng làm được à! Em tưởng đây là chuyện con nít đấy hả? Đây là nước Mỹ, việc em làm, nhẹ thì cũng gọi là vô cớ gây rối, còn nặng thì cũng là đã vi phạm nhân quyền rồi đó! Em hãy mau gọi điện xin lỗi Ngô Tiếu Thiên đi, nếu không sau này ở phòng thí nghiệm anh biết giấu mặt ở đâu hả?
Bạch Quả nói:
- Em cũng chỉ là có ý tốt thôi mà.
Giang Cốc nói:
- Ý tốt? Em tưởng em là ai vậy? Hay là em đã phải lòng tên Lưu Đông Khởi đó rồi không?
Bạch Quả cũng tức giận nói:
- Anh ăn nói cho đàng hoàng được không? Tôi mà có phải lòng anh ta thì đụng gì tới anh chứ? Còn ở đó mà nổi giận với tôi nữa!
Giang Cốc nói:
- Câu này là cô nói đấy nhé? Cô đừng có mà hối hận đó!
Bạch Quả đang định nói tiếp, thì có tiếng chuông điện thoại. Cô nhấc điện thoại lên, nhận ra giọng Hà Như.
Hà Như vừa mở miệng liền hỏi cô:
- Bạch Quả, có thật là cậu đã gọi điện cho Ngô Tiếu Thiên nói chuyện đó với anh ta không?
Bạch Quả nói:
- Đúng vậy, mình nói với anh ta mấy câu, nói anh ta tránh xa cậu ra. Sao, anh ta mắng cậu hả?
Hà Như thở dài nói:
- Anh ta mắng mình thì cũng chẳng sao, tiếc là từ trước tới giờ anh ta chẳng bao giờ mắng ai cả. Có điều anh ta gọi điện cho Lưu Đông Khởi và hẹn anh ấy cuối tuần này gặp nhau. Lúc nãy Lưu Đông Khởi gọi điện hỏi đó có phải là chủ ý của mình không? Mình nghĩ ngay tới chuyện hôm trước cậu nói là muốn nói chuyện với Ngô Tiếu Thiên. Cậu nói thử xem, anh ta hẹn với Lưu Đông Khởi là nói chuyện gì chứ?
Bạch Quả nói:
- Xin lỗi cậu Hà Như, mình gọi điện cho anh ta cũng chỉ vì muốn xem anh ta như là bạn bè của tụi mình, không ngờ lại làm cho anh ta giận đến thế. Nếu đã như vậy thì mình sẽ gọi ngay để xin lỗi anh ấy, coi như mình nói bậy.
Hà Như nói:
- Thực ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu được, cậu không hiểu gì về anh ta cả, anh ta là người có tính tự tôn rất cao, những lời nói của cậu đã vô tình chạm đến tính tự ái của anh ta rồi. Cậu không cần phải nói gì với anh ta nữa, nếu không anh ta sẽ càng hiểu lầm nữa, để đó mình sẽ tự giải thích với anh ta sau vậy.
Bạch Quả bần thần buông điện thoại xuống, Giang Cốc lạnh nhạt cười nói:
- Đấy, em thấy chưa? Bây giờ cả hai bên em cũng đều không thu được kết quả gì cả, thấy chưa?
Bạch Quả ủ rũ ngồi bệt xuống, mắt đẫm lệ nói:
- Em sai rồi, em không ngờ lòng tốt của mình lại hóa ra làm ơn mắc oán thế này.
Giang Cốc nói:
- Em như vậy gọi là thiên vị chứ không phải là lòng tốt được.
Anh thấy Bạch Quả thật sự khổ tâm liền nguôi giận, nhẹ nhàng nói:
- Thôi, sau này khi giải quyết chuyện của người khác, trước hết em nên bình tĩnh xem xét kỹ, nếu không coi chừng kẻo cả hai bên đều bị tổn thương đấy, người ta sẽ không nể mặt em đâu.