Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Quyển 2 - Chương 44: Dọn nhà




Từ sau đêm ấy ở nhà Trần Thu Địch, Ngô Tiếu Thiên và Trần Thu Địch ngày một thân thiết hơn. Cuối tuần nào, anh cũng đều ở nhà Trần Thu Địch, có khi từ phòng thí nghiệm trở về đã khuya, anh cũng phải đi đến nhà cô, ăn mì do Trần Thu Địch làm cho anh. Hai người dường như đã trở lại cái thời yêu nhau khi còn học đại học ở trong nước.

Không lâu sau, để tránh bị thằng cha Sáu đại ca quấy rầy, Trần Thu Địch đã tìm một công việc mới ở một công ty mậu dịch xuất nhập khẩu phía Đông Los Angeles, công ty của cô cách trường của Ngô Tiếu Thiên không xa, vì vậy hai người thường cùng ăn cơm trưa. Có khi ai đến trước thì người đó phải đợi, nhưng Trần Thu Địch luôn phải đợi Ngô Tiếu Thiên.

Một hôm, Ngô Tiếu Thiên vội vội vàng vàng đi đến tiệm ăn quen thuộc và sốt ruột đợi Trần Thu Địch.

Trần Thu Địch đến, cô chưa kịp ngồi xuống thì Ngô Tiếu Thiên đã nắm lấy tay cô, vui mừng nói: “Thu Địch à, em đoán thử xem, hôm nay anh có tin vui gì muốn nói cho em biết nào?”

Trần Thu Địch nói: “Tin vui của anh chưa chắc đã làm em xúc động đến thế đâu. Có phải là lại được đăng bài luận văn nữa không?”

Ngô Tiếu Thiên cười và nói: “Là chuyện có liên quan đến tụi mình.”

Trần Thu Địch bồn chồn, nói: “Chuyện hai chúng ta ư? Có phải là anh đã nghĩ thông suốt rồi, muốn cưới em hả?”

Ngô Tiếu Thiên nói: “Em xem em kìa, thường quá! Anh được phân nhà rồi.”

Trần Thu Địch nghe xong vui lắm. Cô nói: “Hôm trước, thằng cha Lục gọi điện thoại đến phá rối em, anh đòi đổi chỗ ở cho em, em cứ tưởng rằng anh chỉ nói ngoài miệng thôi, không ngờ anh lại để tâm chuyện này. Anh mau nói cho em biết đi, căn nhà đó ở chỗ nào? Tối nay đi làm về chúng mình cùng đi xem thử nhé.”

Ngô Tiếu Thiên nói: “Ở khu chung cư trường anh, chỗ anh ở bây giờ đó, em cũng đã đi đến đó hai lần rồi. Ở đó môi trường sống tốt, giá thuê thì rẻ, điều kiện ở lại rất thuận lợi, cũng rất an toàn. Căn nhà mới tìm được thì ở đầu kia trong khu chung cư, nhưng rất gần chỗ em làm bây giờ, lái xe chỉ mất 10 phút là đến.”

Trần Thu Địch nói: “Nhà mấy phòng?”

Ngô Tiếu Thiên nói: “Gồm hai phòng ngủ, một phòng khách và hai phòng tắm; được miễn phí ga, nước và truyền hình cáp. Còn rộng hơn nhà em ở bây giờ.”

Trần Thu Địch nói: “Vậy thì tiền thuê mỗi tháng là bao nhiêu?”

Ngô Tiếu Thiên nói: “Khu chung cư của trường ưu tiên cho sinh viên và cán bộ giảng viên trong trường nên tiền thuê mỗi tháng là một ngàn hai. Như căn nhà này mà ở ngoài thì ít nhất cũng phải mất một ngàn tám mỗi tháng.”

Trần Thu Địch nói: “Anh đã kí hợp đồng với người ta chưa? Đừng để đến lúc đó lại vuột mất.”

Ngô Tiếu Thiên nói: “Anh đã liên hệ với bên văn phòng rồi, bọn họ nói còn phải sửa chữa lại nhà một chút, thay lại tấm thảm trải sàn, cuối tháng này anh đến đó làm hợp đồng và lấy chìa khóa nhà, mùng một tháng sau là chúng ta đã có thể dọn đến rồi. Lần này coi như là anh đã gặp may, chỉ phải đợi có gần hai tháng thôi.”

Trần Thu Địch nói: “Vừa đúng lúc nhà em đến cuối tháng này là hết hạn cho thuê, em đang định tiếp tục kí hợp đồng với chủ nhà, như thế này thì đỡ rắc rối rồi.”

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi bất ngờ hỏi Ngô Tiếu Thiên: “Sau khi em dọn vào chỗ mới, anh sẽ ở đâu?”

Ngô Tiếu Thiên cười và nói: “Ban ngày anh ở phòng thí nghiệm, còn buổi tối thì ở nhà của em.”

Một ngày trước khi dọn nhà, Trần Thu Địch định liên lạc với công ty dọn nhà thì Ngô Tiếu Thiên nói: “Đồ đạc của em chỉ cần thuê một chiếc xe tải chở một chuyến là đủ rồi, chủ yếu là bộ sa lông và cái nệm thì nhờ đứa nào đó khiêng giùm là được, còn những đồ khác thì một mình anh có thể lo được.”

Trần Thu Địch nói: “Em vừa mới đến công ty này, cũng chưa quen biết gì với các đồng nghiệp. Anh có thể tìm ai đến giúp được không?”

Ngô Tiếu Thiên liền nghĩ đến Giang Cốc, nhưng ngay sau đó đã loại anh ta ra. Vóc dáng của Giang Cốc rất thư sinh, người lẻo khẻo lèo khèo, buộc gà còn không chặt nữa là, khiêng sao nổi mấy thứ đồ nặng, mà anh ta cũng rất lười. Hơn nữa Ngô Tiếu Thiên không muốn mắc nợ anh ta một lần giúp đỡ, đến lúc nào đó lại bị anh ta sai vặt lại.

Thế là anh nghĩ đến anh Trình - anh chủ nhà anh đang ở bây giờ. Do không muốn sau khi dọn đi, nhà của anh Trình để trống, nên một tuần trước anh đã nói với anh Trình là muốn dọn đến chỗ mới, anh Trình còn nói với anh rằng, nếu như cần anh ta giúp đỡ thì chỉ cần nói cho anh biết là được rồi.

Tối đó, khi Ngô Tiếu Thiên và Trần Thu Địch đến nhà anh lấy đồ, Trần Thu Địch đã có ý mang hai hộp kẹo sô-cô-la cho con gái của anh Trình. Anh Trình cười tít mắt và nói: “Đã đến lúc rồi, bọn em đều đã lớn cả. Hai người ở chung thì tiện hơn.”

Ngô Tiếu Thiên ngượng ngùng không biết nói gì, mặt anh tự nhiên đỏ như gấc.

Hôm sau đúng vào ngày thứ bảy, ba người sắp xếp cả một buổi sáng, cuối cùng mới dọn được đến căn hộ mới ở khu chung cư. Căn nhà của họ ở lầu hai, trước cửa sổ toàn là cây cối, bên cạnh thì có một hồ bơi và sân tennis, không khí rất trong lành.

Chiều đó, Ngô Tiếu Thiên cùng anh Trình đi dạo một vòng các cửa hàng bán vật dụng gia đình, sau đó chở về một cái bàn học lớn và đặt trong phòng. Ngô Tiếu Thiên nói với Trần Thu Địch: “Sau này căn phòng này sẽ trở thành phòng đọc sách, tivi, dàn máy ồn ào thì để hết ngoài phòng khách.”

Anh Trình đi một vòng quanh nhà rồi nói: “Bọn em không muốn để một phòng cho người khác thuê à?”

Trần Thu Địch cười và nói: “Có thêm người ngoài nữa thì rất bất tiện, mà bọn em cũng không thiếu tiền.”

Anh Trình nghe xong, im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Ngô Tiếu Thiên nói với Trần Thu Địch: “Sao em lại nói thế?”

Trần Thu Địch biết mình đã nói lỡ lời, cô hơi ngượng, nhìn anh Trình cười. Anh Trình xoa xoa tay, nói: “Em nói cũng đúng, vợ chồng trẻ bọn em, có thêm người ngoài nữa thì e rằng cũng bất tiện thiệt.”

Ngô Tiếu Thiên dẫn anh Trình đi ăn tại một tiệm ăn Nhật Bản ở gần đó, lúc trở về nhà mới, anh đã mệt lử, liền leo lên giường nằm. Trần Thu Địch thì đang dọn dẹp đồ đạc, mãi đến hơn 11 giờ khuya cô mới dọn xong phòng ngủ và nhà tắm.

Ngô Tiếu Thiên cười và nói: “Sao trước đây anh lại không thấy được em có nhiều ưu điểm đến thế chứ? Em xem, em đảm đang trông rất ra dáng vợ hiền đấy chứ.”

Trần Thu Địch nói: “Anh đừng có lẻo mép, sau này chúng ta vẫn ai làm việc nhà của người nấy, anh đừng có tưởng là đã tìm được một người giúp việc đấy nhá.”