Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
“Có thể là bà chủ chỉ đang tham khảo ý kiến một chút thôi.” Hà Lâm nhanh chóng an ủi.
Yến Hoà Dư khẽ thở dài: “Tôi nên giả vờ như tôi không biết gì cả thì tốt hơn.”
Hà Lâm cúi đầu không dám nói gì.
Yến Hoà Dư vẫy tay: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Bỗng nhiên nhận được thông tin này, anh cũng cần được yên tĩnh một chút.
Đợi Hà Lâm ra ngoài rồi văn phòng cũng khôi phục sự im lặng.
Yến Hoà Dư nhìn khu trung tâm sầm uất của Cảnh thành, suy nghĩ của anh dần quay trở lại thời điểm hai người vừa kết hôn.
Thời điểm đó, mọi thứ phải được làm thật đơn giản trong đám cưới, đó là yêu cầu của Từ Ý.
Mà ban đêm, hai người cũng chia phòng ngủ.
Chị Châu đã chuẩn bị xong bữa tối, Yến Hoà Dư đi tìm Từ Ý để cả hai cùng xuống ăn cơm, nhưng vừa tới cửa phòng đã nghe được cô nói chuyện với người khác.
“Đương nhiên là mệt rồi, nếu được lựa chọn thì mình đã không lấy chồng.”
“Yến Hoà Dư hả? Giống như lời đồn vậy đó, nhưng chắc không liên quan gì đến mình hết.”
“Cái đám cưới này cũng là tạm thời thôi, mình và anh ta đã nói rõ với nhau từ trước rồi mà. Cái này là giao dịch hai bên cùng có lợi sẽ không dây dưa tới chuyện khác.”
“Rung động? Chắc là không có chuyện này đâu, Yến Hoà Dư không phải gu của mình. Cậu biết mà Mịch Hạ, mình chỉ muốn có một ngày nào đó có thể rời khỏi chỗ này….”
Thân thể Yến Hoà Dư cứng đờ, anh rút bàn tay đang đưa ra về, cuối cùng, anh đến sân sau bấm số của Hà Lâm.
“Tôi không cần bó hoa hồng đó nữa.”
Hà Lâm sửng sốt một lúc rồi nói: “Nhưng tôi đã mua hoa rồi, bây giờ phải làm sao?”
Yến Hoà Dư nhớ tới những lời mình vừa nghe được, trong lòng rất khó chịu, “Vứt nó đi hay mang nó về nhà thì tùy cậu.”
……
Suy nghĩ của anh dần dần quay trở lại, đôi mắt của Yến Hoà Dư hơi nheo lại, che giấu sự phức tạp trong mắt.
Cuộc hôn nhân này là do anh chủ động yêu cầu, có thể coi là lợi dụng nguy cơ của người khác để chuộc lợi, anh vốn nghĩ ngày này rồi sẽ tới, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
***
Từ Ý sau khi ăn xong thì đi trung tâm thương mại với Chúc Mịch Hạ. Bộ quần áo mà Chúc Mịch Hạ chỉ cần thích một giây thôi là cô đã ra tay chi tiền.
Chúc Mịch Hạ dùng đôi mắt trong veo nhìn Từ Ý: “Cục cưng, cậu tốt với mình quá đi, mình muốn gả cho cậu quá.”
“Đợi mình ly hôn rồi thì cậu sẽ có cơ hội thôi.” Từ Ý cười nói.
Chúc Mịch Hạ ôm cánh tay của cô xoa xoa, sau đó nói với giọng mà ngay cả cô ấy cũng không thể chịu nổi: “Được rồi, ông xã đợi em ly hôn.”
Nhưng mà nói xong, Chúc Mịch Hạ lại nói:” Sao mình cảm thấy gần đây, cậu xài tiền rất là nhiều nha, bây giờ cậu có nhiều tiền lắm hả?”
“Thật ra lần trước quên nói với cậu, mình còn đầu tư một ít công ty.” Từ Ý cười híp mắt nói, “Nếu cậu muốn tập thể dục, cậu có thể tới phòng tập thể dục mình đầu tư, giảm giá 50% cho cậu được không?”
Chúc Mịch Hạ mở to mắt kinh ngạc sau đó ôm cô nói, “Phú bà, sau này mình phải dựa vào cậu rồi.”
Từ Ý cười cười không biết làm sao.
Chạng vạng hai người tạm biệt nhau.
Từ Ý vừa về tới biệt thự Lung Cảnh, chị Châu đi tới nói: “Bà chủ, hai chậu hoa sen cô mua tôi đã để ở sân sau rồi.”
“Cảm ơn.” Từ Ý nói cảm ơn, chuẩn bị thay chậu cho hoa cẩm tú cầu.
Chị Châu thấy Từ Ý phải đi liền nói, “Ông chủ gọi điện thoại về nói, đêm nay phải tăng ca, có thể sẽ rất muộn mới về.”
Sắc mặt Từ Ý không thay đổi, chậm chạp gật đầu.
Chị Châu thấy Từ Ý rời đi, không nhịn được thở dài: “Hai người này, người này so với người kia càng khó tính hơn.”
Từ Ý đi ra sân sau, cấy hai chậu cẩm tú cầu, rắc một ít chất kiềm do bà chủ tiệm hoa cho vào một chậu, sau đó tưới nước cho hai chậu hoa.
“Chúng có thể không nở nhanh như vậy, hãy kiên nhẫn một chút.”
Suy nghĩ về những gì bà chủ nói, Từ Ý chạm vào lá tú cầu lẩm bẩm một mình: “Bao giờ bọn mày nở hoa thì đó chính là thời điểm tao đề nghị ly hôn với Yến Hoà Dư.”
Câu này nói xong, trong lòng Từ Ý cũng hơi thở dài.
Cô cũng không biết từ trong tận đáy lòng mình hy vọng hoa sẽ nở nhanh một chút hay là chậm một chút.
***
Ngày thứ hai.
Từ Ý tới lúc rời giường rồi cũng không thấy bóng dáng Yến Hoà Dư, nghĩ có thể đêm qua rất trễ anh mới quay về, hôm nay cũng có thể rất sớm đã đi làm.
Cô không khỏi than thở, thời gian làm việc của tổng tài còn dài hơn công nhân, không kiếm tiền thì ai kiếm đây.
Khi Từ Ý tới phòng ăn, chị Châu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Bà chủ, trước khi ông chủ đi làm có nói mấy ngày nay phải tăng ca, nói với tôi chỉ cần làm buổi trưa và buổi tối cho cô thôi.” Chị Châu chuẩn bị xong bữa sáng cho Từ Ý rồi nói.
Từ Ý lúc này cũng phát hiện có điều không đúng, hành vi của Yến Hoà Dư cơ hồ giống hệt như lúc cô và anh mới kết hôn.
Cô nhớ trong tháng đầu tiên, Yến Hoà Dư ngày nào cũng tăng ca, mỗi tối khi anh về thì cô đã ngủ rồi, sáng cô dậy thì anh đã đi làm rồi.
Họ hầu như không gặp nhau trong cả tháng đó, Từ Ý không có thời gian để trò chuyện với Yến Hoà Dư.
“Hôm nay mấy giờ thì anh ấy ra ngoài vậy?” Từ Ý hỏi.
Chị Châu nghĩ một lúc, đáp: “Hình như là khoảng 7:50.”
Từ Ý nhướng mày, ra ngoài sớm hơn thời gian anh ra ngoài bình thường mười phút, nếu không phải vì tránh mặt cô, cô sẽ không tin.
“Chị giúp tôi nói với anh ấy, thời gian gần đây tôi cũng rất bận, nếu anh ấy có việc phải tìm tôi thì phải nói trước với tôi nếu không thì tôi không chừa thời gian trống ra được.”
Chị Châu cười nói: “Tôi biết rồi.”
Nhưng trong lòng không khỏi than thở, sao vợ chồng trẻ cãi nhau, để cho bà kẹp ở giữa.
Vào lúc này ở cửa vang lên âm thanh.
Chị Châu phản ứng lại, “Để tôi đi xem thử là ai.”
Từ Ý chỉ liếc mắt nhìn hướng cổng, cũng không để ý tiếp tục ăn bữa sáng.
“Bà chủ… hình như là mẹ của cô.” Chị Châu xấu hổ nói, “Có cần mời bà ấy vào không?”
Từ Ý cau mày, lập tức ăn không ngon. Cô biết tại sao mẹ Từ lại tới đây, nhưng nếu không cắt đứt suy nghĩ của hai người, cô sẽ gặp rắc rối liên miên.
“Để bà ấy vào đây đi.”
Từ Ý nói xong liền đặt đũa xuống, uống một hớp nước cam, lau miệng.
Cô vừa mới ngồi xuống sofa, mẹ Từ đã vội vàng đẩy chị Châu ra rồi chạy vào.
“Sao bây giờ con mới mở cửa, con cố ý để mẹ ở ngoài cửa phơi nắng sao?” Mẹ Từ chất vấn.
Từ Ý không để ý tới bà ta, nhìn chị Châu đang mang cốc nước đi tới, rồi nhẹ nhàng nói: “Chị Châu, chị đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Chị Châu đặt ly nước trước mặt mẹ Từ, gật đầu: “Được, bà chủ có việc gì có thể gọi tôi.”
Mẹ Từ tức giận uống một ngụm nước, sau đó nện mạnh ly nước xuống bàn, trong phòng khách vốn dĩ yên tĩnh phát ra âm thanh chói tai.
“Cánh mày cứng rồi phải không? Vậy mà dám chặn số của bọn tao!” Mẹ Từ chất vấn.
Từ Ý chậm rãi phẩy váy, sau đó cười nhạt nói: “Mới chỉ chặn hai người thôi, hai người đã tức giận rồi, lúc mà hai người đánh tôi, tôi còn không tức giận đâu đấy.”
Mẹ Từ nhất thời không nói nên lời, sau đó bác bỏ: “Sao có thể giống nhau được! Hai người bọn tao là ba mẹ của mày, mày là do bọn tao sinh ra…”
“Hừ.” Từ Ý cau mày ngắt lời: “Nói chuyện chính đi, những lời này tôi nghe một trăm lần, rồi nghe tới ngán rồi.”
Khuôn mặt mẹ Từ đỏ bừng khi bị cắt ngang như vậy, bà ta cố nén lửa giận trong lòng khi biết mình đến đây cầu xin giúp đỡ, “Chuyện ba mày nói với mày mấy hôm trước, mày đã nói với Yến Hoà Dư chưa? Bây giờ là giai đoạn phát triển quan trọng của công ty, chỉ cần Yến Hoà Dư chấp nhận dự án này,Từ gia sẽ có thể leo cao hơn một bậc.”
Từ Ý buồn cười nhìn bà ta, “Vậy chuyện này thì có lợi gì với tôi?”
“Mày còn cần có lợi nữa sao?” Mẹ Từ sửng sốt, rồi tự nhiên nói: “Giúp đỡ Từ gia không phải là chuyện mày nên làm à?”
Từ Ý cười lạnh: “Tôi và Từ gia thì có quan hệ gì chứ, tôi cũng không phải là người của Từ gia mà.”
Mẹ Từ kích động đứng dậy, “Từ Ý, mày đừng có vong ân bội nghĩa. Bọn tao nuôi mày lớn đến từng này rồi, có tí việc cần mày giúp đỡ cũng không được phải không? Thật sự cho là mình gả cho Yến Hoà Dư rồi thì có thể không dính dáng gì đến Từ gia? Mày cái đồ bất hiếu, cẩn thận tao đem những lời mày nói truyền ra ngoài!”
“Bà cứ nói đi, nếu không tôi giúp bà một tay nha.” Từ Ý nói rồi cầm điện thoại phát ra một đoạn ghi âm.
“Ba mẹ giúp con chọn được một người rất ưu tú, Tiểu Ngô tổng năm nay 28 tuổi.”
Trong đoạn ghi âm phát ra tiếng của mẹ Từ.
“Tuy là cậu ấy hơi ham chơi một chút, nhưng mà đàn ông ham chơi là chuyện bình thường, kết hôn rồi thì sẽ không như vậy nữa. Hơn nữa cậu ấy lớn lên cũng không tệ, gia thế cũng tốt, con xem còn gì để chê nữa đâu.”
“Con nghĩ xem hi sinh một mình con là có thể giúp cho Từ gia cải tử hoàn sinh, chuyện này không phải là một chuyện tốt sao?”
Ghi âm kết thúc sắc mặt của mẹ Từ cũng thay đổi, “Mày, mày ghi âm lúc nào?”
Từ Ý cười lạnh: “Tôi vẫn còn ghi âm khác, bà có muốn nghe một chút không?”
Mẹ Từ mấp máy môi nói: “Mấy cái ghi âm này của mày tung ra ngoài thì chứng minh được cái gì chứ, bọn tao cũng không gả mày cho Tiểu Ngô tổng, hơn nữa còn để mày gả cho một người còn tốt hơn như Yến Hoà Dư, lẽ nào mày không nên cảm ơn bọn tao sao?”
Từ Ý không nhịn được cười, “Tôi luôn cho rằng chúng ta là người một nhà, ít nhất hai người cũng có chút gì đó gọi là lương tâm, xem ra là tôi sai rồi. Hôm nay bà đã tới rồi thì chúng ta cũng nói chuyện cho rõ ràng, Từ gia sống hay chết đều không liên quan gì tới tôi, từ hôm nay trở đi tôi và Từ gia không còn quan hệ gì nữa.”
“Mày tưởng mày rời khỏi bọn tao thì mày sẽ sống tốt được sao?” Mẹ Từ mở to mắt, giọng điệu đặc biệt kích động, “Tao nói cho mày biết, Yến Hoà Dư đã sớm nuôi tình nhân ở bên ngoài rồi, đợi tới lúc mày bị Yến Hoà Dư vứt bỏ thì cũng phải khóc lóc cầu xin bọn tao mà thôi.”
Từ Ý không xem những lời này là sự thật, lạnh lùng nhìn bà ta trong giọng nói càng không có cảm tình, “Mời ra ngoài.”
Mẹ Từ thấy việc này không thể vãn hồi được nữa, cầm túi lên cắn răng nói một câu: “Sau này mày sẽ hối hận.”
***
Mặc dù chị Châu ở bên ngoài không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng khi nhìn thấy khí thế của mẹ Từ, bà không khỏi lo lắng.
Bà nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho Yến Hoà Dư.
Ngay khi điện thoại được kết nối, chị Châu không chờ được nói: “Ông chủ, mẹ của bà chủ tới đây, hình như còn cãi nhau với bà chủ.”
Yến Hoà Dư bên kia cũng lập tức nói: “Tôi sẽ trở về sớm thôi, chị coi chừng giúp tôi, đừng để cô ấy bị thương.”
Từ Ý đuổi mẹ Từ đi, cô suýt nữa bất lực ngã xuống ghế sô pha. Cô không biết người trong nhà họ Từ đang nghĩ gì, đang âm mưu gì, nhưng bởi vì có quan hệ huyết thống, trong lòng vẫn không khỏi có chút ảo tưởng.
Khi ảo tưởng tan vỡ, cô không buồn mà còn mừng vì ít ra mình đã rời khỏi ngôi nhà đó. Nhưng đồng thời cũng hối hận vì đã không thức tỉnh sớm hơn, vẫn nuôi ý niệm báo đáp công ơn sinh thành với bọn họ.
Thật sự rất nực cười.
Từ Ý tự giễu cong môi, sau đó đứng dậy đi đến phòng thư ở tầng hai.
Yến Hoà Dư bị cuốn vào một số cuộc họp, không có thời gian để quay lại cho đến buổi chiều.
Chờ về tới nhà, đầu tiên là hỏi chị Châu tâm trạng của Từ Ý, “Bây giờ cô ấy sao rồi?”
“Bữa trưa cũng không ăn, vẫn luôn nhốt mình trong phòng làm việc, tôi có lên gõ cửa nhưng bà chủ không trả lời.” chị Châu trả lời.
Yến Hoà Dư cau mày, đáp: “Tôi đi xem cô ấy.”
Vừa đến lầu hai, còn chưa kịp gõ cửa phòng làm việc của Từ Ý, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói hưng phấn, anh theo bản năng nắm nắm đấm cửa, không ngờ cửa lại mở ra.
Yến Hoà Dư sững sờ vào cửa, cho là sẽ nhìn thấy Từ Ý khóc, anh thậm chí còn chuẩn bị khăn tay, nhưng chỉ thấy khuôn mặt tươi cười của Từ Ý.
“…..” Hình như anh không nên đi vào lúc này.
Nụ cười của Từ Ý cứng đờ khi nhìn thấy người đi vào là Yến Hoà Dư, “Sao anh lại tới đây?”
Yến Hoà Dư ho một cái, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, anh giải thích, “Vừa rồi anh nghe thấy trong đây có tiếng động, tưởng là xảy ra chuyện gì nên ….”
Từ Ý cười lắc lắc lọ thủy tinh trên tay: “Vừa rồi tôi nghiên cứu thành công mùi nước hoa mới, cho nên có hơi kích động.”
Yến Hoà Dư lúc này mới ngửi thấy mùi thơm của các loại hương liệu lẫn trong không khí, anh mỉm cười chúc mừng, “Chúc mừng em.”
Từ Ý liếc nhìn đồng hồ trên tường, rồi kinh ngạc nhìn Yến Hoà Dư trước mặt, “Sao mới giờ này mà anh đã về nhà rồi.”
“Có mấy tài liệu bị bỏ quên nên anh trở về lấy.” Yến Hoà Dư lập tức tìm lý do.
Từ Ý không nghi ngờ gật đầu nói, “Nếu như anh đã về rồi thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện….”
Câu này còn chưa dứt thì Yến Hoà Dư đã lập tức mở miệng nói, “Công ty có việc gấp, anh phải trở về làm việc rồi.”
Thấy anh xoay người rời đi, nhanh như có người đuổi theo phía sau, Từ Ý chán nản nhếch môi, “Tôi chỉ muốn nhờ anh ngửi mùi nước hoa nam mới….”
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Yến tổng: Chỉ cần tôi chạy nhanh thì chuyện ly hôn sẽ không tới phiên tôi!