Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 4: Yêu quý




Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

====================

Nhịp tim của Yến Hoà Dư bỗng nhanh lên, nhìn thấy trong ánh mắt của Từ Ý có một chút cháy bỏng, có những lời đang đợi để được thốt ra.

Nhưng giây tiếp theo, những lời anh muốn nói đã bị một câu nói của Từ Ý chặn lại đến mức phải nuốt ngược vào trong.

“Không thích đúng chứ?” Vẻ mặt của Từ Ý bỗng có chút nhẹ nhõm và vui mừng, “May mà anh không thích tôi, chúng ta vốn dĩ là mối quan hệ giao dịch, tốt nhất là đừng nên có thêm bất cứ dính líu nào khác với nhau.”

Câu này không biết là nói cho Yến Hoà Dư nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe.

Vẻ mặt của Yến Hoà Dư như có chút kìm nén gì đó, sau cùng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Từ Ý đứng dậy, cười với Yến Hoà Dư nói: “Bên phía Từ gia nếu có chuyện gì muốn tìm anh, thì tôi không quan tâm đâu nhé. Còn nữa, tôi không ngồi cùng xe với anh về đâu, tôi có nơi khác muốn đến.”

“Tôi đưa em đi.”Yến Hoà Dư lập tức đáp.

Từ Ý lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Không cần đâu, ở đây gọi xe cũng rất tiện.”

Cô không nói gì thêm nữa, quay người rời đi.

Yến Hoà Dư cau mày, cho đến khi bóng lưng của Từ Ý biến mất trong rừng xa, anh mới quay lại tìm Hà Lâm.

“Không tìm thấy phu nhân sao?” Hà Lâm thấy Yến Hoà Dư về một mình nên nghi ngờ hỏi.

Yến Hoà Dư bình thản đáp: “Cô ấy có chuyện đi trước rồi, cậu mau điều tra xem Từ gia lại làm gì nữa rồi.”

Hà Lâm gật đầu, “Vâng.”

Sau khi lên xe, Hà Lâm lấy ra quyển sách vừa mua: “Sếp à, theo như tên sách, tên nhân vật chính và bìa sách mà anh nói, tôi đã mua quyển này, chắc là không sai chứ?”

Yến Hoà Dư nhìn thấy bìa sách quen thuộc liền gật đầu: “Chính là quyển này.”

Biểu cảm của Hà Lâm cũng trở nên phức tạp: “Ông chủ à, sao đột nhiên anh lại muốn xem loại sách này?”

“Sách này thì sao chứ?” Yến Hoà Dư sau khi nhận được sách thì bóc lớp ni lông ra, sau đó lật ra lời nói đầu. Hôm đó anh chỉ tuỳ tiện lật xem vài trang, nên không kịp xem kĩ.

“Đây vốn là tiểu thuyết ngôn tình được rất nhiều phụ nữ yêu thích, sao anh lại xem cái này.” Hà Lâm nghi ngờ hỏi.

Yến Hoà Dư ngước mắt lên, điềm tĩnh đáp: “Đọc sách còn phân biệt giới tính sao, hơn nữa quyển tiểu thuyết này lại nhận được nhiều sự đón nhận của công chúng bởi vì phù hợp với định hướng của phái nữ. Nam chính là người tốt mới có thể thu hút được phái nữ, đàn ông xem cũng rất tốt.”

“……” khoé miệng Hà Lâm bỗng giật lên, anh vốn không ngờ sếp của mình lại sáng suốt như vậy.

Nhắc đến Từ Ý, ánh mắt của Yến Hoà Dư cũng trở nên dịu dàng hơn, “Tôi thấy Ý Ý rất thích, nên cũng muốn tìm hiểu một chút sở thích của cô ấy.”

***

Từ Ý sau khi ra khỏi nghĩa trang thì gọi một chiếc xe, sau đó bảo tài xế đưa cô đến chợ hoa lớn nhất thành phố.

Đến nơi, cô xuống xe, xộc vào mũi cô là mùi hương của các loại hoa tươi, tuy có chút phức tạp, nhưng cô lại rất thích.

Ở đây có rất nhiều các loại hoa tươi, đa số đều là nguyên liệu để chế tác nước hoa, là nơi có thể đem lại cho cô rất nhiều linh cảm.

Từ Ý chậm rãi dạo quanh một vòng, sau đó tuỳ ý bước vào một tiệm hoa, chủ tiệm là một cô gái trẻ tuổi, đang xếp những bông hoa cẩm tú cầu vừa nhập về.

Thấy Từ Ý bước vào, bà chủ lập tức dừng lại công việc đang làm, chạy đến chào hỏi Từ Ý, vừa cười vừa nói: “Cô muốn mua gì vậy?”

Từ Ý nhất thời chưa quyết định được, liền hỏi: “Cô có gợi ý gì không?”

“Cẩm tú cầu có được không, hàng mới về đấy, rất tươi cũng rất dễ chăm sóc.” Chủ tiệm nói, “ Bây giờ công việc của mọi người đều rất bận, cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc hoa cỏ.”

Từ Ý nghĩ một hồi cũng gật đầu: “Vậy tôi lấy hai bó, về thử điều chỉnh màu sắc coi sao.”

“Cô cũng biết cái này sao.” Bà chủ rất bất ngờ, “Hoa Cẩm Tú Cầu khi nở đất axit thì là màu xanh, nở trên đất kiềm sẽ có màu đỏ. Cảnh Thành ở phía Nam, đất có tính axit, hoa sẽ nở ra màu xanh, nhưng cũng có thể điều chỉnh thành màu hồng.”

Cẩm tú cầu là loài hoa sẽ vì độ pH của đất khác nhau mà nở ra những màu sắc khác nhau, đây cũng là thú vui của rất nhiều người yêu thích chăm sóc loài hoa này.

Từ Ý mỉm cười đáp: “Tôi biết một chút, hi vọng bà chủ có thể gợi ý thêm cho tôi.”

Trong lúc chủ tiệm gói hoa lại, Từ Ý lại nhớ đến Chúc Mịch Hạ cũng vừa mua nhà cách đây không lâu, liền chọn thêm một chậu sen đá và một chậu xương rồng, “Hai món này gói riêng cho tôi nhé, gói đẹp một chút, tôi muốn tặng người ta.”

Sau khi chủ tiệm báo giá, Từ Ý cũng mau chóng chuyển khoản.

“Hai bó tú cầu tôi để đây trước, lát nữa có người đến lấy có được không?” Từ Ý tạm thời không về biệt thự Lung Cảnh, cũng không tiện mang hai bó hoa to này đi khắp nơi.

Chủ tiệm gật đầu: “Được chứ.”

Từ Ý lại dạo quanh chợ hoa một hồi, liền gọi cho Chúc Mịch Hạ: “Trưa nay mình đãi, cậu muốn ăn gì?”

Chúc Mục Hạ ngáp một cái vì mới tỉnh dậy, nói chuyện cũng có chút mơ hồ, “Nếu là cậu đãi thì mình sao cũng được.”

“Vậy mình đợi cậu ở quán lẩu cậu hay ăn nhé.” Từ Ý mỉm cười đáp lại rồi cúp điện thoại.

***

Lúc Chúc Mịch Hạ vừa đến quán lẩu, nhìn về phía quán tìm một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Từ Ý, cô liền trực tiếp đi thắng về ghế trống sát cửa sổ.

Nhưng một lát sau, Từ Ý cũng đến, chỉ là dù cho Chúc Mịch Hạ vẫy tay không ngừng, Từ Ý lại chỉ ngơ ngác nhìn về hướng khác, không chú ý đến sự nỗ lực của cô ấy.

Cuối cùng vẫn là do Chúc Mịch Hạ đứng dậy đến dẫn cô đến chỗ ngồi, cô ấy còn cố tình xỉa xói: “Suýt chút nữa mình tưởng phẫu thuật xoá cận của cậu là làm vô ích rồi đấy.”

Từ Ý ngại ngùng đáp: “Mắt mình bây giờ đang rất tốt đấy.”

Chúc Mịch Hạ bật cười, cũng chính vào lúc này cô ấy chú ý đến cách ăn mặc của Từ Ý hôm nay, liền nghi ngờ hỏi: “Sáng nay cậu có việc gì à?”

“Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ Yến Hoà Dư, nên mình đã đi viếng.” Từ Ý đáp lại với vẻ mặt điềm tĩnh.

Chúc Mịch Hạ có hơi ngạc nhiên: “Nói như vậy anh ta cũng khá coi trọng mối hôn nhân này đó, không ngờ lại đưa cậu đi cùng.”

Từ Ý mỉm cười: “Đi cho có lệ thôi.”

Sau khi hai người gọi món xong, Từ Ý lại lấy ra chậu sen đã và xương rồng cô mua khi nãy, “Cứ xem như là quà mừng cậu chuyển nhà đi, tuy là khả năng chống bức xạ cũng không mạnh, nhưng mà cậu thường xuyên phải ngồi trước máy tính làm việc, hi vọng sẽ có tác dụng.”

“Wow, hôm nay cậu đã đi đâu vậy, còn mua quà cho mình nữa chứ.” Đôi mắt của Chúc Mịch Hạ bỗng chốc mở to.

Ánh mắt của Từ Ý bỗng có chút sáng lên, bình tĩnh đáp: “Đi dạo một chút.”

“Khai thật ra mau lên.” Chúc Mịch Hạ đặt quà sang một bên, nhìn Từ Ý hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Từ Ý bỗng khựng lại, cười trong bất lực: “Đúng là không có chuyện gì giấu được cậu.”

“Nói thừa, cậu cứ hễ có tâm sự là lại đi dạo khắp nơi, còn thích mua sắm lung tung, mình có thể không nhìn ra sao!” Chúc Mục Mịch nhìn cô đáp, “Mau khai thật cho mình biết đi!”

Từ Ý cãi không lại, chỉ đành kể hết ra một lượt, “Mình đã chặn hết liên lạc của Từ gia rồi, cũng đã thương lượng rõ với Yến Hoà Dư, cũng không biết họ có tìm đến Yến Hoà Dư hay không.”

“Không biết xấu hổ! Đúng thật là không biết xấu hổ mà!” Chúc Mịch Hạ to tiếng đáp lại, doạ phục vụ đang bưng món lên cho bàn bên cạnh một phen, “Không phải là nói cậu đâu, xin lỗi nhé.”

Đợi người phục vụ đó rời đi, Chúc Mịch Hạ cũng nhỏ giọng hơn một chút, “Vậy bây giờ cậu định thế nào?”

Từ Ý thở dài: “Xem tình hình đã, bây giờ họ cũng không có cách nào giữ được cuốn hộ chiếu của mình, cũng không làm gì được mình đâu.”

“Cũng phải.” Chúc Mịch Hạ gật gật đầu, nhưng nghĩ đến chuyện này cô ấy cũng không thể nhịn được mà cảm thấy buồn nôn, “Sao trên đời này lại có loại bố mẹ như vậy chứ, lúc đầu thì giả bệnh lừa cậu về nước, sau đó giấu đi hộ chiếu của cậu, còn bắt cậu đi tham gia đại tiệc, gặp gỡ đủ thứ loại người. Bây giờ lại bắt cậu phải lấy về bằng được những thứ họ muốn, họ xem cậu là cái gì chứ!”

Từ Ý chống cằm, bất đắc dĩ đáp: “Hai năm ở Pháp chắc có lẽ là khoảng thời gian mình thoải mái nhất rồi.”

“Vậy giờ có cần nói với Yến Hoà Dư chuyện li hôn không?”

Từ Ý lắc đầu: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, cũng không biết Từ gia còn chiêu trò gì nữa, để mình quan sát trước đã.”

***

Hà Lâm lái xe đưa Yến Hoà Dư đến công ty, hai người họ vừa đến công ty, Kì Nhiên giống như vừa đánh hơi được cũng chạy đến.

“Yến Hoà Dư, cậu có ý gì đấy!” Kì Nhiên khí thế hừng hực xông thẳng vào phòng của Yến Hoà Dư.

Hà Lâm cũng ra ngoài đóng cửa lại, cũng chặn lại ánh mắt của những nhân viên thích hóng chuyện đang đứng xung quanh, khua tay nói: “Đừng xem nữa, đi làm việc đi.”

Đương sự đang bị chất vấn lại vô cùng bình thản, thậm chí còn không nhìn Kì Nhiên lấy một cái, vừa ngồi vừa nói: “Bị trừ tiền khiến cậu khó chịu sao?”

“Cậu ăn nói thừa thải vừa thôi!” Kì Nhiên tức giận đùng đùng nhìn anh.

Yến Hoà Dư liếc nhìn anh một cái: “Cậu phá hỏng chuyện của tôi, cũng nên đến lúc phải trả giá chứ.”

Kì Nhiên nghẹn ngào, có chút không chắc chắn mà mở lời: “Không phải gần đây tôi thể hiện rất tốt sao?”

Yến Hoà Dư bật cười thành tiếng: “Trong mơ ấy hả?”

Kì Nhiên: “……”

“Phải rồi, sau này tan làm rồi thì đừng gọi điện cho tôi.” Yến Hoà Dư nói thêm một câu.

Kì Nhiên không hiểu, hỏi: “Tại sao?”

Yến Hoà Dư chau mày nhìn anh: “Tôi hy vọng thời gian nghỉ ngơi của tôi không có sự tồn tại của cậu.”

“……”Kì Nhiên bất mãn kháng cự, “Cậu đây là muốn nhắm vào tôi đấy à!”

Yến Hoà Dư liếc anh một cái, “Món nợ này cứ ghi lại trước đã, nếu sau này cậu còn tái phạm thì tôi trừ thật đấy!”

Kì Nhiên không phục liền đi về phía Yến Hoà Dư, lại nhìn thấy trên bàn của anh có một quyển sách, bởi vì bị bìa sách thu hút, anh cầm lên hỏi, “Sách gì đây? Cậu mà cũng xem loại sách này sao?”

Yến Hoà Dư giật lại từ tay anh ta, giọng điệu không vui đáp: “Hết chuyện rồi thì ra ngoài đi.”

“Sao tôi thấy gần đây cậu rất khác thường?” Kì Nhiên nheo mắt nhìn Yến Hoà Dư từ trên xuống dưới một lượt, “Cũng không phải là gần đây, tôi đã phát hiện ra chuyện từ lúc cậu kết hôn đã rất khác thường rồi. Lúc đó tôi đang ở nước ngoài, cũng không biết đầu đuôi ra sao, sao cậu lại kết hôn với Từ Ý vậy?”

“Chuyện riêng của tôi cũng cần phải bẩm báo với cậu sao?” Vẻ mặt của Yến Hoà Dư có chút thờ ơ.

Kì Nhiên hắng giọng: “Vậy là cậu không xem tôi là anh em rồi, nhớ lúc đầu cậu chạy đến Pháp du lịch hai tháng, là ai giúp cậu quản lý công ty vậy? Đến yêu đương tôi cũng không có thời gian, chuyện này trách ai đây!

Yến Hoà Dư bất ngờ nhìn lên: “Cậu tìm không được bạn gái không phải là do cậu vô dụng sao? Trách ai đây?”

Kì Nhiên tức đến trợn cả hai mắt, anh ta phát hiện ra đôi lúc anh ta không thể đấu lại miệng lưỡi của Yến Hoà Dư.

Anh ta lại nhìn Yến Hoà Dư một lượt, lại nhìn thấy anh cẩn thận cất quyển sách vào hộc bàn, thì đột nhiên nãy ra một ý nghĩ khó tin, “Vậy là cậu thích Từ Ý thật à?”

Chỉ có nguyên nhân đó thì tất cả chuyện này mới trở nên hợp lí.

“Nếu không thì sao?” Yến Hoà Dư chậm rãi nói, “Lẽ nào là do tôi rảnh quá không có chuyện gì nên đi kết hôn sao?”

Kì Nhiên trong phút chốc nói không nên lời, dù gì mọi người bên ngoài cũng đều dùng mấy chữ “Hôn nhân giả tạo” để nói về đám cưới của hai người này, bản thân anh ta cũng từng thấy hai người đi cùng nhau, dường như chẳng có chút biểu hiện nào của một đôi vợ chồng cả.

Nghĩ đến đây, Kì Nhiên bỗng chợt nhận ra gì đó, anh ta nhìn Yến Hoà Dư nói: “Đừng nói với tôi là bây giờ cậu đang đơn phương người ta đấy nhé?”

Đôi mắt điềm tĩnh thường ngày của Yến Hoà Dư liền trầm xuống, giống như bị nói trúng tim đen vậy: “Cút ra ngoài.”

Thấy vậy, Kì Nhiên không khỏi vui vẻ giễu cợt: “Hoá ra cậu cũng có ngày này sao, hahahaha…”

***

Chiều tối trước khi tan ca.

Hà Lâm vội vàng đi vào văn phòng của Yến Hoà Dư.

“Sếp à, tôi có chuyện hệ trọng muốn báo với anh!”

Yến Hoà Dư đang đọc đến một phần ba quyển sách “Người yêu thay thế” thì dùng kẹp sách kẹp lại, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên đáp: “Chuyện gì?”

“Chuyện mà anh bảo tôi đi điều tra Từ gia đã tra ra rồi. Gần đây Yến thị có một hạng mục hợp tác với công ty nước ngoài, Từ gia cũng muốn được hưởng ké một phần. Nhưng phu nhân hình như đã từ chối rồi, cho nên Từ tổng còn phát hoả ở công ty, rất nhiều nhân viên đã nhìn thấy.” Hà Lâm đáp.

Yến Hoà Dư đã hiểu ra phần nào chuyện sáng nay Từ Ý nói với anh, “Quan hệ của Ý Ý và họ không tốt, cô ấy không muốn vậy thì không đồng ý.”

Hà Lâm nhìn Yến Hoà Dư lại ngập ngừng nói tiếp: “Còn một chuyện nữa…”

Yến Hoà Dư nhìn thấy bộ dạng này của anh cũng cau mày lại: “Nói.”

Hà Lâm cẩn thận quan sát biểu cảm của Yến Hoà Dư, một lúc sau mới mở lời: “Lúc trước phu nhân có tìm luật sư, hình như là muốn được tư vấn về chuyện ly hôn.”  

Văn phòng bỗng chốc yên lặng, Hà Lâm chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm đi rất nhiều.

Yến Hoà Dư vừa mới cười nhạo nam chính trong chuyện bị nữ chính đòi li hôn, không ngờ rằng lần này lại đến lượt anh rồi.

Anh không bỏ cuộc tiếp tục hỏi: “Cô ấy chỉ là tìm người tư vấn thôi đúng không? Hay là đã tìm luật sư bàn đến thủ tục li hôn rồi?”

Hai cái này khác nhau sao? Hà Lâm oán thầm trong lòng.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Yến tổng: Tất nhiên là khác nhau rồi! Đi tư vấn có thể là chỉ vì tò mò thôi!

(Ảo tưởng vô vọng của Yến tổng)