Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
====================
Từ Ý lúc này đầu óc trống rỗng, nhưng thân thể lại phản ứng trước, vươn tay giật lấy quyển sách giấu sau lưng.
Hành động đó dường như xảy ra trong chớp mắt, Yến Hoà Dư cũng không kịp phản ứng lại.
“Đây là sách của em, anh chưa có sự đồng ý của em đã lấy xem rồi, như vậy không phù hợp lắm.” Từ Ý không chắc Yến Hoà Dư đã đọc bao nhiêu nội dung đáng xấu hổ trong sách, vì vậy cô nói nhanh hơn bình thường một chút.
Yến Hoà Dư quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt trách móc của Từ Ý cũng hơi sửng sốt, “Đây là sách của em?”
Từ Ý vội vàng giấu cuốn sách sau lưng, gật đầu nói: “Là của em, chỉ là để quên ở đây chưa kịp mang về phòng mà thôi.”
“Anh cho là của chị Châu mua, nhìn bìa sách không tệ, cho nên mới mở ra xem thử.” Yến Hoà Dư thấy Từ Ý đỏ mặt, Yến Hoà Dư khẽ cười nói với cô, “Không biết đây là sách của em, xin lỗi.”
Từ Ý bóp chặt cuốn sách, bởi vì bìa vừa vặn là một nam một nữ phiên bản truyện tranh, thậm chí còn có cảnh nữ bị nam nhéo cằm.
Nghe Yến Hoà Dư nói, Từ Ý càng cảm thấy càng xấu hổ hơn.
“Anh…” Cô cắn môi, ngập ngừng không nói, “Anh xem được bao nhiêu rồi?”
Yến Hoà Dư nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của cô, cười đáp: “Không xem được bao nhiêu thì em đã tới rồi.”
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Từ Ý khẽ thở ra một hơi.
Cô không nán lại nữa, vội vàng trở về phòng, trong lòng thầm nghĩ phải giấu cuốn sách thật kĩ.
Sau khi Từ Ý rời đi, Yến Hoà Dư ra sân gọi cho Hà Lâm.
“Ông chủ.” Hà Lâm rất nhanh đã nhận điện thoại.
Yến Hoà Dư chậm rãi nói: “Cậu giúp tôi mua một quyển sách, ngày mai lúc qua đây thì đưa cho tôi.”
“Sách?” Hà Lâm không biết tại sao Yến Hoà Dư lại đột nhiên muốn mua sách nhưng lập tức hỏi: “Tên sách là gì ạ?”
Giọng Yến Hoà Dư vui vẻ: “Tên là 《Người yêu thế thân 》”
Hà Lâm:“……”
Từ khi nào ông chủ của bọn họ lại có cái loại sở thích này?
***
Sau khi Từ Ý trở về phòng, cô nhét sách vào ngăn bàn, thậm chí còn đặt nhiều thứ khác vào trong đó để che lại.
Sau khi giấu xong sách, cô gọi ngay cho Chúc Mịch Hạ.
“Sao vậy, nhớ mình à? Tụi mình mới tách ra chưa được một ngày nữa, sao lại gọi điện thoại cho mình rồi?” Giọng nói trêu chọc của Chúc Mịch Hạ phát ra từ điện thoại.
Từ Ý lúc này làm sao có thời gian đùa giỡn, lập tức hỏi: “Mịch Hạ, trong sách cậu có viết nội dung gì cấm trẻ nhỏ không?”
“Lái xe à?” Chúc Mịch Hạ nghĩ lại: “Toàn là thịt vụn thôi. Cậu cũng biết đấy, việc xét duyệt ấn phẩm rất nghiêm ngặt, không có loại thịt đặc biệt nào được duyệt đâu.”
Trong lòng Từ Ý khẽ buông lỏng.
Chúc Mịch Hạ lại lên tiếng vào lúc này: “Nhưng mà nếu cậu muốn xem, trong máy tính của mình có hàng vạn từ miêu tả, thịt đảm bảo ngon lành, không chỉ mở ra nhiều cảnh mà còn nhiều tư thế khác nhau. Mình cho cậu xem vì cậu là bạn tốt của mình đó, nếu không mình cũng không cho xem đâu.”
“…” Khóe miệng Từ Ý giật giật, “Cậu cứ tự giữ lấy mà xem đi, mình không có hứng thú.”
“Đừng ngại mà, không phải là nam nữ chính của bộ truyện này đâu, là của bộ trước cơ.” Chúc Mịch Hạ cười khúc khích đáp, “Chủ yếu là vì không thể viết ra sách những thứ này được, nên mình chỉ đành viết trong tệp nháp để giải toả áp lực một chút thôi.”
Từ Ý rất bối rối, “Thời sinh viên cậu chỉ hẹn hò hai lần, chỉ nắm tay thôi, làm sao cậu có thể viết ra những thứ này vậy?”
“Tuy mình chưa từng ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy mà.” Chúc Mịch Hạ nói lẩm bẩm, “Bởi vì mình đã xem qua vô số bộ phim đó, cậu có muốn mình giới thiệu một vài bộ phim cho cậu không?”
Thấy cuộc trò chuyện càng lúc càng lạc đề, Từ Ý cố gắng quay về chuyện chính, “Quyển sách này chỉ là mô phỏng theo hình tượng của mình và Yến Hoà Dư, người bình thường đọc chắc sẽ không nhận ra đúng không?”
“Sao có thể nhận ra được, hình ảnh nhân vật hoàn toàn khác, chỉ là motip hôn nhân thương nghiệp của cậu và Yến Hoà Dư đã cho mình linh cảm, nên mới viết ra cuốn tiểu thuyết này mà thôi.” Chúc Mịch Hạ trả lời,
“Hơn nữa, Nghiêm Úc trong sách còn có một mối tình đầu nữa, lúc bắt đầu cực kì ngược. Lúc đầu, Hứa Y Y yêu thầm anh ấy, tự ti đến mức khắc sâu vào xương tuỷ, thế nên mới có hành trình theo đuổi vợ cuồng nhiệt ở phía sau.”
“Vậy tại sao hai người họ lại yêu nhau?” Từ Ý nảy ra một câu hỏi từ sâu trong lòng.
Chúc Mịch Hạ tằng hắng một tiếng: “Cậu cứ đọc trước đi, đọc xong tự khắc cậu sẽ hiểu.”
“Để mình ăn cơm xong rồi đọc.” Từ Ý và Chúc Mịch Hạ rảnh rỗi tám chuyện với nhau vài câu rồi mới ngắt điện thoại.
Cô suy nghĩ một hồi, Yến Hoà Dư chắc có lẽ thật sự chỉ vì bị trang bìa thu hút nên mới lật xem vài trang, dù gì một tên cuồng công việc như anh sao lại có thể hứng thú với tiểu thuyết ngôn tình được chứ.
Nghĩ như vậy, Từ Ý trong phút chốc cũng không còn lo lắng nữa.
***
Vào buổi cơm tối.
Đây có lẽ là do rất lâu rồi Từ Ý và Yến Hoà Dư mới cùng nhau ăn cơm, nên không khí có chút khác lạ.
Tuy hai người ngồi đối diện nhau, nhưng lại không nói với nhau câu nào, thậm chí không khí trong phòng ăn cũng có chút gượng gạo.
Chị Châu là người duy nhất cảm thấy thoải mái lúc này, sau khi dọn cơm xong xuôi cho hai người thì cười nói: “Tôi đi làm việc khác trước, có gì cần hai người cứ gọi cho tôi nhé.”
Từ Ý chỉ có thể biểu hiện ra một ánh mắt quan tâm, xem như Yến Hoà Dư trước mặt đang không hề tồn tại.
Yến Hoà Dư nhìn thấy cô mỗi lần gắp thức ăn đều tránh đĩa tôm viên chiên giòn ra liền nói: “Không phải trước đây em rất thích ăn tôm viên bột chiên giòn này sao?”
Từ Ý bỗng khựng lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn, điềm tĩnh đáp: “Đã không còn thích nữa rồi, dị ứng tôm, không ăn được.”
Yến Hoà Dư mím chặt môi, anh có thể nhìn ra tâm trạng của Từ Ý dường như không tốt, hình như là từ lúc anh nhắc đến món tôm đó.
Anh vốn dĩ nhớ trước đây cô đều rất thích ăn món này, cho nên tối nay mới đặt biệt dặn dò chị Châu làm, lại không ngờ Từ Ý lại không ăn miếng nào.
“Em ăn no rồi, anh thong thả ăn tiếp đi.” Từ Ý bình thản mở lời, cùng lúc đó đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Yến Hoà Dư nhìn thấy Từ Ý rời đi, chân mày cũng nhíu lại rất chặt, anh dường như không còn khẩu vị để ăn tiếp nữa liền gọi chị Châu đến.
“Món tôm viên chiên bột này cô ấy dường như không ăn miếng nào, bây giờ cô ấy không thích nó nữa sao?” Anh hỏi chị Châu.
Chị Châu nhìn đĩa tôm trên bàn, chỉ thở dài một hơi: “Tôi đã nói là món ăn này không hề thích hợp mà. Ông chủ à, cậu đã quên rồi sao. Trước đây, bà chủ đã từng làm món này cho ngài ăn mà.”
Yến Hoà Dư không có chút ấn tượng nào: “Là khi nào vậy?”
“Vào ngày sinh nhật của ngài, cô ấy đã chuẩn bị cho ngài một bàn ăn thịnh soạn.” Chị Châu đáp.
Sinh nhật của Yến Hoà Dư là tháng 4, anh còn nhớ đêm hôm đó anh tăng ca về nhà rất muộn, còn là vì Kì Nhiên mà tăng ca.
Lúc đó đã là rất khuya rồi, trên bàn ăn lại có rất nhiều món, thậm chí là vẫn còn đang nóng, anh cũng không nghĩ gì nhiều chỉ ngồi xuống ăn cơm thôi.
Chỉ là chưa ăn được mấy miếng, thì Kì Nhiên lại gọi đến.
“Chuyện này nếu làm không xong, tôi trừ nửa năm tiền lương của cậu.” Yến Hoà Dư đặt đũa xuống lạnh lùng nói.
Kì Nhiên ở đầu dây bên kia đầy căng thẳng, “Đừng mà, tôi cũng đâu phải là cố ý đâu, tôi đền bù cho cậu nhé, mời cậu ăn cơm có được không? Nếu không thì tôi tự tay nấu cho cậu ăn nhé, đủ thành ý rồi đúng không?”
“Đồ cậu nấu có thể ăn được sao?” Yến Hoà Dư bỗng nhớ đến những thứ nguyên liệu hắc ám của anh ta, nhìn thức ăn trên bàn bỗng cảm thấy như không thể nuốt trôi nữa, “Tôi vừa ăn được vài miếng cơm, bây giờ thì buồn nôn đến mức ăn không nổi nữa rồi.”
Chị Châu nhìn thấy Yến Hoà Dư đang nhớ về quá khứ thì tuỳ tiện nói: “Bà chủ khi đó nói nấu cho heo ăn còn tốt hơn nấu cho ngài ăn.”
Yến Hoà Dư: “…”
Không bao lâu sau, Kì Nhiên bỗng nhận được tin nhắn của Yến Hoà Dư .
[Lương tháng sau của cậu coi như không có.]
Kì Nhiên:???
WTF!
***
Sáng sớm hôm sau.
Từ Ý đã thức nguyên một đêm để đọc hết “Người yêu thay thế” do Chúc Mịch Hạ viết, không thể không nói, hành trình truy thê hỏa tán tràng này thật khiến cho người ta phát nghiện. Dù cho bạn biết rằng tên đàn ông đó là một con chó, nhưng lại vẫn muốn nhìn thấy khoảnh khắc con chó đó vì bạn mà trung thành vẩy đuôi.
Sau khi đọc hết, Từ Ý mới thật sự cảm thấy yên tâm, bởi vì nó hoàn toàn không giống, nên căn bản không cần phải lo rằng Yến Hoà Dư sẽ nhận ra điều gì đó.
Bởi vì quá chú tâm đọc, cô suýt chút nữa thì không để ý đến tiếng chuông báo thức.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Từ Ý đến phòng chứa quần áo để thay đồ.
Phòng chứa quần áo nằm ngay cạnh phòng ngủ của Từ Ý, rộng khoảng 80 mét vuông, bên trong toàn bộ là đồ cao cấp và hợp thời nhất được thiết kế và cắt may riêng. Trước đây vốn là do Từ Ý tự chuẩn bị quần áo, nhưng sau khi kết hôn, Yến Hoà Dư đã lấy được số đo của cô, từ đó mỗi tháng đều có người đưa quần áo và giày dép mới đến cho cô.
Từ Ý chọn một chiếc váy hai dây màu đen, tóc cũng cột nửa đầu đơn giản, trang sức cũng không thèm đeo.
Đợi đến khi Từ Ý bước ra, Yến Hoà Dư đã ở trong phòng ăn để đợi cô rồi.
Hai người sau khi ăn sáng xong thì cùng nhau đi đến nghĩa trang.
Bữa ăn sáng này cũng kết thúc trong một bầu không khí im lặng. Từ Ý vốn không muốn nói chuyện với Yến Hoà Dư, mà Yến Hoà Dư lúc này cũng không dám nói chuyện với Từ Ý.
Lúc Hà Lâm đến đón hai người, cũng đã cảm nhận được một bầu không khí bất thường, anh ta là một tài xế rất thật thà an phận, dường như đến hô hấp cũng không dám to tiếng.
Trên đường đi, Từ Ý nhìn thấy xe sắp đến một ngã tư liền cất giọng nói: “Làm phiền anh hãy rẽ trái ở ngã tư phía trước.”
Hà Lâm kinh ngạc, lập tức thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía Yến Hoà Dư, sau khi thấy Yến Hoà Dư nhẹ nhàng gật đầu, liền lập tức thay đổi biểu cảm.
Sau khi rẽ trái, Từ Ý nhìn thấy những cửa hàng với biển hiệu lấp lánh, vào lúc cô nhìn thấy tiệm hoa quen thuộc thì gấp gáp nói: “Hãy dừng lại ở tiệm hoa trước mặt một chút.”
Thấy vậy, Yến Hoà Dư cũng hoài nghi nói: “Bên ngoài nghĩa trang không phải cũng có tiệm hoa sao?”
“Hoa bách hợp ở đây là tươi nhất.” Từ Ý mím môi đáp.
Yến Hoà Dư trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng lại dùng một ánh mắt đầy phức tạp nói: “Em vẫn nhớ mẹ anh thích nhất là hoa bách hợp sao?”
Từ Ý nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy xe đã dừng lại bên đường liền mở cửa bước xuống.
“Để anh đi cùng em.” Yến Hoà Dư vừa định tháo dây an toàn ra thì lại bị Từ Ý cản lại.
“Không cần đâu, em tự đi.”
Nói xong, Từ Ý đóng cửa xe lại, đi về phía tiệm hoa.
Yến Hoà Dư nhìn về phía bóng lưng của Từ Ý thì thở dài.
Hà Lâm thấy Từ Ý không có ở đây mới mở lời hỏi: “Ông chủ à, có phải ngài và bà chủ lại cãi nhau rồi không?”
Yến Hoà Dư cười khổ một hồi: “Nếu thật sự đã cãi nhau thì tốt rồi, nhưng bây giờ chúng tôi đến cả cãi nhau cũng không cãi được.”
Hà Lâm chỉ có thể âm thầm cảm thấy tội nghiệp cho ông chủ của mình.
***
Từ Ý chưa từng gặp mặt bố mẹ của Yến Hoà Dư, cô biết bố mẹ của Yến Hoà Dư đã mất vì tai nạn giao thông khi anh còn rất nhỏ, những sở thích này là do Yến Hoà Dư kể cho cô nghe.
Trong biệt thự Lung Cảnh có một căn phòng chuyên dùng để bài trí những kỉ vật và kỉ niệm của Yến Hoà Dư và bố mẹ của anh, cô từng cùng Yến Hoà Dư đến đó một lần.
Tuy chưa từng gặp người thật, nhưng nhìn dáng vẻ của người phụ nữ dịu dàng diễm lệ đó trong những bức ảnh, cũng đủ để biết bà ấy là một người rất dễ sống chung.
Từ Ý trong lúc cúi đầu kính lễ, cũng âm thầm nói lời xin lỗi với họ, bởi vì đây là lần cuối cùng cô đến thăm họ rồi.
“Em vào xe đợi anh.” Vốn nghĩ Yến Hoà Dư có lẽ sẽ có rất nhiều điều muốn nói với bố mẹ, Từ Ý liền nói với anh một tiếng rồi rời đi.
Yến Hoà Dư nhìn Từ Ý rời đi, lại nhỏ giọng lên tiếng: “Bố mẹ à, con dường như đã gặp phải chuyện khó khăn nhất trong đời của mình rồi.”
Từ Ý chưa kịp đi đến bãi đỗ xe phía bên kia, điện thoại đã kêu lên, nhìn thấy tên người gọi ánh mắt và sắc mặt của cô đã trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
“Chuyện gì vậy?” Cô bắt máy, hỏi một cách không khách khí.
Bố cô trực tiếp nói: “Bố nhớ hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ Yến Hoà Dư, con có đi cùng không?”
Từ Ý cười lạnh nhạt đáp lại: “Đến ngày giỗ của bố mẹ người khác cũng nghe ngóng rõ ràng như vậy, thật là lợi hại.”
“Bố không phí lời với mày nữa, nghe nói Yến thị gần đây có một hạng mục mới, hợp tác cùng với công ty nước ngoài, mau nói với Yến Hoà Dư một tiếng, để Từ thị cũng có thể hưởng thụ một phần lợi nhuận.”
Từ Ý lạnh lùng cười một tiếng, “Bố nghĩ quan hệ giữa con và Yến Hoà Dư rất tốt sao? Con nói gì anh ta cũng sẽ đồng ý sao?”
Bố cô lại tiếp tục thúc giục: “Mày cầu xin nó không phải là được rồi sao, đừng quên là do bố mẹ đã sinh ra mày, cho mày ăn ngon mặc ấm còn trở thành phu nhân của tập đoàn Yến thị. Mày báo đáp lại cho bố mẹ là lẽ đương nhiên!”
Từ Ý cắn chặt răng, căn bản không muốn nói với ông ta thêm một câu nào nữa, chỉ vứt lại một câu nói: “Cứ xem như là đứa con gái này của bố đã chết rồi đi, sau này đừng tìm con nữa.”
Cô ngắt máy, trực tiếp chặn luôn số điện thoại của bố mình. Không chỉ vậy, đến cả số của mẹ cô và những người khác cũng bị chặn nốt.
Yến Hoà Dư ra khỏi nghĩa trang, chỉ nhìn thấy Hà Lâm nhưng lại không nhìn thấy Từ Ý.
Hà Lâm không đợi anh hỏi, đã chỉ tay về một hướng, “Bà chủ nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì đến giờ vẫn chưa quay lại.”
Yến Hoà Dư lập tức quay người đi về phía Hà Lầm đã chỉ, cuối cùng đã nhìn thấy Từ Ý ngồi ở một góc trên ghế đá.
Nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ trên ghế, Yến Hoà Dư hít sâu một hơi, bước đến trước mặt cô hỏi: “Sao đột nhiên lại một mình chạy đến đây?”
Từ Ý hướng mắt nhìn lên, ngũ quan của người đàn ông đó dưới ánh mặt trời trở nên sắc nét vô cùng, khiến người ta dù chỉ lướt qua cũng không thể rời mắt.
Cô trực tiếp hỏi: “Yến Hoà Dư, anh có thích em không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Yến tổng: Bây giờ tôi đuổi Kì Nhiên đi có còn kịp không?