Dịch: Puh
Beta: Băng Hàn
Từ Ý sốc nhẹ, dường như cô cảm nhận được, không cần đợi tới khi Yến Hoà Dư hồi phục trí nhớ mới quyết định, dường như Yến Hoà Dư thật sự có cảm xúc gì đó khác lạ với cô.
Nhưng theo vấn đề vừa bàn, tại sao Yến Hoà Dư thích cô? Tại sao lại không biểu hiện ra?
Khi Từ Ý đang suy nghĩ, thì Yến Hoà Dư cũng đang quan sát cô, tâm trạng có chút bất an, “Ý Ý, điều anh nói đều đúng phải không?”
“Đúng một nửa.” Từ Ý cong môi cười, bọn họ thật sự không phải một đôi vợ chồng yêu thương nhau, nhưng cô cũng không phải không có chút rung động nào với Yến Hoà Dư.
Yến Hoà Dư nghe xong sắc mặt như vỡ vụn, “Vậy những điều anh đoán là đúng hết rồi.”
Từ Ý hơi thắc mắc: “Anh còn đoán gì thế?”
Yến Hoà Dư bĩu môi, cuối cùng vẫn đứng lên lấy đồ trong hộc tủ ra.
Từ Ý nhìn theo bóng dáng anh, thấy anh lấy cuốn “Người tình thế thân” của Chúc Mịch Hạ ra, cô bị dọa giật mình.
“Sao anh có cuốn này? Lấy từ chỗ em sao?” Cô vội vàng hỏi, nhưng rồi lại thấy không đúng, “Không đúng, cuốn của em vẫn còn để trên bàn mà.”
“Đây là của anh.” Yến Hoà Dư cầm cuốn sách ngồi xuống, rồi nói, “Anh đã đọc một lần, cũng phát hiện ra một vấn đề rất rõ.”
“Vấn đề gì?” Từ Ý có hơi căng thẳng nhìn anh rồi hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Yến Hoà Dư nhìn sắc mặt Từ Ý rồi nói: “Anh là thế thân cho ánh trăng sáng trong lòng em sao?”
Từ Ý cứng ngắc mấy giây, thậm chí còn thấy mình đã phản ứng thừa.
Cô không dám tin điều mà tai mình vừa nghe được, bèn hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói, có lẽ anh là thế thân cho ánh trăng sáng trong lòng em phải không, em đồng ý kết hôn với anh chỉ bởi vì anh trông giống ánh trăng sáng của em chứ gì?” Yến Hoà Dư thất vọng cụp mắt, “Anh luôn thấy kỳ lạ, đọc cuốn sách này là anh hiểu rồi.”
Từ Ý: “…”
“Câu chuyện này khá giống chúng ta, thảo nào mà em mới mua về đọc, mà anh cũng có một cuốn y chang, có thể là anh đã phát hiện từ lâu rồi.” Yến Hoà Dư nói ra suy đoán của mình.
Từ Ý cảm thấy đau đầu, đây là lần đầu tiên cô thấy Yến Hoà Dư lại có trí tưởng tượng phong phú như thế.
“Em làm gì có ánh trăng sáng nào, cuốn sách này là bạn thân em viết, cô ấy tặng em một cuốn, chỉ có thế thôi, anh đừng nghĩ nhiều.” Cô vội giải thích.
Yến Hoà Dư ngẩng đầu nhìn cô, “Thế bạn thân của em có mượn câu chuyện của chúng ta không?”
“Có…” Từ Ý không thể nói dối được.
Yến Hoà Dư chợt mở to mắt: “Thế có gì không giống chứ? Ý Ý, ánh trăng sáng của em là ai?”
Từ Ý thấy càng đau đầu, nói ngay: “Nếu dựa theo sách, thì có lẽ anh là người có ánh trăng sáng, sao anh lại hỏi em?”
“Anh không thể có được.” Yến Hoà Dư lắc đầu, “Bởi vì trong lòng anh chỉ có em thôi.”
Từ Ý bật cười, “Anh mất trí nhớ rồi mà, sao anh biết được?”
“Anh biết hết mà.” Yến Hoà Dư phản bác, “Nếu Ý Ý nói không có, thì anh tin Ý Ý.”
Từ Ý gãi đầu: “Vốn không hề có, anh mà có tinh thần này đi hồi phục ký ức thì có phải tốt hơn nhiều không?”
Yến Hoà Dư nhẹ thở phào nhẹ nhõm, từ khi anh đọc cuốn sách đấy xong thì bắt đầu suy diễn, vẫn luôn lo lắng trong lòng. Nghe thấy đáp án của cô xong thì thấy may quá, muốn hét lên câu, quá tốt rồi.
Sau trận hiểu lầm, hai ngày này Từ Ý cũng tập trung làm việc hơn, mà Yến Hoà Dư vì muốn hồi phục trí nhớ ngày nào cũng đi tìm Hà Lâm.
Sau khi cắt chỉ, vết thương của Yến Hoài Dư gần như đã khỏi, chỉ là ký ức cứ chậm chạp không hồi phục.
Hôm nay, khi Từ Ý bước ra khỏi phòng làm việc, Yên Hoà Dư cũng vừa tới.
Thấy mấy ngày nay anh đều chạy qua chạy lại công ty và nhà để tìm lại ký ức, Từ Ý hỏi anh: “Anh nhớ được gì chưa?”
Yến Hoà Dư thất vọng thở dài: “Chẳng được gì cả.”
Từ Ý an ủi anh: “Đừng vội quá, rồi sẽ nhớ ra thôi.”
Nói xong, cô ho hai tiếng, nhiệt độ mấy nay xuống thấp, cả đêm cô toàn đạp chăn ra, cổ họng thấy hơi khó chịu.
Yến Hoà Dư lập tức nhìn sang, vội nói: “Em ốm rồi à? Uống thuốc chưa? Hay anh nấu chút cháo cho em ăn nhé?”
“Chỉ là cổ họng hơi khó chịu thôi, không có vấn đề gì khác.” Từ Ý vừa trả lời, rồi bất ngờ hỏi anh: “Anh vừa nói gì?”
Yến Hoà Dư hơi khựng lại, “Hỏi em đã uống thuốc chưa?”
“Không phải, câu sau cơ.” Từ Ý hơi vui vẻ nhìn anh, “Anh nói lại lần nữa em nghe xem.”
Yến Hoà Dư hơi thắc mắc nói: “Hay là anh nấu cho em chút cháo nhé?”
“Đúng, chính là câu đó!” Từ Ý vui vẻ hẳn lên, “Sao anh nhớ ra câu này vậy, nhớ ra chuyện trước kia từng nấu cháo cho em sao?”
“Anh có nghĩ gì đâu, chỉ thuận miệng nói ra thôi.” Yến Hoà Dư ngơ ngác, “Trước đây anh từng nấu cháo cho em rồi sao?”
Từ Ý gật đầu cười: “Từng nấu, hay giờ anh nấu lại một lần nữa đi, không chừng còn khiến anh nhớ lại chuyện gì đó.”
Cô nói xong, bèn kéo Yến Hoà Dư vào bếp.
“Trước đây anh đã nấu cháo gì cho em?” Yến Hoà Dư hỏi cô.
“Em không biết, nhưng rất khó…” Từ Ý khựng lại, ý thức được mình suýt thì lỡ miệng, vội đổi câu, “Nguyên liệu có nhiều mà, anh muốn nấu cháo gì?”
Yến Hoà Dư còn đang chọn, nhưng trong đầu chợt hiện qua hình ảnh long nhãn và táo đỏ, anh đưa tay chỉ: “Anh muốn hai món này.”
Khuôn mặt Từ Ý ngạc nhiên, tuy cháo hôm đó thực sự khó nuốt, nhưng cô vẫn nhớ là mình ăn phải long nhãn và táo đỏ, “Hình như hôm đó anh nấu món cháo long nhãn táo đỏ.”
“Thật sao?” Yến Hoà Dư mơ màng nhìn cô.
Từ Ý lấy nguyên liệu ra, nói: “Kệ nó đi anh, chúng ta cùng thử nào!”
Sau khi tìm cách làm, Từ Ý đứng bên cạnh nhìn, không có ý muốn giúp anh.
Yến Hoà Dư hiểu ý của cô, làm theo hướng dẫn từng bước một.
Long nhãn và táo đỏ rửa sạch, anh tưởng mình sẽ làm rất vấp, nhưng khi lấy dao thái thì bỗng có cảm giác quen thuộc.
Từ Ý đứng bên nhìn sự thay đổi từng nét mặt của anh, đoán anh đã nhớ ra gì đó, nhưng không cắt ngang, vẫn luôn im lặng ở bên anh.
Yến Hoà Dư lúc này, trong đầu chợt hiện ra một số hình ảnh khiến anh thấy hơi quen quen, đó là lần đầu tiên anh xuống bếp vì Từ Ý, tuy nấu nướng khá gượng gạo, nhưng lại vô cùng tự tin, cuối cùng còn bị Từ Ý đang bị sốt đánh cho chẳng còn tí tự tin nào.
Nhìn nồi cháo long nhãn táo đỏ đang sôi sùng sục, lông mày Yến Hoà Dư cau lại càng chặt.
Từ Ý không làm phiền anh, thậm chí còn vô thức hít thở chậm lại.
Hình ảnh trong đầu Yến Hoà Dư cũng dừng ở khúc này, Từ Ý sốt, anh lo lắng sợ hãi, đút nước đút thuốc đút cháo, cuối cùng phần công lao ấy còn bị người khác cướp mất, chỉ có thể nuốt hết tủi thân vào trong lòng.
“Hôm em bị sốt ấy là do anh chăm sóc, không phải chị Châu đâu.” Anh cụp mắt, tủi thân mở miệng nói.
Từ Ý vui vẻ bước đến bên anh, “Nên là anh nhớ ra rồi?”
“Chỉ nhớ được một chút thôi.” Yến Hoà Dư ngước nhìn cô, như một loại chấp niệm: “Là anh chăm sóc em, em còn chê cháo anh nấu khó ăn nữa.”
Từ Ý cười cong khóe mắt, nói: “Em đã biết từ lâu rồi, cảm ơn anh.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô vừa nói xong, Yến Hoài Dư bèn đưa tay ôm cô vào lòng, “Ý Ý, sau này em đừng để ốm mà có một mình nữa, cũng đừng giấu anh nhé.”
Tim Từ Ý đập nhanh mấy nhịp, cô cắn môi, cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng.
Chị Châu vốn không định làm phiền hai người, nhưng do vẫn còn chút việc phải làm trong bếp, đợi một lúc vẫn chưa thấy hai người tách ra, chỉ đành hắng giọng hai tiếng nhắc nhở.
Nghe thấy tiếng ho, mặt Từ Ý đỏ bừng, nhanh chóng thoát khỏi Yến Hoà Dư.
“Hai người chuyển địa điểm ôm nhau đi nhé.” Chị Châu cười híp mắt nói.
Từ Ý vội vàng hoảng hốt trốn thoát.
Yến Hoà Dư che môi cười nói: “Chị Châu, bát cháo này chị xử lý giúp tôi nhé.”
Thấy hai người lần lượt rời đi, chị Châu đến xem tình hình nồi cháo trên bếp, thấy nước đã cạn rồi, bèn nói: “Bát cháo này có cho chó, nó cũng không thèm ăn ấy.”
Buổi tối.
Từ Ý tắm xong liền lên giường nằm, nhưng xoay bên nào cũng không ngủ được.
Mấy hôm trước, cô ngủ chung giường với Yến Hoà Dư đều ngủ rất ngon, lần trước nói hai người tách ra ngủ riêng, ai dè cô lại bị mất ngủ tiếp.
Tưởng mình chưa kịp điều chỉnh lại, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn đốt tinh dầu, cô vẫn không ngủ nổi, cứ đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc.
Từ Ý lật qua lật lại, cuối cùng ngồi dậy.
Bởi vì cô đã hạ quyết tâm.
Cửa phòng mở ra, bởi vì đêm tối, hành lang vô cùng yên tĩnh.
Từ Ý không biết Yến Hoà Dư đã ngủ hay chưa, nhưng vẫn đi gõ cửa phòng anh.
Không ngờ là, mới gõ hai ba tiếng, mà phòng đã mở rồi.
“Ý Ý.” Yến Hoà Dư nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì vô cùng ngạc nhiên, “Sao em lại qua đây, tìm anh có việc gì sao?”
Từ Ý khựng lại mấy giây, nhìn Yến Hoà Dư, thấy nút trên cùng của bộ đồ ngủ chưa cài, yết hầu lộ ra ngoài khiến người khác có liên tưởng xa xăm.
Cô vô cùng thẳng thắn nói với anh: “Em có thể ngủ cùng anh không?”