Dịch: Puh
Beta: Băng Hàn
Chúc Mịch Hạ đứng bên cũng giật mình, vội hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến việc ly hôn thế?”
“Tớ đã nghĩ từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.” Từ Ý cười khổ nói, “Cuối cùng thì giờ cũng quyết định rồi, giải quyết nhanh chóng, tránh việc cả hai đều thấy khó chịu.”
Chúc Mịch Hạ hiểu rõ Từ Ý, biết cô sẽ không vô duyên vô cớ có cách làm như thế, bèn nói: “Trước đây tớ có nghe cậu nói, nhưng lâu lắm rồi không thấy nhắc tới, tớ tưởng là cậu không muốn nghĩ tới chuyện này nữa. Chuyện này là thế nào, sao lại tự nhiên nghĩ tới?”
“Tớ đã điều chế nước hoa muốn tặng anh ấy, nhưng hình như anh ấy không thích, lúc nhận có vẻ rất miễn cưỡng.” Từ Ý nhớ tới dáng vẻ của Yến Hoà Dư khi nhận nước hoa chợt bực dọc vô cớ, “Nhưng khi tới lúc đó rồi, tớ lại chẳng hề do dự nữa.”
Chúc Mịch Hạ thấy hơi lạ: “Anh ta không thích nước hoa cậu làm sao?”
Từ Ý gật đầu: “Đúng thế, trước khi làm tớ còn chạy qua hỏi anh ấy, anh ấy nói không ghét nên tớ mới làm. Có lẽ anh ấy chỉ đáp lấy lệ thôi, mà tớ thì coi là thật.”
Chúc Mịch Hạ ngập ngừng, chợt thấy cơn giận bùng lên, “Trò gì thế này, cậu ly hôn đi, tớ ủng hộ cậu!”
Từ Ý thấy Chúc Mịch Hạ ủng hộ mình, cũng cười rộ lên: “Có cậu ủng hộ, tớ cũng yên tâm hơn.”
“Hay là tớ về cùng cậu nhé?” Chúc Mịch Hạ nói: “Cậu mà ly hôn thì phải chuyển nhà tìm phòng, tớ không yên tâm lắm.”
“Có gì mà yên tâm hay không chứ.” Từ Ý cười nói, “Tớ đã có nhà từ lâu rồi, mà còn gần công ty nữa, nếu mà chuyển qua đó thì sau này qua công ty cũng tiện hơn. Cậu cứ thả lỏng đi, không cần lo cho tớ đâu.”
“Thật sao?” Chúc Mịch Hạ vẫn hơi không yên tâm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ Ý kiên định nói: “Đương nhiên là thật rồi, chỉ là ly hôn thôi mà, có phải chuyện gì lớn lao đâu. Mà Yến Hoà Dư chắc cũng vui vẻ đồng ý thôi, tới lúc đó cho dù là ký giấy ly hôn hay đến Cục Dân Chính, đều không sao đâu.”
Chúc Mịch Hạ nghe thấy cô quyết tâm như vậy, cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Nhớ giữ liên lạc với tớ, bất cứ lúc nào hay việc gì đều phải nói với tớ.”
Từ Ý cười nói: “Tớ biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi.”
Bữa cơm tối, Từ Ý ra ngoài ăn.
Đợi tới khi Yến Hoà Dư nói chuyện với Kỳ Nhiên xong, anh bước ra ngoài, chỉ thấy chị Châu đang bận rộn ở phòng bếp gần đó, chẳng thấy bóng dáng của Từ Ý đâu.
“Chị Châu, Ý Ý đâu rồi?” Anh cất tiếng hỏi.
Chị Châu nhìn Yến Hoà Dư một cái, rồi thở dài nói: “Vừa ra ngoài rồi, nói là đi làm chuyện gì đó, không ăn cơm tối ở nhà.”
Yến Hoà Dư ngạc nhiên: “Cô ấy ra ngoài rồi?”
“Tôi thấy hình như bà chủ vẫn luôn đợi cậu chủ, muốn tặng quà cho cậu thì phải, cũng không biết sao lại đi ra ngoài rồi.” Chị Châu cũng phiền muộn, bà ấy thật sự không đoán được tâm tình của những người trẻ tuổi, nói tiếp: “Bữa tối tôi đã chuẩn bị xong rồi, ông chủ có muốn ăn giờ luôn không ạ?”
Yến Hoà Dư chẳng còn bụng dạ gì, lắc đầu nói: “Chị Châu ăn trước đi.”
Thấy Yến Hoà Dư rời đi, chị Châu lắc đầu ngao ngán: “Mấy người trẻ này, có chuyện sao không nói thẳng ra.”
Từ Ý ra ngoài tìm luật sư, cũng đã bàn xong thủ tục ly hôn, chỉ đợi sự lựa chọn của Yến Hoà Dư.
Nếu đã chọn xong rồi thì đi thẳng tới Cục Dân Chính, vẫn còn một tháng để hòa giải. Nghĩ thế, Từ Ý chợt nở nụ cười lạnh lùng, không biết đây là cái quy định gì nữa.
Lúc quay về biệt thự Lung Cảnh, trời cũng đã tối rồi.
Từ Ý để xe vào gara, tới khi cô bước vào cửa nhà mới phát hiện phòng khách vẫn còn sáng đèn, lúc này phòng bếp cũng có động tĩnh gì đó.
Yến Hoà Dư bưng ly trà xuất hiện, “Em về rồi à?”
Ánh mắt Từ Ý thêm sâu, ừ một tiếng qua loa, bước qua người anh, viết hai chữ không vui lên mặt.
Thực ra Yến Hoà Dư đã nghe được động tĩnh bên ngoài, mới giả vờ bưng ly trà ra xem có phải Từ Ý về rồi hay không, chỉ là không ngờ Từ Ý lại lạnh lùng như vậy.
Anh không nhịn được, bèn thốt lên câu: “Đợi đã.”
Từ Ý dừng bước quay đầu, lạnh nhạt hỏi anh: “Việc gì?”
“Em…” Yến Hoà Dư ngập ngừng, cẩn thận hỏi: “Em đã ăn cơm tối chưa?”
“Ăn bên ngoài rồi.” Từ Ý lạnh lùng nói, vừa định rời đi, chợt bổ sung thêm câu, “Ngày mai anh tan làm sớm hơn đi, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
Cô định nói chuyện vào tối nay, nhưng giờ đã mười giờ rồi, cũng đã muộn rồi, đành để mai nói.
Dứt lời, đáy mắt Yến Hoà Dư ngập ý cười gật đầu: “Được, mai anh sẽ về sớm hơn.”
Ngày hôm sau.
Cả ngày Từ Ý ở trong phòng làm việc, nhưng không làm gì cả, đầu óc loạn một khối.
Cuối cùng, Yến Hoà Dư đã về nhà trước giờ tan tầm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ Ý ngồi trên sô pha phòng khách đợi anh, trên bàn trà là tờ đơn ly hôn.
Yến Hoà Dư bước vào, tuy chưa đến ngồi ghế sô pha, nhưng nhìn biểu cảm của Từ Ý và đơn ly hôn trên mặt bàn cũng đã đoán ra được mấy phần.
Tim anh đập thịch một nhịp, không ngờ ngày này lại tới nhanh đến thế.
“Chúng ta ly hôn đi.” Từ Ý nói thẳng, không chút dây dưa.
Yến Hoà Dư ngồi xuống, ánh mắt nhìn Từ Ý mang theo tia thất bại, “Đây là chuyện em muốn thương lượng với anh sao?”
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến, Yến Hoà Dư cũng luôn an ủi bản thân mình, nghĩ đây chỉ là một chút kỳ lạ của Từ Ý, không có hành động gì, thì tức là anh còn cơ hội.
Ánh mắt của Từ Ý lúc này lạnh lùng như thể trước mặt mình chỉ là một người xa lạ, “Trước đây chúng ta đã từng nói, sau khi kết hôn một năm ai cũng có thể đưa ra đề nghị ly hôn, đối phương cũng phải đồng ý, hiện giờ tôi đưa ra ý này chắc cũng không có vấn đề gì chứ.”
Thấy thái độ của cô kiên quyết như thế, Yến Hoà Dư buồn bã, không nói ra được lời phản bác nào.
“Ý của tôi là ngày mai đến Cục Dân Chính làm thủ tục, tuy ly hôn còn cần thời gian hòa giải, nhưng một tháng sẽ trôi qua nhanh thôi.” Từ Ý nói với tốc độ nhanh hơn vài lần, “Đợi tới khi từ Cục Dân Chính về, tôi sẽ chuyển đi ngay lập tức, anh yên tâm, tôi sẽ không làm phiền đến anh đâu. Ý của anh sao?”
Yến Hoà Dư cắn chặt răng, ánh mắt mang theo tia hy vọng nói với Từ Ý, ngữ khí tự ti hỏi: “Nhất định phải ly hôn sao?”
Từ Ý không thay đổi sắc mặt gật đầu: “Phải, nhất định phải ly hôn.”
Yến Hoà Dư muốn tìm được một chút do dự trên mặt Từ Ý, chỉ cần một chút xíu thôi cũng được, nhưng anh đã nhìn cô rất lâu, vẫn không hề thấy một chút do dự nào cả.
Anh cụp mắt, bất lực đồng ý: “Được, đều nghe em.”
Từ Ý đứng lên, nói tiếp: “9h ngày mai gặp nhau ở cồng Cục Dân Chính.”
Cho tới khi Từ Ý rời đi, Yến Hoà Dư vẫn ngồi trước sô pha, giữ nguyên tư thế ban nãy, dường như anh đã gắn liền một khối với chỗ đó.
Buổi tối, Từ Ý lăn lộn mãi mà không tài ngủ được, cho tới khi gần sáng mới chợp mắt được một lúc.
Tám giờ, Yến Hoà Dư đã không ở nhà.
Từ Ý không để ý, ăn sáng trước.
Lên xe, Từ Ý còn gọi điện thoại cho Chúc Mịch Hạ: “Bây giờ tớ đang trên đường tới Cục Dân Chính.”
“Sao tốc độ của cậu nhanh thế!” Chúc Mịch Hạ ngạc nhiên.
Từ Ý cười rộ lên: “Nếu đã quyết định xong xuôi hết rồi, thì đương nhiên tốc độ giải quyết cũng phải nhanh chứ.”
Chúc Mịch Hạ cũng cười theo: “Thế thì chúc cậu sớm ngày hồi phục, sau đó đi tìm mùa xuân thứ hai của mình thôi.”
“Mùa xuân thứ hai thì thôi, không muốn kết hôn nữa đâu.” Từ Ý mệt mỏi nói, “Cậu cứ bận đi nhé, tớ sắp đến Cục Dân Chính rồi.”
Mà bên Yến Hoà Dư, từ sáng sớm đã bị bao vây bởi không khí âm u, khi Hà Lâm tới đã cảm giác không khí có gì đó sai sai, cả đoạn đường đều nơm nớp lo sợ.
“Lùi cuộc họp lại”, Yến Hoà Dư vào phòng làm việc liên nói, “Lát nữa tôi còn phải tới một chỗ.”
Hà Lâm kinh ngạc, hỏi: “Chỗ nào vậy sếp? Cần tôi đưa sếp đi không?”
“Cục Dân Chính.” Yến Hoà Dư trả lời lạnh nhạt, “Tôi tự mình lái xe đi là được.”
“Sao tự nhiên sếp lại đi Cục Dân Chính thế?” Hà Lâm hơi ngạc nhiên, “Sếp và phu nhân đã kết hôn rồi còn đi đến Cục Dân Chính làm…”
Anh ấy chưa nói xong, bèn nghĩ ra một khả năng khác, đi Cục Dân Chính không để kết hôn, thì chỉ có thể là ly hôn thôi.
“Sếp muốn ly hôn với phu nhân?” Hà Lâm ngạc nhiên mở to mắt.
Yến Hoà Dư cười châm chọc: “Đúng thế, cô ấy muốn ly hôn với tôi, thái độ vô cùng kiên quyết, tôi chỉ có thể đồng ý.”
Hà Lâm còn chưa kịp tiêu hóa thông tin chấn động này, thì Kỳ Nhiên đã oang oang lên, “Gì cơ? Cậu ly hôn!”
Những ánh mắt hóng hớt từ bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào phòng, vô cùng ngạc nhiên với tin tức này.
Ánh mắt Yến Hoà Dư nặng nề, hận không thể bịt kín miệng Kỳ Nhiên lại: “Ai cho cậu vào đây.”
“Còn không phải do tớ quan tâm cậu sao.” Kỳ Nhiên còn muốn tiếp tục hỏi về chuyện ly hôn, nhưng thấy ánh mắt của Yến Hoà Dư nên đành nuốt về.
Lúc này Yến Hoà Dư chẳng còn tâm trạng gì nói chuyện với cậu ta, dặn dò Hà Lâm một vài việc, rồi rời khỏi phòng làm việc.
Mà sau khi anh rời đi, tin tức anh ly hôn đã lan ra khắp tòa nhà Tập đoàn Yến Thị.
Con đường tới Cục Dân Chính không xa, nhưng Yến Hoà Dư lại đi với tốc độ chậm.
Mà mạch suy nghĩ của anh đã trôi về nơi xa, quay về khung cảnh lần đầu đi Pháp gặp được Từ Ý.
Ban đầu anh đi thị trấn Eze, đi theo tour du lịch dành cho người Trung Quốc, điều khiến anh ngạc nhiên đó là hướng dẫn viên của đoàn lại là một cô gái trẻ tuổi, trao đổi bằng tiếng phổ thông và tiếng Pháp đều rất trôi chảy, còn có thể nêu ra điểm thú vị của cảnh vật nơi đây.
Đoàn du lịch phần lớn đều là các cô các chú, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích đủ các câu hỏi không thấy phiền chút nào.
“Các cô các chú ơi, tiếp theo đây chúng ta đã đến Đường mòn Nietzsche*, mọi người theo sát cháu nhé.”
* Friedrich Wilhelm Nietzsche là một nhà triết học người Đức. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học.
“Cô gái à, Nietzsche là ai thế?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Là một nhà triết học rất nổi tiếng, ông ấy…”
Yến Hoà Dư ở cuối đoàn, nhìn Từ Ý giải thích với nụ cười trên môi, bị nụ cười của cô truyền sang, cũng bất giác cười theo.
Mà đó cũng là ngày tâm trạng thoải mái nhất của anh khi tới Pháp.
Lần sau gặp mặt, là trong bữa tiệc.
Yến Hoà Dư nhìn thấy sườn mặt nghiêng của Từ Ý trong phòng khách, nhận ra cô, tuy anh rất ngạc nhiên khi có thể gặp cô ở bữa tiệc này, nhưng anh không có ý qua nói chuyện với cô.
Nhưng sau khi anh nghe được chuyện của nhà họ Từ qua những cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh, giọng điệu thương xót cho Từ Ý, nên anh mới bảo Hà Lâm đi nghe ngóng một chút.
Tới khi biết hết được sự việc, anh mới hiểu ra tại sao anh có cảm giác Từ Ý ở lần đầu gặp và Từ Ý ở bữa tiệc có gì đó khác lạ. Khuôn mặt Từ Ý đượm buồn, nào còn gương mặt mang theo nụ cười như hồi ở Pháp.
Cuối cùng Yến Hoà Dư không nhịn được nữa, theo cô lên tầng 2, cũng nghe được những lời Từ Ý nói.
Sau đó, anh để kết hôn làm một cuộc giao dịch, tự cho rằng mình đã cứu cô, nhưng không biết cô không thích chuyện đó một chút nào.
Yến Hoà Dư cắn chặt môi, suy nghĩ cứ loạn thành một nùi trong đầu anh, khiến anh cau mày.
Vào đúng lúc này, anh đã không để ý tới chiếc xe chở hàng đang ở giao lộ, đèn đã chuyển màu đỏ nhưng chiếc xe đó vẫn đang chạy với tốc độ cũ.
Tiếng động mãnh liệt đã kích thích Yến Hoà Dư, anh ngoái đầu và đánh vô lăng sang một bên, tuy đã tránh được xe chở hàng, nhưng xe lại đâm thẳng vào lan can.