Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 11




Dịch: Puh

Beta: Băng Hàn

Yến Hoài Dư vô thức im lặng, anh không muốn nói dối Từ Ý, nhưng chuyện hôm nay là do anh tự làm chủ, sợ Từ Ý sẽ nổi giận.

Lúc này Hà Lâm đã chuồn lẹ rồi, để lại không gian cho hai người.

Nhưng trong mắt Từ Ý, Yến Hoài Dư không trả lời tức là thừa nhận, bèn vội vàng hỏi anh: “Lẽ nào bọn họ đặc biệt tới tìm anh sao? Em đã từng nói đừng có đồng ý bất cứ yêu cầu nào của họ rồi, anh đồng ý rồi sao?”

Yến Hoài Dư cong môi cười: “Anh không đồng ý.”

Từ Ý thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Thấy cô không còn muốn hỏi tiếp, Yến Hoài Dư chợt muốn hỏi cô: “Em không muốn hỏi cụ thể bọn anh đã bàn những gì sao?”

Từ Ý ngơ ngác, trả lời: “Chỉ cần anh không đồng ý chuyện đó, nói gì em cũng không hỏi đâu.”

“Không sợ anh bán em à?” Yến Hoài Dư không nhịn được hỏi cô.

Từ Ý vừa nghe là biết anh đang đùa, bèn nói: “Hình như em cũng không đáng tiền lắm.”

Yến Hoài Dư cong môi cười, ý cười lan từ khóe mắt, “Sao em biết không đáng tiền, trong lòng anh, em là bảo vật vô giá.”

Trái tim Từ Ý thịch một cái, cô căng thẳng mở to mắt, rồi cụp mắt nhìn chóp mũi mình.

“Anh không thích có người giở trò với hạng mục của Yến Thị, nên hôm nay tới đó nói rõ.” Yến Hoài Dư giải thích, “Chuyện này không báo với em trước, anh xin lỗi nhé.”

Từ Ý cụp mắt, cô không ngờ Yến Hoài Dư sẽ nói chuyện này với ba mình, liền nói: “Sao anh phải xin lỗi, rõ ràng là bọn họ quá đáng trước, anh làm thế em vui còn không kịp ấy.”

Yến Hoài Dư thấy yên tâm hơn, nên hỏi: “Em tới đây vì việc gì thế?”

“Em gặp cô Hạnh Tòng Vân, cũng đã đồng ý lời mời của cô ấy rồi.” Từ Ý nói tới đây, nhìn Yến Hoài Dư một cái, “Chuyện này em nên cảm ơn anh mới đúng.”

“Nếu đã như thế, thì tối nay em mời anh một bữa nhé?” Yến Hoài Dư cười nói.

Từ Ý khựng lại, không ngờ Yến Hoài Dư lại đổi chủ đề nhanh đến vậy.

“Anh sợ em chỉ nói mấy lời cảm ơn suông thôi, em mời anh ăn cơm, chuyện này coi như xong.” Yến Hoài Dư giải thích.

Từ Ý đồng ý ngay lập tức: “Được.”

Yến Hoài Dư còn quay về công ty làm việc, Từ Ý về nhà trước, mời anh ăn bữa tối.

Từ Ý vừa về tới biệt thự Lung Cảnh, chị Châu bèn nói: “Phu nhân, hai chậu cẩm tú cầu của cô hình như sắp nở rồi.”

“Tôi đi xem ”

Từ Ý đi đến vườn sau, thấy hoa cẩm tú cầu đã biến thành nụ lớn, cuối cùng cũng có dấu hiệu sắp nở.

Quan sát hoa cẩm tú cầu xong, cô đi thẳng tới phòng làm việc, nước hoa tặng Yến Hoài Dư cũng phải mau chóng điều chế xong mới được.

Năm giờ chiều, Từ Ý vẫn còn đứng làm việc trước máy đo lường, Chúc Mịch Hạ gọi điện thoại tới: “Ý Ý, tối nay cùng ăn cơm nhé, tớ bao. Gần đây tớ chẳng có linh cảm gì, muốn thả lỏng một chút.”

“Ngại quá Mịch Hạ à, tối nay tớ mời Yến Hoài Dư ăn cơm rồi.” Từ Ý nói, “Mai nhé, mai tớ mời cậu.”

“Chuyện gì đây?” Chúc Mịch Hạ đột nhiên ngửi thấy có mùi gì đó, “Sao tớ cảm thấy gần đây thời gian cậu ở cạnh Yến Hoài Dư ngày càng nhiều đó, không phải cùng tham gia tiệc thì là mời nhau đi ăn.”

“Nào có chuyện đó, chỉ là anh ấy giúp tớ một việc, nên tớ mời anh ấy bữa cơm coi như cảm ơn thôi.” Từ Ý lập tức phủ nhận, “Cậu đừng có nghĩ linh tinh!”

Chúc Mịch Hạ cười hì hì: “Tớ chỉ nói thế thôi, cậu kích động như thế làm gì?”

Mặt Từ Ý đỏ rực, cũng may Chúc Mịch Hạ không ở trước mặt cô, không thì khó mà giải thích được, “Tớ chỉ trần thuật lại thôi.”

“Được rồi, cậu đi hẹn hò với Yến Hoài Dư đi.” Chúc Mịch Hạ chậc một tiếng, “Dù sao thì ngày mai cũng phải có thời gian cho tớ.”

“Không phải hẹn hò mà!” Từ Ý lại vội vàng mở miệng, “Cậu đừng có nói linh tinh.”

“Biết rồi, xem cậu căng thẳng chưa kìa.” Chúc Mịch Hạ cười rõ to.

Sau khi cúp máy, Từ Ý bị cuộc gọi này của Chúc Mịch Hạ làm rối loạn tâm tư, chẳng thể tiếp tục làm việc, bèn đi tắm.

Từ Ý thay quần áo xong, đi tìm chị Châu, “Tối nay chị không cần nấu cơm đâu, tôi và anh ấy ăn ngoài ạ.”

Chị Châu vui mừng hỏi: “Hai người cùng ăn sao?”

Tuy Từ Ý có hơi nghi ngờ vẻ mặt này của chị Châu, nhưng vẫn gật đầu.

“Chuyện tốt, ông chủ và bà chủ cuối cùng cũng làm lành rồi!” Chị Châu kích động nói.

Từ Ý: “…..”

Chỉ là một bữa cơm thôi mà, sao mọi người lại nghĩ nhiều thế nhỉ?

Hôm nay Yến Hoài Dư muốn tan làm sớm hơn bất kỳ ai.

Kỳ Nhiên tới hẹn ăn cơm với Yến Hoài Dư, thấy anh đã mặc vest thì giật mình: “Cậu biết mình tới hẹn cậu ăn cơm, nên đã chuẩn bị xong hết rồi à?”

Yến Hoài Dư quay lại, quét mắt nhìn anh ta một cái, lộ rõ tia không vui, nói: “Sao cậu tới đây?”

“Tìm cậu đi ăn cơm, không phải đang đợi tớ à?” Kỳ Nhiên thắc mắc.

Yến Hoài Dư lạnh nhạt nói: “Cậu tự đi ăn đi, tớ hẹn Ý Ý rồi.”

Kỳ Nhiên ngạc nhiên nhìn anh: “Tớ bảo sao cậu lại tan làm sớm thế, ra là có hẹn với Từ Ý, nên cậu cứ thế mà bỏ tớ hả?”

Yến Hoài Dư đi đến trước mặt anh ta, vỗ vai anh ta, đoán rằng tâm trạng rất tốt, khuôn mặt ngập ý cười, “Cậu nên sớm nhận ra địa vị của cậu trong lòng tớ.”

Kỳ Nhiên: “…..”

Từ Ý biết Yến Hoài Dư thích ăn món Trung, bèn đặt phòng riêng ở một nhà hàng nổi tiếng ở Cảnh Thành.

Tới khi cô tới phòng riêng, mới được một lúc, thì Yến Hoài Dư đã tới rồi.

“Sao anh tới sớm thế?” Từ Ý nhìn đồng hồ, mới qua giờ tan làm 30’, dựa theo thời gian, thì Yến Hoài Dư tan làm cái liền phi tới đây.

Yến Hoài Dư vừa ngồi xuống vừa nói: “Sợ em đợi lâu.”

Trái tim Từ Ý lỡ một nhịp, cô vội lấy menu đưa cho Yến Hoài Dư để che đi sự hoảng loạn, “Hôm nay em mời anh, anh chọn món đi.”

Yến Hoài Dư không từ chối, gọi nhanh vài món, sau đó đưa menu về phía Từ Ý, “Em xem thích món nào thì gọi nhé.”

Từ Ý gọi hai món mình thích ăn, rồi gọi phục vụ tới.

Tới khi phục vụ đi, phòng riêng lại rơi vào không khí trầm mặc.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô và Yến Hoài Dư ở một mình với nhau, còn trong một không gian khép kín nữa, cộng thêm việc Yến Hoài Dư mang tới cảm giác khó gần, khiến Từ Ý khó mà tỏ ra tự nhiên được.

Cô chỉ đành tìm chủ đề phân tán sự chú ý của mình, “Hôm nay em đã nói chuyện rất lâu với cô Hạnh Tòng Vân, cô ấy nói sẽ mở một nhãn hiệu nước hoa dưới trướng công ty cô, để em làm nhà điều chế.”

“Em có thấy áp lực lớn không?” Yến Hoài Dư hỏi cô.

Từ Ý hơi cau mày, có chút lo lắng nói: “Lớn chứ, nhưng cho tới giờ em vẫn thấy rất bất ngờ, cô ấy lại yên tâm để em làm.”

Yến Hoài Dư cong môi cười: “Công ty của Hạnh Tòng Vân có thể nói là đứng đầu trong nghành, em theo dì ấy thì sẽ học hỏi được rất nhiều. Nếu dì ấy đã yên tâm giao việc này cho em thì chứng tỏ dì ấy rất tin tưởng em, cũng chứng minh thiên phú của em.”

Từ Ý gật đầu: “Em biết rồi, mấy hôm nữa em sẽ tới công ty xem.”

Yến Hoài Dư cười: “Anh tin em có thể làm được.”

Từ Ý hơi khựng lại, cô đâu có tự tin về mình như thế đâu, mà Yến Hoài Dư thì quá tin tưởng cô như vậy.

Cô định hỏi anh sao lại có lòng tin với cô như thế, thì phục vụ đã bưng món ăn lên, cắt đứt vấn đề Từ Ý muốn hỏi.

Ăn xong cơm, trời cũng đã tối.

Từ Ý và Yến Hoài Dư cùng bước ra khỏi phòng riêng, xe của Từ Ý thì đỗ gần đó, cô định nói lời chào với Yến Hoài Dư.

Ai ngờ Yến Hoài Dư lại mở lời: “Hà Lâm có việc không tới đón anh được, anh có thể đi nhờ xe em về không?”

Từ Ý ngơ ngác, nhìn Yến Hoài Dư quên trả lời.

Thấy cô không nói gì, đáy lòng Yến Hoài Dư hơi chìm xuống, nhấp môi nói: “Nếu em thấy không tiện…”

“Tiện mà!” Từ Ý dường như cướp câu trả lời.

Nhưng đồng ý nhanh như thế khiến mặt cô chợt ửng hồng, cô bèn giải thích: “Nếu đã cùng về nhà, thì chắc chắn tiện rồi.”

Đáy mắt Yến Hoài Dư đong đầy ý cười nhìn cô: “Cảm ơn em.”

“Không cần đâu.” Từ Ý hoảng loạn ổn định tâm trạng, sau đó đi về phía xe mình.

Yến Hoài Dư nhìn Từ Ý lên xe, sau đó mở cửa ghế lái phụ, lần đầu tiên anh ngồi xe Từ Ý, còn là vị trí ghế phụ nữa.

Lần này khiến Yến Hoài Dư cong mày cười, thậm chí còn thấy rất vui trong lòng.

Từ Ý thấy Yến Hoài Dư vừa cười vừa thắt dây an toàn, có buồn trong lòng, nhưng vẫn thấy chẳng có vấn đề gì.

Sau khi xe khởi động, trong xe lại rơi vào trạng thái yên lặng.

Từ Ý không có bình tĩnh như vẻ ngoài, Yến Hoài Dư là người đàn ông đầu tiên ngồi xe cô, mà còn ngồi cạnh cô nữa.

Bởi vì quá gần, nên hương cỏ cây cứ thoang thoảng nơi đầu mũi cô, mùi hương này chợt mang tới linh cảm cho cô.

Mắt cô sáng lên, quay sang hỏi Yến Hoài Dư: “Anh thích nước hoa không?”

“Anh không dùng, nhưng cũng không ghét.” Tuy Yến Hoài Dư không biết sao Từ Ý lại nói thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Trái tim Từ Ý chợt đập loạn nhịp, lại càng nắm chắc việc tặng nước hoa cho Yến Hoài Dư.

Qua một lúc, Yến Hoài Dư thấy Từ Ý đang rẽ trái vào con đường không về biệt thự Lung Cảnh, chợt hỏi cô: “Hình như đây không phải đường về nhà.”

“Em muốn đi mua chút đồ.” Từ Ý nhìn Yến Hoài Dư, rồi nói, “Anh có để ý việc về nhà muộn một chút không?”

Yến Hoài Dư lắc đầu: “Không hề.”

Chỉ là con đường này anh rất quen, cũng khiến anh có suy nghĩ hơi không tốt.

“Em định mua gì à?” Yến Hoài Dư hỏi.

Từ Ý nhìn chỉ dẫn trên google map, trả lời anh: “Bánh kem ạ, hồi trước có tiệm bánh kem Daisy có bánh rất ngon, nơi này cách chỗ đó không xa, nên em muốn mua một cái.”

Tim Yến Hoài Dư thịch một cái, suýt nữa không khống chế được vẻ mặt.

“Bánh kem việt quất phô mai cực kỳ ngon.” Từ Ý vừa nói bèn nhìn thấy cửa tiệm ngoài cửa xe, cô đỗ xe ven đường, “Tới rồi.”

Từ Ý tháo dây an toàn, hỏi Yến Hoài Dư ngồi cạnh: “Anh muốn ăn không? Hay anh vào mua với em nhé, em mời.”