Tình Yêu Lạ

Chương 18




Bạn có bao giờ chơi trò chơi “xếp giấy nhỏ” hay nhìn con mèo đang vần giỡn với cuộn len ko?

Hãy cứ nhớ lại những giờ học đáng chán của bạn, ngối ngáp dài ngáp ngắn rồi đến thở cũng thấy nước mắt chảy ra vì hơi hám của sự buồn ngủ dâng trào trong não bạn thì bạn sẽ làm gì? Có lắm trò để làm ấy chứ: Quay trái quay phải, ngó lên ngó xuống mà chỏ miệng nói 8 với thằng bạn thân hay cô bạn nào đó xinh xinh ngồi cạnh chứ nhỉ? Hay là ngồi đánh Ca – rô với ai đó? Hoặc nằm ngủ khò khò… Tôi thì tôi hay ngủ nhiều hơn là chơi trò chơi hay nói chuyện với ai, vì tôi chán lắm mấy thứ đó rồi. Tôi mà bữa nào ko ngủ đc là lại lôi ra 1 cuốn tập, xé 1 trang bài học đã ghi rồi cầm cây kéo của con Diệp lên và cắt, cắt, cắt… cho đến khi nào trang giấy đó hoá thành nhỏ xíu với những mẫu li ti và tôi ngồi xếp lại từng mảng giấy đó, như vậy cho đến hết giờ học.

Hay là, nhìn xem con mèo tam thể giỡn vần với cuộn len cũng thú vị!! (^_^) Bạn quẳng cho con mèo 1 cuộn len rối tung rối mù lên mà nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ sử dụng nữa, con mèo thích thú và quấn chặt cuộn len rồi xoay tròn, xoay tròn nó với ý nghĩ là nó sẽ kéo cuộn len lại thành như cũ.

Nhưng…

Quên ngay cái ý định đó đi và hãy trung thực là chưa bao giờ tôi chơi hết trò xếp giấy nhỏ cả? (~_~) Tôi hay chóng thích chóng chán nên xếp đc chừng phân nữa của phân nữa trang giấy là tôi nổi đoá lên, quơ tay múa chân làm mấy miếng giấy nhỏ xíu bay khỏi bàn, hoặc gần xong thì hết tiết và thế là tôi tạt nó xuống đất để chơi trò khác thú vị hơn! Còn con mèo, nó sẽ chẳng bao giờ quay lại đc cuộn len đâu mà mừng, thậm chí sẽ làm cuộn len rối tung lên hơn thế nữa!

Cuộc sống cũng thế, bạn càng muốn trốn tránh thì càng phải bị bắt buộc đối diện. Càng ko thích, sẽ càng gặp hoài cho đến khi bạn mủi lòng và thích thì thôi.

Tôi cũng đâu có ngoại lệ…

- ----------------------

Tôi bị ghim chặt trên con ngựa thần và bị giữ chặt 2 cánh tay trên eo ếch người nào đó, bên tai tôi là gió tạt ào ào ù ù… nghe cứ như có ai xay lúa cạnh mình vậy (#_#), chưa bao giờ tôi cầm tay lái mà chạy nhanh với tốc độc khủng khiếp như thế. Đơn giản là xe tôi ko đủ phân khối để phóng nhanh chứ ko phải tôi ko thích vậy mà giờ tôi cũng đâu cầm tay lái đâu. Tôi đc người ta chở mà.

- Ưahưa… - Gã đằng hắng khi tôi im lặng như bị ăn phải con hến câm vô miệng.

- Zì? Muốn la mắng, trách móc, mắng mỏ zì thì nói đi! Ghét đứa nào đằng hắng ra hiệu… - Tôi nghiến trăng trèo trẹo khi 2 tay mình bị khoá chặt bởi cánh tay hắn và nó đc giữ ở trên eo của gã.

- Ko, anh đâu dám la mắng nhóc đâu. Anh định hỏi sao nhóc im lặng thôi? Lại giận hờn vu vơ àh? – Gã nhún vai rồi nói gọn lỏn trong miệng.

Gã là ai thì ko cần phải giới thiệu nữa, đã quá nhiều lần tôi đề cập rồi!

- Móc họng tui àh? Ông bị cho leo cây zị mà ko zận sao? – Tôi chêm lại.

- Thì cuối cùng anh cũng lại tìm ra nhóc và vẫn đc chở nhóc đi chơi đấy thôi. (^_^) Cái đó, người ta gọi là “Ý Trời”.

- Ý khỉ gì? Tại tui xui nên mới đụng nhầm tiệm bông nhà ông với pà chằn lửa đó thôi. – Tôi trề môi.

- Mà cũng hay ha, cứ tưởng nhóc con hiền ai ngờ hung dữ thí ghê àh!! Dám đứng cãi tay đôi với pà chị dâu anh kiểu đó nữa… khu vực anh ở ko ai dám đụng vô pả đâu. – Gã nói tôi nghe mà câu đc câu ko, gío cứ rít ù ù bên tai làm tôi ko tài nào nghe trọn đc, chỉ là fỏng đoán mấy chữ nghe đc rồi suy ra chữ đi sau. Dịch mãi mới ra tiếng người. (*_*)

- Tui hiền lắm!! Tại gặp fải người dữ mình nhịn là dại.

- Nói sao chứ anh có dại đâu, anh khôn lắm đó!!

- Là sao? Tui hổng hiểu??

- Thì ngày nào anh với anh hai anh cũng bị pả zũa hết áh, anh ăn cơm mà rớt đũa cũng bị la, đi tắm mà hát trong fòng tắm cũng bị la… Đến độ, mặc quần short đi ngủ trc lúc pả đi ngủ cũng bị la nữa!! (>_<) Ko tài nào chịu đựng tiếp đc.

- Thì ra Đại Tướng Quân danh trứ lẫy lừng cũng fải nể sợ Từ Hi Thái Hậu… há há há… há há há… - Tôi bật cười thành tràng.

- Tại nể pả là zợ sắp cưới anh 2 nên ko… ko có… xọt lại thôi. Mà, mai mốt anh lấy nhóc zìa thì nhóc cãi zới pả dùm anh cũng đc há? – Gã lại bắt đầu nói xàm.

- Điên!! Nhãm!!! Mơ àh?? Tui khùng sao mà… - Tôi điên tiết mà la lên. Tôi ko ngờ gã dám nói trắng trợn kiểu đó. Tôi bấu vô bụng gã 1 cái tí chút xíu, ngắt nhéo kiểu đó thì đau fải biết ^________^!!

- Đau nha, ko chơi trò ngắt chút xíu kiểu đó. Đứa nào đụng anh kiểu đó là gãy răng từ lâu rồi áh…

- Nè, răng nè!! Răng nè… đấm zô đi!! Thách đó… đấm đi!!! – Tôi kênh kiệu.

- Nhổ hết bi giờ.

- Tui sẽ cạp xương ông bằng nướu nếu tôi bị ông nhổ răng.

- Vậy nhột chết áh… hí…

- Tui thiệt thòi mất thôi!! Oa oaoa… ông toàn ăn hiếp tui…

Hồi trc, khi tôi mới vào trường cấp III thì tôi đã thầm mơ là đc ai đó zừa nổi tiếng, zừa đẹp, zừa zàu, zừa manly thích mình và cho mình những gì ngọt ngào nhất trong đời!! Tôi cũng thầm mong rằng sẽ có lúc tôi đc cặp kè với Thái Long – Hoàng Tử Sơn Ca của trường (vừa đẹp nè, vừa học giỏi nè, vừa cao lớn nữa…) hay Đại Dũng – Vua Thể Thao của lớp C… ngay trên lầu phòng tôi vì hắn là người cực manly, giỏi thể thao và có 1 con ngựa sắt đi học cực chiến. Lúc đó, tôi đã đâu biết tiếng Đoàn Tướng Quân – Thiên Sứ Máu Lửa của khối 12, đc mệnh danh là chàng trai mơ ước của bao cô gái trong trường. So với Thái Long thì người ta còn cao hơn, đô con hơn, nhìn bắt mắt hơn nhiều!! Còn đem đi kè với Đại Dũng thì mức độ manly lại lúc cán cân hắn đâu chừng cả gang tay. Ngựa thần của hắn hả? Nếu đem đi thi đấu với con ngựa sắt “Thiên Lý Mã” của gã Đoàn Tướng Quân này thì chỉ đáng tiền 2 cái bánh xe. (@_@)… Tất cả những gì mà tôi mơ về 1 chàng trai trong mộng đều đc tập trung lên gã Đoàn Tướng Quân kia, và giờ đây… tôi lại đc hắn chấm sổ và theo kè ko rời kể cả 1s nữa. Tôi còn chưa biết mình nên vui hay nên mừng nữa?! Mà mơ hay thực cũng hổng rõ?

Nhưng mà thôi, đó là chuyện mơ mộng riêng tư, có nói hoài cũng là vô bổ. Sẽ còn lắm dịp để kể…

Kít… ít… àh kiịit…

Cái xe phanh gấp và lại 1 cái uỵch trc… Àh, mà nói sao nhỉ? Dừng lại trc thiên đàng thực vật. Tôi ko biết mình đã đc đưa đi đâu và đến chỗ nào trong thị trấn này, cái tôi biết là mình chả cần bận tâm, vì 1 khi gã Tướng Quân này muốn “ra tay” với tôi thì tôi có phản kháng cũng bằng thừa. Mà, tôi tin là 1 người như gã ko làm chuyện của gã họ Sở tên Khanh kiểu đó đâu. Tôi dường như lờ mờ nhận ra là mình có thiện cảm nhiều hơn với gã rồi.

- Leo xuống đi, anh dẫn xe đi tìm nhà người quen gửi hộ rồi mình zô ruộng chơi. – Gã nháy mắt rồi hất cằm tự tin với tôi như thể sẽ biến mấy giờ chiều ngắn ngủi còn lại của ngày Chủ Nhật mà tôi đang sở hữu thành những “phút giây vàng” vậy đó.

- Ứh ừ… - Tôi lảo đảo bước xuống xe mà đầu óc quay cuồng, mắt mũi hoa lên vì chóng mặt ù tai.

- Đi zô gốc cây đợi anh… kia kìa… - Tướng Quân chỉ tay cho tôi đi lại chỗ gốc cây ko xa nơi dừng, gốc cây lớn và mát rười rượi với tàng cây lớn như mái nhà. Tôi cũng lảo đảo chân bước theo ngón tay hắn chỉ.

Tôi bước đi… chân nọ xọ chân kia vì đang xỉn mặt.

- Ế… gã đột nhiên chụp tay tôi lại rồi nhìn vào mắt tôi 1 cách đắm đuối.

- Hờ?? – Tôi trố mắt ra nhìn.

Gã vẫn ko thôi nắm tay tôi, mỗi lúc nắm càng chặt hơn và nhìn càng lúc càng đuối hơn nữa chứ ko chỉ có đắm ko thôi. Nhìn trìu mến, âu yếm, long lanh, kỹ càng và như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôi nghe tiếng tim đập rộn ràng và thịch thịch… liên hồi.

- Nhóc… cho…

- No no… no… - Tôi lắc đầu lia lịa khi đang lờ mờ mường tượng ra lời đề nghị của hắn. Thì ra… thì ra, hắn muốn rủ tôi vô chỗ ruộng đồng vắng vẻ, cây xanh gió mát để “thịt” tôi đây mà. Nai tơ như tôi ko biết đã bị cái mã bề ngoài lẫn phong thái của hắn dụ bao nhiêu con rồi. Đã vậy, ban đầu còn tỏ ra trìu mến, quân tử nữa chứ!! Tôi đang nuối tiếc vì sự ngu dại của mình, tôi thiệt ngu wá mà!!! (T_T) Huhuhu… Tim tôi đập loạn xạ lên từng đợt sóng biển vỗ bờ.

- Cho… anh… - Gã nói 1 cách từ từ.

- Hong đc mà, tui còn nhỏ dại, tui còn nhỏ dại mà hic!! – Tôi mềm rũ toàn thân khi nhìn vào đôi mắt hút hồn người ta của hắn, nó vừa đẹp, vừa mê hồn, vừa sâu thẳm khó đoán. Ai mà cầm lòng cho đặng.

- Cho…? – Gã giả khờ.

- Hong mà… em nhỏ dại lắm đại ca ơi!! Huhuuuu… - tôi giãy nãy.

- Cho anh lấy lại cái mũ bảo hiểm.

Sắc… Tôi mém xíu ngã xuống mặt đường khi nghe đc rằng mình bị xộ.

- Hết hồn, lấy nón thì nói đại lấy nón đi! Ấp a ấp úng… làm người ta cứ tưởng.

- Tưởng gì? Lấy nón thì liên quan chi đến nhỏ lớn? Con nít 3 tuổi nó đã biết tự đội nón rồi gỡ nón ra, ko lẽ tới cái này cũng bắt anh làm cho nhóc?

- Hong, tại tui tưởng… (>_<”)

- Nhỏ mà ghê wá ta ơi!!! – Gã cười đểu.

- Ghê gì? Tại ông pa láp thôi, tui… tui còn khờ lắm! Hiền quá bị ông ăn hiếp hoài!!

- (!_!) Có hong đó, hay là nhóc ăn hiếp anh thôi! Anh là người hiền nhất trên đời này!!!



- Có thích ko? – Gã chỉ tay lên phía xa xa, trước mắt tôi và gã là cánh đồng lúa mạ non xanh mơn mởn hiện ra trc mặt, bao la và thanh bình.

- Tui thích nhứt là đc đi ngắm ruộng lúa như zì. Mát mẻ vì màu xanh mạ non mà cũng thiệt là đẹp và lãng mạn. – Tôi líu lo với hắn trong khi mình đang cúi đầu xắn quần Jean lên quá gối, vì lát nữa đây tôi sẽ phải lội ruộng. Ai đời lội ruộng mà mặc quần Jean.

- Anh cũng thích thế. Ngắm ruộng lúa thế này thì thích con mắt lắm!! – Gã cười tươi như chưa bao giờ đc cười, nụ cười này tôi thấy thật đáng yêu và trẻ con. Khác với thằng Khoa, tôi luôn thấy nó cười giả tạo và rất gượng mỗi khi nó muốn. Có lẽ là… nó đã đội lốt đó quá lâu nên ko thể có cảm xúc thật chăng? Gã này, vui cười hớn hở, buồn giận có nhau, mấy thứ đó cứ đảo lên đảo xuống đều đều nhưng đó là cảm xúc thực của gã, nó ko hề giả tạo. Tôi thích cái gì thật mà đẹp chứ ko thích cái gì hư cấu.

- Tui iu thiên nhiên quá!!!! – Tôi giơ 2 cánh tay ra và thét lớn

- Thế nhóc có iu người dẫn nhóc đến với thiên nhiên ko? – Gã chỉ tay.

- Là sao? Ý jì? – Tôi nhíu mày giả vờ ko hiểu.

- Có iu anh ko?

- Đê tiện… Điên khùng nữa! – Tôi liếc xéo hắn 1 cái rồi đạp mạnh lên chân hắn. Bỏ hắn lại 1 mình, tôi lăng xăng chạy dài trên bờ đê ruộng.

- Đau wá!! Chơi zì mà toàn đạp chân là sao? Chân ơi là chân… nhóc ơi là nhóc!!! Đau… - Gã lăn lộn ôm cái chân của mình.

- Bắt đc tui ròy tui nói cho nghe!! Hehehe.

- Có thưởng hả? – Gã với theo gọi tôi.

- Hoho, bắt đc ròy tính típ!!! – Tôi nhào lộn trên con đê đầy đất ruộng, bên tay trái tôi là ruộng đồng thẳng tắp với mạ xanh rì – mát đến tận hồn. Bên tay phải, 1 con sông chảy dài và nước đang đợi giờ dâng cao để tưới cây theo máng.

- Ko đc hối hận nhá!!! Anh sẽ ko nhường nhóc đâu. – Gã bắt đầu xắn quần Jean lên quá gối của mình.

- Tui ko sợ ông ở thể loại Maraton đâu, tui chạy 100m có 12s àh. – Tôi đủng đỉnh bước đi để nhử con mồi.

- Huhu… anh chạy chậm hơn nhóc nhiều. (T_T) Anh chạy 300m tới 16s lận. Làm sao mà bắt kịp hả chời?? – Gã bắt loa gọi theo.

- Đừng có pa xạo. Ông là quỷ hay sao mà chạy nhanh dữ zị? Kiểu pa xạo đó tui ghét nhứt thế gian!!!

- Zị thì thử là biết có xạo hong àh. – Gã bật người đứng dậy và bắn đi như 1 viên đạn trong không khí.

- Á… nhanh wá!! – Tôi co cẳng lên và tốc chạy thiệt nhanh, tôi sẽ bị hắn bắt dính mất thôi…

- Chạy đâu cho thoát hả?

- Aaaaa… bớ ngừ ta cứu tui!! Cứu tui!!!



Bạn thích gì ngoài chuyện vô ruộng nào? Đi bắt cá đồng, lội ruộng hay đi đủng đỉnh trên bờ đê? Tắm sông? Vượt cầu khỉ? Lùa vịt hay là thứ gì khác? Tôi thì tôi thích đi “guồng cây” trái của ai trồng vì ở trong ruộng cây và cây chen chúc nhau. Đến mùa, trái chín đếm ko xuể mà bạn là 1 người háo ăn thì sao? Hãy tin tôi đi, bạn có là 1 người tôt mà thấy vườn cây trái sum xuê cũng sẽ ko cầm lòng đặng đâu.

- Ông hái cho tui mấy trái nữa đi! – Tôi đạp vô góc cây ra hiệu cho gã ở phía trên.

- Zì mà ăn nhanh zữ zị? Mới hái xuống là gạo hết rồi hả? – Gã thét lên khi tôi 1 lúc ăn hết 5 trái ổi chín mà gã wẳng xuống cho tôi ban nãy.

- Có 5 trái mà nói nhiều. Kẹo kéo wá ông ơi!! – Tôi rú lên, tay chân đạp đá gốc cây điên cuồng.

- Ăn như máy cắt cỏ vậy chời? 1 nãy chuối cao, 4 trái cam, 4 trái vú sữa, zờ thêm 5 trái ổi nữa mà chưa thấy no hả? Anh chưa ăn đc trái ổi chín nào nè!! Toàn trái sống nhăn cả răng…

- Ông tiếc của ko cho tui ăn hả?? – Tôi gào lên thảm thiết.

- Ăn nhiều thế sao gầy nhom vậy hả? Đáng lí ra sẽ fát fì lên mới đúng chứ.

- Ông pa xạo wài, có hái ko thì bảo?

- Hong, ở trên này anh ko tìm ra trái nào cho anh nữa là… – Gã nói bằng giọng ồm oàm, tôi rõ ràng nghe gã cắn lốp cốp trái ổi trên đó, đã vậy còn wẳng cả hột và đầu ổi xuống gốc nữa.

- Có hái ko thì bảo?

- Hong là hong, anh chưa ăn đã…

- Tham ăn wá con heo kia! Tui sẽ leo lên, tui tìm ra đc trái nào là ông chết vơi tui. – Tôi chụp lấy 1 nhánh cây và đu mình lên cao. Cây ổi ko khó leo lắm đâu, tôi biết trèo đủ loại cây và từ nhỏ đã biết chứ ko phải mới dạo này, tôi chỉ là ko biết trèo cây… dừa thôi (^_^!), nó trơn tuồn tuột mà lại ko có zì bám víu, đu vào ko đặng là té gãy cổ chết.

- Heee, ko biết trèo đừng có làm đại nhá! Chịu cho anh “kiss” 1 cái anh sẽ hái cho mà ăn.

- Khỏi đi cưng, ta ở đây rồi nè. – Tôi lú mặt lên trên tàng cây và trông thấy gã đang gặm 1 trái ổi trong miệng. – “Zị mà nói ko còn trái nào, tìm ko ra kiểu đó àh”

- (@_@) Sao nói ko biết trèo cây hả?? Lừa gạt anh hả? – Gã trố mắt ra khi nhìn thấy tôi, trái ổi bị giấu nhẹm ngay sau đó.

- Tui ko nói dóc sao biết ông tham ăn với tui. Hứ!

- Hay là tại làm biếng rồi nói ko biết trèo để anh cực thân đu đưa trên này. Nhóc đểu cáng wá!! – Gã chống nạnh lên, chỉ tay tức giận.

- Tui đâu bằng ông, ông gian xảo rồi còn pa xạo nữa… Ăn 1 mình mà ko hái cho tui ròy nói sao? – Tôi gân máu lên cãi lại.

- Anh sẽ rung cây cho nhóc rơi xuống đìa luôn. Đìa này toàn cá Dzồ, nó rỉa thì đã lắm!! Háháh…

- Ế… tui hổng biết bơi đâu, ông ko đc chơ…

- Ko kịp rồi!! – Gã nhún mạnh 1 cái, thân cây rung lắc dữ dội rồi cành cây bần bật run, tôi bị đánh dưới và… rơi 1 cái tùm xuống đìa nuôi cá Dzồ của ngừơi ta. (Hi vọng là ko có phải đìa cá Dzồ bắc cầu (>_<) mà nuôi, chắc là nuôi bằng Cám Con Cò thì may mắn cho tôi, hic)

..

Tôi rơi tùm xuống ao và… tôi quẫy đạp điên cuồng khi đám cá Dzồ gần đến chân tôi, tụi nó bu vào rồi chúi mũi chúi mỏ vô 2 bên cẳng, nhột thí pà àh!!

- Bớ ngư… từ… ta… cứu… hổng biết bơi!! – Tôi thét lên trong khi 2 tay 2 chân quẫy đạp lia lịa.

- Nói dóc anh hả? Anh ko tin đâu… dụ anh xuống để nhấn nc anh àh? Hứ, anh ko dễ dụ đâu nhá!!

- Hổng… ổng… biết bơi thiệt mà… cứuu… - Tôi thét lên khi toàn thân mình chìm xuống dưới, nước tung toé lên cao còn đám có Dzồ thì bơi lung tung beng cả, nghịt mặt hầm!

- Xin lỗi anh ngay đi! Ko thôi anh sẽ ném đá đấy… - Gã bật cười khanh khách.

- Áh… - Tôi tụt xuống dưới hầm và bị kéo xuống dưới 1 cách nhanh chóng, 1 người ko biết bơi thì kết cục là sẽ bị chìm như chén kiểu ném sông trong 30s.

- Thiệt ko đó hả? Nhóc đâu rồi?? – Gã xám mặt khi thấy tôi bị chìm dần và quờ quạng ko nhiều nữa, tôi đang đuối sức.

- Ứ… úu… - Tôi la lên 1 đợt chót rồi chìm nghỉm xuống luôn.

- Ế… đừng đùa anh mà!! – Mặt gã cắt ko còn 1 hột máu nào, gã biết mình đang đùa quá đáng! – “Đừng giỡn anh nhá!”

Ko có gì trả lời.

- Đừng nha!! Đừng mà!! – Gã nhảy 1 cái ùm xuống ao rồi quạt nước điên cuồng và tiến sát lại gần chổ của tôi. – “Nhóc con, em đâu rồi?? Nhóc con… lên tiếng đi!! Em đâu??”

Gã quẫy nước lung tung và bắt đầu lặn hụp như 1 người điên khi ko nghe tiếng tôi gọi, tôi đã bị chìm nghỉm từ lâu rồi thì lấy gì mà lên tiếng.

- Đừng làm anh sợ mà!! Nhóc ơi!!! – Gã mếu mặt lại và thét lớn lên, toàn thân chới với như 1 người bị bại trận. Mặt thất thiểu và tô đậm sự sợ hãi.

- Há!!! – Tôi trồi dậy và túm lấy 2 vai gã, tôi nhấn mạnh xuống dưới nước để dìm gã đi.

- Ơu… ực… ực… hong nha… ong… chơi nha!! – Gã quờ quạng khi bị tôi bất ngờ tấn công.

- Dám xô tui hả? Tui sẽ cho ông uống nước nè!! Hehehe…

- Hor… ực… - Gã bấu chặt lấy vai tôi và nhấn mạnh tôi lại dưới nước. – “Dám láo cá Dzồ hả? ưôc…”

Cuộc vật lộn dưới nước diễn ra và mặt nước bị tung lên toé toạc khi tôi và hắn ko ai chịu nhường ai. Cá Dzồ nhảy lung tung trên mặt ao.



- Coi coi có con nào trong áo ko? – Gã bụm miệng lại cừơi và chỉ tay vào áo tôi khi tôi đang móc ra 1 con cá Dzồ nữa từ túi quần Jean.

- Ông thì hơn gì, quần ông cũng đc 2 con chứ ít hơn tui hả? – Tôi liếc xéo gã.

- Làm anh lo quá chừng, tưởng nhóc ko biết bơi chứ?!

- Ai bảo xô tui, lỡ tui ko biết bơi thiệt thì hoá ra tui chết dứơi đó àh? Hay là ghét tui 2 lần đạp cẳng ông nên muốn giết tui?

- Hừ… Cứ làm như anh thù dai lắm zị đó. Anh có đâu…

- Ai biết đc lòng dạ con người. Sao tui biết ông nghĩ gì chứ? Lỡ ông ghét tui thiệt sao? – Tôi cởi cái áo ướt nhẹp chèm nhem ra, nó còn bị thủng 1 lỗ nữa chứ. – “Làm rách áo tui nữa chứ. Tui muốn giết ông wá!”

- Mai anh đền cho cái mới… - Gã nói mà con mắt ko rời tôi, tròng đen bám chặt còn tròng trắng ko chịu liếc chỗ khác. – “Mà bắt gặp ròy nha, nhóc trắng ghê đó!” – Gã nói bằng jọng háo sắc.

- Nhìn gì mà nhìn? Tui trắng kệ tui, tui ko đc đẹp thì đc cái trắng đền bù chứ có gì mà nhìn. Bộ chưa thấy ai trắng hả?

- Ngực trắng nè, cổ trắng nè, tay cũng trắng nữa…

- Nhìn gì?! Nhìn gì?! – Tôi lấy 2 tay bịt mằt gã lại.

- Ôi, ko thấy nữa rồi.

- Cấm nhìn. – Tôi nói mà mặt đỏ như gấc. Tôi ít khi nào ở trần và để lộ người mình trc ai, đó đã là 1 thói quen rồi. Tôi thầy kỳ kỳ sao ấy! Ko tài nào để cho ai nhìn đc.

Chợt, tôi thấy cái gì đóng trống lỏng.

- Đâu mất tiêu rồi. – Tôi buông tay ra và sờ soạng khắp người.

- Gì mất? Anh ở đây mà.

- Khùng, tui hổng hỏi ông. Tui nói nó… nó mất tiêu rồi… đâu mất rồi… - Tôi xốc cái áo lên rồi tìm kiếm lung tung phèng cả.

- Cái gì? Tìm gì? – Gã thắc mắc.

- Mất rồi… Nó đâu rồi??

- Nãy zờ zỡn, chắc ở dưới ao ấy!! – Gã chỉ tay xuống ao.

- Huhu… đừng có mất nha! – Tôi thét lên rồi wăng mình xuống ao thêm chập nữa. Tôi cầu trời khẩn phật là nó ko mất tiu dưới đó.

Tiết 19:

- Nhóc làm cái trò khỉ zì vậy? - Gắn gào lên khi thấy tôi lại nhảy xuống ao cá thêm 1 chập nữa.

- Tui làm gì thây kệ tui. – Tôi liếc hắn 1 cái rồi bơi chủm chủm ra phía xa. Tôi lặn xuống dưới và cố với tay móc móc đám rong rêu dưới đó.

- Bơi lên đi! Dưới đó có gì đâu mà tìm… - Gã bắt loa vọng xuống.

- “Kệ tui! Hổng mắc mớ gì ông!” – Tôi uống nguyên 1 ngụm nước vô họng rồi thở hồng hộc như chạy bộ 800 cây số. Nước làm ướt hết mắt mũi tôi và ngập cả vào tai.

- Sao ko mắc mớ đc hả? – Gã cởi cái áo của mình ra rồi phóng tùm xuống ao theo tôi. Cái áo gã đã tả tơi tựa hồ nùi giẻ đem đi lau nhà biết bao lâu rồi, trên đó đen những rong rêu và sình bùn. – “Nhóc tìm cái gì? Cái đó quan trọng lắm hả?”

- Ông biết khỉ gì mà nhảy xuống tìm theo, tui đâu nói sẽ nhờ ông. Leo lên đi! – Tôi xua tay.

- Hong đc… rủi nhóc bị zì thì sao? Anh tìm hộ chắc sẽ nhanh hơn! – Quân ko nói thêm mà lặn mình xuống dưới đáy ao và cũng bắt đầu moi móc, tìm kiếm dưới đất sình như tôi. Dẫu biết đó là vô vọng nhưng tôi hi vọng là 2 đứa tôi sẽ tìm đc 1 cái gì đó, ít nhất cũng là 1 mảnh vụn của nó.

- Tui… ròy ông sẽ chẳng tìm đc gì đâu. – Tôi lắc đầu rồi lặn hụp xuống dưới chân, nước ao sao mà lạnh lẽo wá!! Cá Dzồ cũng nhìu nữa… (@_@)



15’ sau đó, tôi và hắn thở như bị thắt cổ trên mặt ao. Tìm kiếm trong vô vọng.

- (T_T) Ròy đó, anh chịu thua đó. Tìm chi mà nãy zờ hơn 15’ rồi cũng ko có là sao? – Gã vuốt mặt.

- Chịu thua thì ở lại trên đây đi, tui tìm tiếp.

- Mà… ko nói là cái gì sao anh tìm hộ đc. Nãy zờ hỏi thì ko chịu nói, rồi làm trò khó hiểu nữa… bộ cái đó quan trọng lắm hả? – Gã níu tay tôi lại để tôi ko lặn tiếp.

- Khùng, tui đâu mượn ông xuống rồi than mệt chi. Mặc tui!!

- Nhóc bướng quá àh. Bộ nhóc sinh tuổi con trâu hay sao mà lại lì vậy? – Gã lớn tiếng.

- Tui sinh con gì thì mặc xác tui, mà… ý ông nói tui lì như trâu bò hả? – Tôi đập nước, mặt ao tung bọt trắng xoá.

- Chứ gì nữa mà… ai biểu nói ko biết nghe, bộ tưởng ai cũng như ram bô hay sao mà hổng biết mệt. Hong nói ra thì bố thằng nào mà tìm đc dùm cho.

- Tui đã nói ko cần tới ông mà. Cút đi!! Cút lên bờ… - Tôi xô hắn.

- Anh ko đi, đừng có mà làm trò bướng bỉnh ngang ngạnh. Thằng này ko dễ bị bắt nạt nhá! – Gã chỉ tay lên trán tôi.

- Thằng này thằng nọ zì? Bộ định giở trò hiếp đáp tui hả? Muốn gì?? Muốn gì?? – Tôi kênh mặt lên.

- Sao mà lì lợm vậy hả? Có nói ra ko hả? – Gã gào lên, tay chân đập mặt nước rồi quẫy đạp lung tung.

- Đừng giở trò hù doạ, tui hổng sợ ông đâu. Ai sợ ông chứ tui hổng sợ.

- Thấy tui thương rồi làm tới hả? Muốn giở trò lên giọng, làm mặt chảnh hả??? Nói thử coi!

- Đồ điên, đồ ba xàm. Biến lên bờ đi!

- Có nói ra ngay ko? Tìm gì?? Tìm cái gì hả?

- Tui ko nói!!! Ko nói là ko…

- Nói ngay đi!

- Ko là ko mà.

- Nói ngay đi. – Gã níu chặt 2 vai tôi, ko cho tôi nhúc nhích lẫn cựa quậy.

Tôi bắt đầu phát tiết lên và mắt lưng tròng nước mắt, chính tôi cũng ko hiểu sao tôi lại muốn khóc, tôi ko biết nữa! Tôi chắc là đã mất đi 1 thứ quan trọng lắm… nhưng trc giờ, tôi đâu có coi nó ra gì. Tôi còn có ý nghĩ vốn muốn quăng bỏ nó đi.

- Tui làm mất sợi dây chuyền ông tặng tui rồi… ông đền đc hong, tìm đc hong mà đòi?? Tui làm mất rồi… huhuuuu… (*_*) Huuuu… ông đền cho tui đi!! Tui sơ ý làm rơi nó xuống ao rồi… - Tôi đập tay lên vai hắn như 1 đứa điên và, bắt đầu khóc tỉ tê. Tôi ko hiểu sao mình lại cảm thấy có lỗi.

- Mất rồi thì thôi. Anh lại mua cái khác… chỉ là 1 sợi dây chuyền thôi mà. – Gã ôm tôi vào lòng và vỗ đầu an ủi.

- Tui ko phải coi trọng nó làm bằng gì, tôi cũng ko muốn biết giá trị. Cái tôi muốn giữ là vị trí của ông trong lòng tui… huuuu…

- Tự nhiên cái… áh… aaaaa… - Gã gào lên, tay chân đạp tứ tung.

- Cái gì? Gì zị?

- D… z… dzộp… ộp… bẻ… eeeee… aaaaaaa… - Gã quờ quạng lung tung trong khi 2 tay vẫn cứ ôm chặt lấy tôi.

- Bơi lên bờ mau!! – Tôi kéo tay gã và đây mạnh vào bờ.

- Aaaaaaaa… - Gã bị kéo xuống dưới chỉ trong tích tắc.

- Ế… níu lấy tay tui nè! – Tôi giơ tay ra và bấu vào vai hắn.

Hắn cố gắng bám vào nhưng ko tài nào bơi lên đc. Thế rồi gã chìm lỉm xuống dưới.