Tháng ngày rối ren do chuyện tình cảm gây nên bắt đầu với tôi. Tôi ko tài nào kiểm soát đc cuộc sống của mình khi 1 bên tay Phải là 1 con cá, 1 bên tay Trái là 1 con cua biển còn trên Miệng lại là 1 bông hoa hồng. Thế đấy!!!
…
Tôi mở mắt thức dậy, ngập mình trong sự tức giận và bực bội vì có 1 đứa điên khùng nào đó gọi đến cho mình vào lúc 12h đêm. Bây giờ, trời vừa rét vừa tối khiến cho ai cũng muốn chui mình vào chăn và nằm trong đó ngủ cho đến tới sáng… 1 khi đang ngủ say trong chăn ấm mà bạn bị ai đánh thức thì bạn có bực mình ko? Tôi ko biết ai sao chứ tôi thì tức đến muốn thét vào điện thoại: “Đứa khốn nào thế hả?”. Vậy đó!
Tèng….teng… tèng… téng… teng…
- Khùng hay sao mà gọi giờ nào hả?? – Tôi bật máy rồi châm vô đường dây bên kia bằng 1 giọng hằn học, tôi tức điên người lên nhưng ko dám la lớn vì trời đã khuya lắm rồi. Tôi mà la lớn lên 1 cái là tối nay sẽ nằm ngoài sau hè mà ngủ.
- Hiiii… có người giận kìa.
- Áh… áaaaa… - Tôi nổi đoá lên khi nghe bên đầu dây bên kia là giọng nói của gã chết tiệt đó. Hồi sáng, hắn đã làm đủ chuyện với tôi rồi. Giờ này, hắn gọi đến ko biết lại có trò ma quái gì nữa?!
- … - Tôi nghe tiếng khè khè gì đó. – “Sao mà la lớn quá zị hả? Muốn điếc con ráy của anh hà.”
- Đồ khùng, giờ này gọi đến làm gì? – Tôi bứt tóc móc mắt ra, 2 tay tôi nắm chặt vô thanh xà giường thiếu điều muốn bẻ gãy cái xà ra rồi fang mạnh vô điện thoại cho đỡ tức.- “!#@%@&#%^@$%” – Tôi văng tục bên kia quá chừng chừng…
- Hung zữ zị chòy? Anh nhớ trong điều khoản mệnh lệnh có yêu cầu là phải đối tốt, phải dịu dàng với anh mà? – Gã nói bằng giọng ngờ nghệch.
- Bây giờ mà có bị ở tù vì lỡ tay mưu sát ông tôi cũng sẽ làm điều đó. Điên khùng… Bộ hồi sáng phá tui chưa đủ hả?? Muốn jì thì sáng mai gặp ko đc sao? (*_*)
- Anh đói bụng!!!! – Gã thều thào bên kia điện thoại. Tôi còn nghe đc tiếng xe cộ đi qua đi lại, tiếng còi xe.
- Thây kệ ông chứ, đói thì mắc cái mớ jì tới tui. Bị xà mâu cạp rồi giờ khùng hả?
- Anh muốn ăn khuya.
- Tui nghi ngờ đầu óc ông có vấn đề. Ông có bị tâm thần ko hả? Hảaa???? – Tôi thét lên.
- Anh vẫn bình thường mà.
- Chứ ông đừng có nói zới tui là nhà ông giàu vậy mà ko có 1 gói mì nào nhá!! Đói thì lăn vô bếp, luộc mì mà hốc vào mồn chứ mắc cái mớ gì than thở với tui?
- Anh muốn đi ăn khuya với nhóc. Ăn phở Dê. – Gã cười khanh khách bên kia điện thoại.
- … Ực… - Tôi muốn đơ họng với câu nói này của gã. Rõ ràng tôi là tuổi con Dê, hắn lại muốn giở trò gì đây hả trời? (@_@) – “Muốn phá tui hả?”
- Phở Dê ngoài tiệm người ta bán í, ở ngay trên chợ thôi mà. Nó mở suốt đêm.
- Thì ông tự chạy xe điiii… ZZz…zz – Tôi ngáp dài rồi ngáp ngắn vì cơn buồn ngủ kéo đến.
- Đi ăn cùng anh ko đc àh?
- Khùng, tui ko đói. Muốn hốc gì thì tự đi mà kiếm. Tui phải đi ngủ…
- Chẳng phải đã có ra quy định là nhóc thuộc sỡ hữu của anh?! – Gã gào lên.
- Quên đi nhớ, ông đây ko cần biết quy định quy điếc gì hết. Ngủ đây… - Tôi đưa cái điện thoại ra ngoài.
- 5’ nữa ko ở dưới nhà là Pa em sẽ nhận đc 1 cú điện thoại vào đêm khuya… Ông ấy sẽ vui lắm cơ!!!
Tôi sắp phải điên lên và chết vì nhảy lầu tự tử. Tôi sao ghét cái gã điên đó đến thế!!!
- “Vậy là mình ko còn đường lựa chọn nào hết? (T_T) Thôi thì leo cầu thang ra ban công rồi leo cửa rào thêm lần nữa chứ biết làm sao?” – Tôi lấy tay tát lên mặt mình 1 cái cho đỡ tức rồi leo xuống giường và thay bộ đồ ngủ ra.
Mà đau quá đi!! Tự nhiên tôi đi tát mặt mình 1 cái… (>.<)
- ----------------------------
- Yên tâm đi, ko sao đâu! Thằng này còn khoẻ lắm!! Đem zề uống sáng, trưa, chiều ngày mai là ổn.
- Zị có bị làm mủ hay là sưng bầm ko bác sĩ?
- Nó bị xước sơ sơ ngoài da… chú thấy mày lo lắng thái quá rồi đó thằng khỉ con.
- Con thấy rõ ràng nó còn bị té nữa mà?
- Chỉ là té thôi, con trai té nhiu đó ko bị ảnh hưởng tới sinh con đẻ cái đâu mà mày làm chuyện lớn ra.
- Tui chưa chết đâu mà lo, trầy tay chút xíu mà ông làm thấy ghê quá!! – Tôi quạo quọ nhìn tên điên đó, tôi chỉ là bị trầy trên tay 1 xíu xiu mà hắn đã cuống cuồng lên làm như tôi bị gãy tay hay đại loại còn quan trọng hơn thế!!
Hẳn là ai cũng đang hỏi mấy dòng trên là gì… tại sao lại có chêm vô mấy câu ko ai hiểu là sao? Tôi sẽ giải thích ngay đây: Tôi chẳng là phải leo từ ban công hành lang của lầu 1 xuông đất, ban đêm nhà tôi đóng cửa chặt lắm (>_<), 1 con ruồi cũng khó zô đc. Tôi leo xuống dưới nhà rồi thì phải leo thêm 1 chặng nữa để từ trong nhà thoát ra ngoài bằng con đường cửa lớn. Cửa lớn thì cao mà lại có nhiều cây nhọn ở trên. Tôi hay đi chơi khuya nên việc leo trèo cũng ko có ảnh hưởng lớn, thêm 1 điều là con trai con đứa thì ko ngại chi chuyện lên leo xuống kiểu đó… mà có bị vệt vài vết xước cũng đã làm sao? Sẹo hay vết thì cũng chẳng có gì to tát.
Cái chính là tôi đang leo từ trong nhà ra ngoài thì hắn từ ở đâu xồ ra tôi cũng chẳng biết, chắc là đợi dưới nhà tôi lâu rồi cũng nên. Tiếp theo, tôi chỉ còn biết là mình té từ trên mép ngoài cửa xuống đất 1 cái ịch như bịch muối rớt xuống, tay tui va vào cây sắt trên thành cửa và nó “xịt si – rô” ra. Tôi thì ê mông đít đến độ tưởng đâu nát xương chậu, thế là… hắn cuống lên rồi ôm tôi thảy lên xe, gồ ra thẳng vào tận phòng khám tư nhân vì ban đêm bệnh viện lớn rất lu bu, muốn vô cũng phải đợi rất lâu… mà tôi thì thuộc loại loãng máu, cứ bị trầy sơ sơ là nó tuôn máu ra như bị thọc tiết heo. Gã ko lo cũng ko xong! Chỉ có điều… (~_~) Phòng khám tư nhân ban đêm muốn nó mở cửa cũng phải tốn “xiềng” bộn chứ ko phải là muốn nó mở là nó mở cho vào ngay. Cũng là lần đầu tiên tôi nhận đc 1 sự “cảm tình” từ hắn tạo ra cho tôi… cũng chưa phải là lần đầu, có lẽ là lần thứ mấy cũng ko biết nữa?! Lần này, tôi thực lòng thấy mình có sự mâu thuẫn trong lòng rõ ràng hơn mấy lần trước, tôi ko sao cầm đặng lòng khi thấy hắn mồ hôi mồ kê, thở hồng hộc mà cõng tôi trên lưng, chạy lăng xăng tìm phòng khám. Cả cái mái tóc “độc nhãn long” của hắn cũng bị mồ hôi làm cho ướt như đi gội đầu ở tiệm… (^_^)Đó là tôi hiểu mình đang muốn gì.
Tôi đc cõng ra ngoài bằng cái lưng và đôi vai rắn chắc của hắn, lúc ra khỏi phòng khám hắn còn e ngại tôi sẽ bị đau nên xin thêm thuốc giảm đau cho tôi. Ông bác sĩ phải nhắc đi nhắc lại là ko cần rồi còn nhìn tôi và hắn chằm chặp nữa. Tôi tin là ổng hiểu 2 đứa tôi là người “thế lào” rồi.
- Bỏ tui xuống! – Tôi rù rì vào tai hắn.
- Thôi, anh cõng đc mà. Ko nặng lắm đâu!!
- Ai mượn, tui tê chân quá nên muốn đi cho đỡ thôi. Tưởng tôi lo cho ông mệt àh? Mơ rồi… - Tôi phủi tay 1 cái phẹp rồi phóng xuống đất.
- Ế… nhóc đang bị thương đó. – Gã kéo tôi lại ko cho tôi chạy đi xa.
- Ông ơi, con chỉ là bị trầy tay 1 tí mà lại làm chuyện “lùm xùm” tới mức đem đi băng tay bó thuốc. Coi đi… - Tôi giơ tay lên cho hắn thấy cái tay tôi bị băng bằng gạc xấu đến thế nào, từ nhỏ tôi đã ghét thuốc và những thứ dụng cụ y khoa.
- Ko băng sẽ bị nhiễm trùng.
- Tui là dân đen ruộng rẫy chứ ko phải cậu ấm nào đó đâu mà lo lắng vậy. Ông làm thấy ghê quá!!
- Thì chỉ là lo cho nhóc thôi mà. Tại anh kêu nên nhóc mới leo cửa rào ra… anh…
Gã cuối gầm mặt xuống đất, tay chân run rẩy vì giận – tôi ko biết có phải ko nữa (^^!). Tôi chợt có cảm giác gì đó rất lạ trong tim, dường như nó run lên hay sao ấy?!
- Hồi nãy, chẳng phải là a…. àh…. A… nh…. Anh than đói bụng hay sao? – Tôi đỏ cả mặt khi mình đánh vần thành tiếng từ “anh” để gọi hắn. Tôi phải làm 1 cái gì đó cho hắn đỡ buồn đi, tôi ko thích mình làm cho ai buồn và cũng ko thích buồn ai lâu trong dạ, vì làm thế sẽ rất khó chịu (>_<)!!! – “Bây giờ, có muốn cùng… ai đó hay đại loại là 1 người nào đó đi ăn phở Dê ko?” – Tôi gãi đầu lia lịa vì mắc cỡ.
- Nhóc đói lắm hả? – Gã mở tròn xoe mắt trong thật ngố tàu.
- Ko… chỉ là… chỉ là… người nào đó sợ ai đó đói bụng. Người ta đã có lòng thì người nào đó ko lẽ bỏ dịp, dầu sao cũng ra khỏi nhà tối nay rồi, đi ăn khuya cũng có làm sao?!
aDê nha! Anh đãi cho… (^____^) – Gã mừng ra mặt khi nghe tôi nói, tôi tin là mình đang đi đúng hướng cho ranh giới 2 người bạn với hắn.
Chứ ko lẽ bắt tui đãi? Khùng.
…
- Sao mà cái tô phở to thế (@_@)???
Tôi sắp choáng khi thấy người ta bưng tô phở Dê ra cho tôi, nó bự bằng 1 cái thau mini và cao gần đc nữa cái ly uống nước. Trên tô phở là ê hề thịt và các thứ hầm pà lằng khác: nào là gân, cốt (xườn dê ấy mà ^_^!), tái, chả… Chỉ nhìn thôi là tôi đã muốn nôn ra vì thấy ngao ngán. Tôi ko ưa các thứ có nhiều thịt ấy.
- Anh định cho 1 mình tui hết từng này sao, Tướng Quân? – Tôi chỉ chỉ tay vô tô phở.
- Chứ ko lẽ anh phải ăn cả tô mình và tô của nhóc. – Gã chống cằm.
- Nhưng mà… nhìn đi!! – Tôi lấy tay chỉ vô tô phở của hắn khi thấy nó cũng bình thường như những tô phở khác, đại loại là bằng tô phở bò thôi chứ có phải “hết nước” như của tôi đâu. – “Sao cái tô phở của anh nó nhỏ hơn của tui?? Tui đâu phải Thiên Bồng Nguyên Soái đâu mà xực cho hết từng này?”
- Thì ráng ăn hết đi. Nhóc ôm nhom ốm nhách vậy thì phải ăn chế độ đặc biệt. Anh nghe nói ban đêm ăn phở Dê sẽ mau chóng mập lên… vậy mới xứng với anh.
- Điên!!! Tui chẳng cần… Mà to như thế nào làm sao tôi ăn hết??
- Có nhiu đó mà nói bự hả? Anh chỉ là dặn người ta thêm thịt thêm đồ ăn cho em thôi. Ráng mà ăn đi!! – Gã vừa nói vừa cúi đầu ăn cặm cụi, tôi biết là gã đã đói lã rồi.
- Hết thảy tô này bao nhiêu?
Gã giơ 5 ngón tay lên ra hiệu trong khi mình vẫn ăn uống hăng say.
- 15 ngàn hả? – Tôi nhăn mặt.
Gã lắc đầu.
- 20?
Gã lại lắc tiếp.
- Chứ bao nhiêu? Tui có phải heo đâu mà tọng vô họng tới 25 ngàn phở Dê.
- Bậy bạ, 50 ngàn đó.
(*_*) Tôi xém 1 xíu là té ghế khi nghe nói mình đang đc ăn 1 tô phở Dê 50 ngàn đồng. Ăn vào có mà hoả lên àh?
- Ông coi tui là heo hả?
- Ko, anh muốn tẩm bổ nhóc mà…
- Tui có ăn nhiều thêm cũng ko mập ra đâu. Di truyền rồi…
- Vậy thì anh sẽ rút hết xương của em ra rồi cấy xương khác zô cho nó mập lên.
- Anh giết tui đi! – Tôi đạp chân gã 1 cái.
Gã vẫn cắm cúi ăn.
- Hồi chiều, ko ăn uống gì hay sao mà bi giờ ông ngốn dữ zị mặt khỉ?
- Ban chiều, anh đi đá banh rồi tạt vô tiệm games, đến giờ mới biết mình chẳng có ăn gì… đói lắm!!
- (>_<) Hoá ra có người mê chơi hơn cả tôi nữa… Thế anh có tắm ko đấy?
- Có chứ, anh phải tắm trước khi đi gặp em. Kẻo em lại nói anh bốc mùi rồi có ấn tượng xấu với anh. Thế thì ngại lắm!!!
- Tui tưởng anh ko tắm thì tui sẽ bay liền.
- Hìhihì…
(*_*) (@_@) (^_^) ($_$) (~_~) (!_!) (>_<”)
- Nè, ăn đi! – Tôi làm việc 1 cách vô thức.
Cái tay tôi tự nhiên cầm đôi đũa lên rồi gắp 1 miếng thịt trong tô phở đưa cho hắn, tay tôi vẫn còn cầm đôi đũa và ngừng nó lại trước miệng hắn. Tôi ko dám nhìn thẳng mặt hắn mà chỉ nhìn vào 1 góc xéo khác, góc tù chẳng hạn.
- Lần thứ mấy rồi nhỉ?
- Cái gì mà lần thứ mấy?
- Nhóc tốt bụng với anh đc bao nhiều lần rồi?
- Sẽ ko còn dịp nữa nếu tay tôi mỏi và tôi phát bực vì ông.
Gã nở 1 nụ cười thiên thần dành tặng cho tôi. Tôi ko cảm giác đc mình còn ghét gã… cái chính là tôi đang ngập mình trong sự vui vẻ. Tôi ko hiểu vì sao?
- Ông đã 18t rồi mà còn ăn uống như con nít… miệng mồn dính tùm lum àh… - Tôi đưa cho hắn 1 cái khăn giấy.
- Anh đã quen rồi. Lát nữa, ăn xong thì lau chùi cũng tiện mà. ^_^
- Tôi ko thích ạn… ai… của tui ở dơ đâu. Mà là “đồ hờ” thôi cũng ko đc! – Tôi lại vấp phải sự ngỡ ngàng khi mình đã nói quá nhiều câu “điên điên” vào buổi tối hôm nay. Đầu óc chi phối tất cả mà.
- Tuân lệnh pé iu!!
- Đồ khùng…
- ----------------------
- Ngày mai đc nghỉ học, có thích đi vào ruộng cắm câu với anh ko? – Gã hỏi tôi khi xe gã dừng hẳn trước cổng nhà tôi. Đã gần 3h sáng rồi.
- Tui ko biết câu cá. Câu nặng vía lắm!! (>_<) Từ sáng tới chìu chắc đc 1 con là cùng…
- Anh câu giỏi lắm đó, đừng sợ!! Anh sẽ câu cho cưng 1 con thiệt bự về nấu canh chua.
- Tui hổng biết nấu cơm mà cũng ko thích ăn cá. Tôi còn ghét con cá Lóc lắm!
- Mình đi câu cà Dzồ mà. Hahaha.
- Cá đó tui càng ko thích… - Tôi leo xuống xe.
- Hong thích thì mình đi nhậu với tụi bạn anh, hay đại loại hơn là đi ăn trộm cóc ổi nhà ai đó. Chủ Nhật nào anh cũng long nhong trong ruộng, tới tối hẳm mới zìa nhà!!
- Tui ko thích đi chơi, ko thik giao du đông người. – Tôi bước nhanh vô nhà.
Xạch… xạch… Cạch… cọc…
Tôi nghe đc tiếng tim mình gõ, nghe đc bàn tay mình đang có càm giác và còn hiểu đc đầu óc mình sắp có vấn đề. Gã đang… đang níu tay tôi lại và nắm chặt trên đó, ko chịu buông ra. Gã định ko cho tôi vào nhà.
- Tui phải leo zô…ở… mà leo zô chứ… ở ngoài này hoài sao? – Tôi cà lăm khi điện đang chạy khắp cơ thể mình.
- Ngày mai anh tới đón nhóc đi chơi Chủ Nhật đc hong?
- …
- Hay là thích đi đâu?
- …
- Thích ở nhà hay làm sao?
♪… ♥… *… ♥♥♪… †… ♠♥…
Tôi quay người lại và hôn lên má hắn 1 cái, tôi hôn thật nhẹ rồi chạy thẳng vào nhà. (>_<) Lạy thiên chúa, con đang làm chuyện tội lỗi lắm với tình yêu…