Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Chương 3: Mây




- Cậu nhóc, có cần giúp đỡ không? – Ân Tá thấy An Ninh thành thạo mở ngăn kéo ra lấy tài liệu, mở MSN ra rồi nhập mật mã vào, ấn phím E để mở tài liệu trong máy tính, cảm thấy vô cùng thú vị. – Chắc chị em đã dạy em hết rồi… Không cần anh nữa.

Lúc nhân viên lễ tân đưa An Ninh bước vào, những cô gái “già” trong phòng đều thốt lên “Trời, dễ thương quá”. Sau đó không ngừng có các “chị” mang cho cậu đồ ăn vặt, đồ uống, cà phê… Nhân tiện họ lại véo má cậu:

- Đúng là đáng yêu quá, sau này ở lại đây làm việc, thay cho chị em nhé.

Tiểu Thang vốn dĩ rất được mọi người quý mến nhưng giờ đứng im một góc, không ai thèm chú ý đến, cậu núp sau máy tính nhìn An Ninh, ghen tị lườm tới rách cả mắt.

An Ninh không quan tâm gì tới những chuyện này, chỉ chăm chú làm việc.

Thấy cậu chăm chỉ như vậy, Ân Tá hơi thất vọng, bèn tìm cơ hội ngồi bên cạnh cậu, hỏi nhỏ:

- Chị của em… vẫn khỏe chứ?

An Ninh không ngẩng đầu lên :

- Rất khỏe, đang ở nhà dưỡng bệnh.

- Anh có tới nhưng không ai ra mở cửa. – Ân Tá cố gắng lấy lòng An Ninh. – Sau khi tan làm, anh về cùng em thăm chị em, được không?

Tiểu Ninh trả lời rành rọt:

- Em thì không có vấn đề gì, nhưng chị em bảo lúc ốm trông chị ấy rất xấu nên không chịu gặp ai.

- Vậy sao? Có phải chị ấy giận anh không?

- Anh làm chuyện gì để chị ấy giận sao? – An Ninh hỏi ngược lại, Ân Tá đành phải nói lảng:

- Thôi bỏ đi, không có gì.

Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng bước vào phòng, nhắc Ân Tá là chủ biên sợ anh làm ảnh hưởng tới công việc của mọi người, bảo anh nếu không có việc gì thì có thể về trước.

Ân Tá giơ hai tay ra dấu đầu hàng:

- Được rồi, được rồi.

Anh vẫn giữ nụ cười, nụ cười rất dịu dàng nhưng lại có một sức hút nguy hiểm.

Cô nhân viên lễ tân thấy anh cười, đỏ mặt quay về chỗ ngồi.

Cuối cùng thì anh cũng đi.

Bảo Lam ngồi sau máy tính, nhìn theo bóng Lâm Ân Tá đi đã xa, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ngồi thẳng lưng lên.

Đóng giả con trai thật là mệt. Không, thực ra thì ngoại hình của mình đã là của con trai rồi, nhưng phải thể hiện mình là con trai cả từ lời nói tới cử chỉ thì thực sự là rất khó. Ngải Linh Linh tìm người làm giả một cái chứng minh thư, mất 200 tệ, thế là trên thế giới có thêm một chàng trai tên là “An Ninh”.

Bận ngập đầu cho tới lúc trời đã tối, nhà nhà đã lên đèn, “cậu” mới ngẩng đầu lên khỏi bản báo cáo của mình, khi đó phòng của chủ biên đã tắt đèn, Ân Tá cũng đã đi – nghĩ tới việc nơi đây còn mỗi một mình, “cậu” thu dọn đồ đạc rồi

đi xuống lầu.

Trời bên ngoài đã tối om. An Ninh mệt mỏi hoa mắt, cứ như thể vừa từ thế giới trong mơ trở về với thế giới hiện thực. An Ninh ngậm ống hút trà sữa, đi xem các cửa hàng quần áo bên đường, định mua một ít quần áo con trai.

Ở nhà chỉ có quần áo cũ của bố, size của bố cũng lớn hơn mấy số. Hai con mắt “cậu” đảo qua đảo lại trước mấy chiếc tủ, thật không ngờ rằng trong đời này mình còn có cơ hội đi mua quần áo nam cho chính mình mặc.

- Này, em ở đây hả? – Một bàn tay lớn đặt lên vai của An Ninh, khiến “cậu” giật nảy mình.

Ân Tá không ngờ An Ninh lại dễ giật mình như vậy, quả nhiên là một cậu bé nhát gan y như chị. Lúc ở cửa hàng sô cô la, cô nghe nói tối đó phải ở lại cửa hàng một mình, sợ tái cả mặt.

- Đi dạo phố một mình hả? – Ân Tá thân mật hỏi. – Sao không về nhà?

Chàng trai ngậm ống hút trà sữa, có vẻ như không muốn nói chuyện, cứ đi thẳng về phía trước. Ân Tá gọi “cậu” lại:

- Vẫn còn giận hả? An Kỳ đã biết là mình đổ oan cho chị của em rồi.

Chàng trai không thèm để ý tới anh.

- Định mua quần áo hả, để anh tặng em, coi như là xin lỗi, được không?

- Không cần đâu, cảm ơn. – Nếu ở cạnh anh thêm một lúc, “cậu” sợ sẽ để lộ thân phận thật của mình mất. Không ngờ anh vẫn đi theo.

- Này, quần áo không tặng không cho em đâu, Tiểu Ninh, em cũng giúp anh, mang quà của anh về cho chị em được không?

- Quà? – An Ninh đứng lại. – Tại sao lại tặng quà? Không cần phải phiền phức như vậy.

- Có phải tặng cho em đâu, việc gì mà em bảo là phiền phức? – Nói xong, Ân Tá kéo “cậu” bước vào một cửa hàng thời trang nam cao cấp, cửa hàng nổi tiếng với các loại quần áo với mức giá cao trên trời. Vừa vào tới bên trong, lập tức có bốn, năm nhân viên phục vụ vây quanh lấy họ hỏi han này nọ, Ân Tá nhanh nhẹn giúp “cậu” chọn một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo khoác, một quần bò, một bộ com­ple, một sợi cà vạt và nhét cả vào tay “cậu”.

- Tiểu Ninh, em vào thử đi. – Anh đẩy “cậu” vào phòng thay đồ. An Ninh đứng trong đó xem giá của quần áo, con số trên đó khiến “cậu” mở tròn hai mắt. Lúc này “cậu” nghe thấy tiếng Lâm Ân Tá nói với nhân viên của tiệm. – Quần áo tính cả vào tôi.

- Dạ vâng, thưa anh Lâm. – Giọng nói của cô nhân viên rất nhẹ nhàng, có vẻ như đã quen biết anh từ lâu. Chẳng cần nghĩ cũng biết Lâm Ân Tá là khách hàng VIP của cửa hàng này.

Năm ngoái mới tốt nghiệp, vừa về nước lập tức mở một công ty tiết kế, ngoài ra còn có một cửa hàng sô cô la cao cấp chỉ chuyên đón tiếp các khách trong giới thượng lưu, cho dù là về thân thế, con người hay địa vị, anh đều không giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp một, hai năm.

Khả năng duy nhất là anh xuất thân từ một gia đình giàu có.

An Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp anh – khuôn mặt anh tuấn, đàn ông, mùi chanh thoang thoảng, tất cả đều khiến người ta khó mà quên được.

- Được chưa, Tiểu Ninh? – Ân Tá đứng ngoài hỏi vọng vào.

An Ninh rụt rè bước ra, mặc một chiếc áo khoác ngoài và quần bò, trông đáng yêu như những chàng thiếu niên trên các tạp chí quảng cáo. Ân Tá cười “cậu”:

- Nhìn em còn xinh đẹp hơn cả chị em.

Chàng trai đỏ mặt không lên tiếng.

- Được rồi, được rồi. – Ân Tá xoa đầu “cậu”. An Ninh thoáng khựng lại, thì ra Ân Tá có thói quen xoa đầu mọi người, cho dù là con trai hay con gái chứ không chỉ riêng với Bảo Lam.

- Anh rất thích xoa đầu người khác phải không? – An Ninh lại tỏ ra không vui.

Ân Tá thoáng khựng lại, rụt tay về:

- Sor­ry, em không thích hả? – Anh có vẻ ngượng ngập. – Thực ra… vừa nhìn thấy em là anh nhớ tới chị em, bởi vậy mới xoa đầu em.

An Ninh nghe thấy vậy, tim khẽ đập nhanh hơn một nhịp, âm thầm cảm thấy thích thú.

- Có thích bộ quần áo này không?

An Ninh gật đầu, Ân Tá lập tức bảo nhân viên trong tiệm gói quần áo lại. Giá của chỗ quần áo này chắc chắn phải lên tới mấy số 0. An Ninh bình thường không bao giờ tùy tiện nhận quà từ người khác, lần này lại không từ chối, không biết vì sao, tất cả những yêu cầu, đề nghị, lời mời… của anh đều khiến người khác khó có thể từ chối được, phảng phất như chỉ cần từ chối là sẽ làm tổn thương tới anh.

Chỉ còn biết đi theo anh, cùng anh nhảy vào một dòng sông đang cuồn cuộn chảy, cùng anh bơi theo dòng nước.

Họ cùng đi ăn tối, lần này Ân Tá không giành trả tiền, nhưng anh lại chỉ gọi mấy món ăn rẻ nhất, cố ý tiết kiệm tiền giúp An Ninh.

Piz­za được mang lên, anh giúp An Ninh cắt thành từng miếng và đặt vào chiếc đĩa trước mặt “cậu”.

- Chị gái em có thích ăn Piz­za không?

- Thích ạ.

- Con gái hình như đều thích… Hồi ở Mỹ anh ăn mấy đồ này nhiều, tới khi về nước chỉ thích ăn thức ăn Trung Quốc.

An Ninh ngượng ngùng nhìn anh.

- Sao vừa nãy anh không nói?

- Bởi vì em thích mà. – Ân Tá hỏi. – Chị em bị cúm hay là…

- Đại khái là thế…

- Có nặng không? Anh muốn tới thăm cô ấy.

- Ồ, không sao, không chết được đâu.

- Em phải thương chị em chứ. – Giọng nói của Ân Tá rất nặng nề. – Cô ấy cũng vất vả nhiều.

An Ninh thấy dáng vẻ trịnh trọng của anh, rất muốn cười.

- Anh lúc nào cũng bảo vệ chị ấy. – “Cậu” uống một hơi hết ly nước ngọt để giấu nụ cười của mình.

- Cái đó thì đương nhiên rồi. – Ân Tá cúi đầu, giọng nói bỗng dưng không còn lưu loát. – Em nói… nếu… nếu anh theo đuổi chị gái em, có được không?

Phụt, An Ninh phun đầy ngụm nước trong miệng vào mặt Ân Tá.

Anh lau nước trên mặt:

- … Có cần phải kích động như vậy không?

Không, không, không.

Không phải là kích động, không phải là phản cảm, là… có một chút vui vẻ. Mặc dù rất bất ngờ, nhưng ở một góc sâu thẳm nhất trong tâm hồn, An Ninh vẫn thấy thật ngọt ngào.

- Em nói đi, nếu anh theo đuổi chị em, liệu có được không? – Anh sốt ruột hỏi.

An Ninh không nói gì, chỉ mỉm cười.

- Có được hay không còn phải xem hành động của anh như thế nào. – “cậu” chớp chớp mắt. – Em chỉ là em trai chị ấy thôi? Hỏi em thì có tác dụng gì?

Đương nhiên là có tác dụng rồi! – Ân Tá nhìn “cậu” bằng con mắt khẩn cầu. – Em là người hiểu Bảo Lam nhất.

- Ha ha, vậy thì xem ra… – An Ninh nhún vai. – Chẳng có cách nào cả.

- Khó vậy sao? – Ân Tá vỗ vai “cậu”. – Giúp anh đi. Lần sau em muốn tán cô gái nào, chắc chắn anh sẽ giúp em.

- Không có ngày đó đâu, em chẳng thích người con gái nào cả…

- … – Ân Tá nghĩ ra cái gì đó. – Lẽ nào em…

- Không phải đâu! Anh nghĩ linh tinh cái gì thế? – An Ninh đỏ mặt. Ân Tá cười lớn, xoa tóc “cậu”. Ân Tá hôm nay không giống với ngày thường. Khi ở trước mặt cô lúc cô là con gái, anh luôn rất nho nhã, lịch sự và chu đáo, bây giờ anh giống như một chàng trai đáng yêu hơn.

- Anh ở trước mặt chị em hình như không như thế này? – “Cậu” hỏi.

Ân Tá suy nghĩ.

- Đương nhiên, ai ở trước mặt người mình thích đều sẽ khác mà. – Anh nói nhỏ, ánh mặt rất dịu dàng, dường như mỗi chữ anh nói ra đều sẽ biến thành một viên kim cương quý giá, khiến cả buổi đêm cũng dịu dàng hơn. – … ai bảo anh lại thích chị em cơ chứ?

Giây phút đó, An Ninh thực rất muốn cảm ơn Ja­son. Đúng vậy, khi Thượng đế đóng lại một cánh cửa, chắc chắn sẽ lại mở ra một cánh cửa mới, để bạn nhìn thấy một phong cảnh khác đẹp hơn.

- Nhớ giúp anh nhé, giúp anh nói vài câu trước mặt chị em.

- Ừm, được rồi. – “Cậu” đồng ý, uống từng ngụm nước nhỏ. Ăn cơm xong, Ân Tá nhờ “cậu” mang quà về cho “chị cậu”, hai người đi qua cửa hàng Carti­er, Ân Tá dừng lại, ánh mắt anh hướng về một chiếc nhẫn có viên kim cương hình trái tim rất đẹp.

Thật là đẹp!

Ngay cả An Ninh cũng dừng lại dán mắt vào cửa sổ. Sự gia công khéo léo, tỉ mỉ đã khiến viên kim cương thể hiện hết được vẻ đẹp vốn có của nó, nếu người yêu mình đích thân lồng chiếc nhẫn này vào tay, nói rằng sẽ không bao giờ rời xa mình thì cuộc đời này thật là… đáng sống!

Nhìn Tiểu Ninh dán mắt vào chiếc nhẫn, Ân Tá nghi ngờ:

- Này, nhóc con làm gì thế? Nhẫn là con trai mua để cầu hôn, đâu có phải để tặng em!

- Xì, hôm gặp Ja­son, chẳng phải anh bảo là anh sẽ mua sao? – Lời vừa nói ra khỏi miệng, Ân Tá đã cảnh giác hỏi:

- Sao em biết?

An Ninh giật mình, chết rồi! Thân phận của mình bây giờ là con trai mà – là em trai An Ninh! Sao lại nói những chuyện mà chỉ có “chị Bảo Lam” mới biết?

“Cậu” vội vàng giải thích:

- Chị em nói cho em biết, chị nói anh rất tốt bụng, lại chu đáo nữa.

Ân Tá lập tức hỏi dò:

- Cô ấy còn nói gì anh nữa?

An Ninh giả vờ bí ẩn:

- Không nói cho anh biết. Hừ…

- Mau nói cho anh biết đi, anh sẽ mua kẹo cho em.

- Được rồi, anh đúng là một con cáo mà.

- Nói linh tinh, anh đối xử thật lòng với chị gái em mà!

An Ninh nghĩ một lát:

- Chị em nói anh là người chu đáo, rất phong độ. Tối nay mới phát hiện ra anh cũng trẻ con lắm, vừa người lớn, vừa trẻ con.

- Trời, em còn là trẻ con mà lại nói anh. – Ân Tá xoa tóc “cậu”, – Nhớ nhé, trước mặt chị em, nhớ nói tốt về anh.

An Ninh nhìn mấy túi quần áo trong tay mình.

-… Được rồi. – Đúng là há miệng mắc quai.

Tối hôm đó, Ân Tá còn chọn một con nai bằng thủy tinh, bảo người ta gói lại cẩn thận, buộc thêm cả nơ.

Tối hôm đó, An Ninh hỏi:

- Tại sao vừa nhìn là anh chọn ngay con nai thủy tinh này?

- Bởi vì đôi mắt của chị em giống như mắt của một chú nai, sáng lấp lánh. – Ân Tá cười dịu dàng. An Ninh phát hiện ra, chỉ cần nhắc tới tên người mà mình thích, đôi mắt của anh đều vô cùng dịu dàng, tất cả những sắc bén thường ngày dường như đều được mài mòn.

Tối hôm đó, An Ninh về nhà tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện trong khe nhỏ bên cạnh máy giặt có rơi một hộp nhẫn. Chiếc nhẫn của An Kỳ bị rơi ra một bên, mặt trong có khắc chữ “Ann” rất tinh xảo. Trong phút chốc, cô hiểu ra tất cả. Sự tin tưởng và yêu quí của anh khiến cô xúc động.

- Đúng là đồ dở hơi! Người ta tặng có một con nai bằng thủy tinh mà cả ngày cứ ngồi ôm lấy nó. – Ngải Linh Linh cốc mạnh vào trán Bảo Lam. – Tớ thấy lúc cậu biến đổi trở lại cũng còn không vui như thế.

Bảo Lam chẳng buồn đáp lại, chỉ vui vẻ nâng niu con nai trong lòng bàn tay, ngồi trên ghế sa­lon ngắm nghía.

Lần này cô biến thành con trai đúng một tuần, sáng qua tỉnh dậy, vừa soi gương, phát hiện ra mình đã biến về hình dạng con gái, cô vui vẻ chạy lung tung trong nhà, véo mạnh vào má mới tin rằng đây là sự thực, lập tức gọi Ngải Linh Linh và Liệt Nùng tới. Họ một người bên trái, một người bên phải nắm cánh tay Bảo Lam nhìn chăm chú, ánh mắt họ như muốn lột hết da Bảo Lam.

- Tác dụng phụ của loại thuốc này rất khó nói. Lần này khôi phục lại nhanh, nhưng rất có thể lần sau sẽ có sự thay đổi, em cần có sự chuẩn bị tâm lý. – Liệt Nùng nói.

Anh lúc nào cũng như vậy, trầm tĩnh, chậm chạp, có một chút lạnh lùng của bác sĩ, phảng phất như trong hơi thở của anh cũng có mùi thuốc. Bao nhiêu năm nay, chỉ cần gặp anh là đầu óc Bảo Lam lập tức trở nên căng thẳng.

- Ừm, ít uống rượu, ít kích động, ít cảm cúm?

- Không phải ít cảm cúm mà là không được cảm cúm, hiểu không? – Liệt Nùng bổ sung. – Tốt nhất là đừng có yêu ai, không có tâm trạng thay đổi liên tục sẽ không tốt đâu. – Anh đặc biệt nhấn mạnh vào cụm từ “đừng có yêu ai”.

Ngải Linh Linh kéo cô về một bên, nói nhỏ:

- Mặc kệ anh tớ, chỉ cần không bị cảm cúm, tâm trạng không kích động thì sẽ không bị biến đổi, hiện nay vẫn có thể khống chế được. Anh ấy không quan tâm việc cậu có người yêu mà quan tâm việc cậu yêu ai. Ha ha ha, đồ ngốc này, ngay cả con chó con mèo cũng nhận ra là anh ấy thích cậu, nhưng anh ấy không chịu nói, thấy cậu ở cùng người khác thì lại ghen. Đúng là đồ ngốc.

Ngải Linh Linh cười vô tư rồi lại bắt đầu nhiều chuyện:

- Giải quyết xong Lâm Ân Tá rồi hả? Nhanh thật đấy! Tháng trước còn thấy cậu thất tình, tháng này đã có tình mới rồi.

- Đâu có! – Bảo Lam nguýt bạn một cái rõ dài. Liệt Nùng nói với cô, anh định tuần sau sẽ kết thúc công việc ở phòng khám và chuyển tới làm việc tại bệnh viện nổi tiếng nhất tỉnh.

- Chẳng phải anh ghét nhất là phải làm việc ở những nơi như

thế sao? Sao giờ lại về? – Cô ngạc nhiên hỏi.

- Làm ở bệnh viện lớn có nhiều nguồn vốn, có thể lợi dụng để nghiên cứu việc giải quyết tác dụng phụ cho em.

Thì ra là như vậy, Bảo Lam cảm kích ôm chặt hai người bạn thân đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Cả ngày hôm sau, cô phải ngồi chép lại những bài học mà tuần trước nghỉ không chép được. Buổi tối trước khi tới tòa soạn, nhịp tim của Bảo Lam đập rộn rã – anh vẫn chưa biết là mình

đã về rồi, liệu có gặp nhau ở đó không nhỉ?

Chắc không tình cờ vậy đâu.

Nhưng đúng là rất tình cờ, vừa bước vào tòa nhà lớn, cửa thang máy mở ra, Ân Tá đang đứng bên trong, hai người nhìn thẳng vào nhau, cả hai không giấu được nét vui vẻ trong mắt mình. Khi thấy ánh mắt anh thoáng sáng lên, trong lòng cô bỗng dưng thấy yên tâm rất nhiều, có cảm giác như mọi việc đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Cô trả chiếc nhẫn lại cho anh.

- Khi đi mua chiếc nhẫn khác, anh có nghĩ là thực sự do em lấy trộm không?

- Ngốc quá, em nên tin rằng anh luôn luôn tin tưởng em vô điều kiện.

Có thể là do ý trời, cũng có thể là thuận theo tự nhiên, có thể là vì Ân Tá kiên trì, những cuộc hẹn hò ngọt ngào từ đó bắt đầu. Vượt trên tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu. Chưa tỏ tình, chưa nói yêu, chưa thề non hẹn biển, mối quan hệ giữa hai người vẫn như cách nhau một lớp cửa kính, vô cùng lãng mạn. Lúc này trong mắt hai người, người kia đều là những người hoàn mĩ nhất trong những người hoàn mĩ. Chìm đắm trong tình yêu, Bảo Lam không biết đường về. Ân Tá thì vẫn chưa chịu nói ra “làm bạn gái của anh nhé”, bởi vì… trong lòng anh vẫn còn một nút thắt chưa được gỡ.

- Sao thế? – Bảo Lam phát hiện ra Ân Tá có vẻ thất thần, lúc ăn cơm và đi dạo phố, anh thường có những lúc trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc đó điện thoại di động của Ân Tá vang lên, anh vừa nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, lập tức hai hàng lông mày khẽ chau lại, dặn Bảo Lam cứ ăn trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại. Ánh mắt của Bảo Lam luôn đuổi theo anh. Anh đi xa có tới 200m, ra khỏi cửa quán ăn, đứng sát bên lòng đường, lúc này mới yên tâm nghe điện thoại, rõ ràng là vì anh không muốn cô nghe thấy bất cứ lời nào trong cuộc đối thoại của anh với “người kia”.

Bên đường, Ân Tá cố gắng chịu đựng tiếng ồn và khói bụi từ các loại xe, bực mình hỏi:

-… Rốt cuộc em muốn thế nào?

- Muốn anh thực hiện lời hứa của mình.

-… Anh chưa từng hứa gì với em cả, em nên biết điều đó! – Người thường xuyên gọi điện thoại tới làm phiền anh, khiến anh muốn tránh cũng không tránh được lại không phải là người ngoài – mà là người vô cùng thân thiết với anh.

- Vậy được thôi. – Đối phương cũng không chịu thua. – Bây giờ chúng ta tới đồn công an, kể lại chuyện đó cho công anh nghe. Lâm Ân Tá, chuyện đó là do anh làm, anh không thoát được đâu. Còn nữa, anh không sợ cô bạn gái nhỏ của anh biết sao?

Câu nói này chạm đúng vào điểm yếu của Ân Tá.

Sợ.

Sao lại không sợ?

Anh thở dài, một lúc lâu không nói gì, cuối cùng cũng mệt mỏi hỏi:

- Được, em cần bao nhiêu?

- Bao nhiêu anh tự biết, cứ gửi vào tài khoản của tôi. Ngày mai nếu còn chưa nhận được, cẩn thận cô bạn gái của anh. – Điện thoại vang lên những tiếng tút tút kéo dài. Ân Tá bối rối nhìn Bảo Lam vẫn đang ăn cơm trong cửa tiệm, mắt hai người chạm phải nhau, cô e thẹn nở một nụ cười.

Ân Tá đi vào, cố gắng mỉm cười để che giấu đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt mình.

- Điện thoại của ai vậy? – cô hỏi.

- Một người bạn.

- Em không thể nghe được hả?

Cô muốn hỏi “Người gọi đến có phải là một cô gái không?”, nhưng nghĩ câu hỏi này giống như câu hỏi của một cô người yêu nhỏ đang ghen, nên cô đành kìm chế lại. Dù sao cô cũng chưa phải là gì của anh.

- Ừm, cũng không phải, nghe nói dạo này có một bộ phim rất hay, lát nữa đi xem được không? – Ân Tá cố gắng chuyển chủ đề.

Sau chuyện đó, nghe Bảo Lam kể chi tiết về việc này, ánh mắt Ngải Linh Linh như có lửa:

- Xì, nhận điện thoại mà phải chạy xa như vậy, chắc chắn là có vấn đề. Cậu cẩn thận không lại tìm phải một Ja­son thứ hai.

Bảo Lam thoáng giật mình.

Đúng vậy. Đúng là cô đang sợ.

Cho tới ngày hôm nay, nửa đêm tỉnh dậy, trong đầu cô vẫn xuất hiện khuôn mặt của Ja­son. Bởi vì cô còn hận, nên cô phát hiện ra rằng mình vẫn chưa quên. Con người lúc nào cũng như vậy, thường quên mất người đối xử tốt với mình, nhưng lại không bao giờ quên được người từng làm mình tổn thương. Mấy tuần tiếp theo đó, cô không nhận lời mời của Ân Tá, thi thoảng Ân Tá tới tòa soạn hoặc tới trường tìm cô, cô đều trốn anh, chỉ nói rằng:

- Dạo này em bận lắm, để lần sau nhé?

Cô đang sợ hãi, sợ lại một lần nữa phải chịu tổn thương.

Trước khi Liệt Nùng chưa nghiên cứu được ra thuốc mới, cô vẫn phải uống loại thuốc đó để giữ tính mạng của mình, những viên thuốc màu xanh lam trôi xuống họng cùng với nước, cảm giác như đang uống vào những viên thuốc độc. Làm công việc biên tập một thời gi­an dài, cô dần dần xa cách với cuộc sống trong trường, những cô bạn cùng tuổi vẫn còn đang viết những bài thơ tình ướt át, đang lo lắng cho kỳ thi cuối kỳ, đang buồn rầu vì chuyện yêu đương thì cô đã đặt một chân vào xã hội đầy bon chen, phiền phức. Hôm nay viết bản thảo xong đã hơn 9 giờ tối, cô tiếc tiền không dám ngồi taxi, bèn mua một cốc trà sữa rồi vừa uống vừa chờ xe buýt.

Có người đặt tay lên vai cô.

Cô sợ toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại phát hiện có một thanh niên lạ mặt. Thấy Bảo Lam sợ hãi đứng dịch sang, chàng trai đó gỡ chiếc kính râm xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.

- Không nhận ra tôi sao? – Anh ta hỏi.

- Anh là? – Bảo Lam cảm thấy người này có vẻ quen quen, nhưng khuôn mặt này khác rất nhiều các khuôn mặt quen thuộc trong đầu cô, không thể nào nhớ ra được là ai. Người thanh niên thấy Bảo Lam không nhớ ra, bèn mỉm cười.

- Tôi còn tưởng cả đời này cô sẽ nhớ tới tôi. Cô là bạn gái của anh tôi phải không?

Khuôn mặt anh ta rất giống Ân Tá nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ gì đó ngang tàng và nguy hiểm, có một sức hút vô cùng mãnh liệt với con gái. Càng nguy hiểm càng khiến người ta muốn tới gần.

- Thực ra… – Bảo Lam ngượng ngùng định giải thích thì Ân Tá bỗng xuất hiện và ngắt lời anh ta.

- Cô ấy không phải bạn gái anh! – Anh vội vàng kéo tay Bảo Lam bỏ đi. Anh đi rất gấp, mãi tới bãi gửi xe rồi mới đi chậm lại, nhưng vẫn không lên tiếng. Sự lạnh lùng dần dần biến thành một sự im lặng đáng sợ.

Anh muốn nói ra bí mật luôn dày vò trái tim anh, nhưng chỉ sợ nói ra rồi, cô sẽ không thèm nhìn anh thêm lần nào nữa. Ân Tá không dám nhìn vào mắt Bảo Lam, chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thật mạnh, như muốn phá tan lồng ngực của anh… Ngọn lửa hối hận đốt cháy trái tim anh. Anh thu hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Bảo Lam.

Đã mở miệng ra rồi mà vẫn không thể thốt lên lời. Sự im lặng kéo dài, cô không nhịn được, lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì muốn nói với em sao?

- … Đi ăn cơm trước đã, hôm nay mấy đồng nghiệp rủ nhau đi ăn. – Anh lái xe nhanh như bay, cảnh vật hai bên đường trở nên mờ nhạt. Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong cổ họng, cô bụm miệng cúi thấp đầu, Ân Tá bèn giảm tốc độ, dừng xe lại bên đường, vỗ nhẹ lên vai cô. – Em sao thế?

- Không, không sao. – Đôi môi cô tái nhợt, nhớ lại tai nạn xe bốn năm trước. Chỉ một giây trước khi tai nạn xảy ra, bố cô cũng lái xe rất nhanh, vừa lái vừa cãi nhau với mẹ.

- Làm vợ chồng bao nhiêu năm, anh từng quan tâm tới tôi chưa? Anh có giống một người đàn ông không?

- Cô điên rồi! Con còn đang ngồi đằng sau! – Ông vừa lái xe vừa hét lên với người vợ đã sống cùng ông suốt 20 năm. Mẹ cúi đầu lau nước mắt. Chiếc xe lao nhanh như bay, nhanh tới mức cảm giác như nó sắp bay lên, bay lên thiên đường.

Tối hôm sau, người bố bị thương nặng thực sự đã bay lên thiên đường. Từ đó về sau, mỗi khi ngồi chiếc xe nào chạy với tốc độ nhanh, cô đều có cảm giác khó chịu, buồn nôn.

Sợ hãi, chỉ là sợ hãi.

Ân Tá nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, bàn tay anh vừa to vừa ấm. Một lúc sau, cô vỗ nhẹ lên ngực, đã thấy khỏe hơn nhiều. Ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ân Tá, anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng như ánh sao. Cô biết anh muốn nói cái gì đó, bèn kiên nhẫn chờ anh.

- Thực ra… – Anh im lặng. – Cũng không có gì. – Anh nắm tay Bảo Lam, ủ ấm đôi tay cô trong lòng bàn tay mình.

- Bạn anh còn đang chờ, đi thôi.

Cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Nhưng trong lòng anh vẫn chôn giấu một bí mật! Chỉ một chút nữa thôi là anh đã nói ra – một khoảng cách mỏng manh xuất hiện giữa hai người. Bảo Lam không nói gì, chỉ gật đầu:

- Vâng!

Vừa bước vào phòng ăn cao cấp của quán hải sản, ánh mắt của tất cả mọi người nhất tề hướng về phía Bảo Lam. Anh Trương vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn thân lâu năm của Ân Tá, thấy anh đưa một cô gái xinh đẹp tới dự tiệc, kinh ngạc không nói lên lời.

- Chẳng phải em là cô gái lần trước ở cửa thang máy… – Anh nhìn Bảo Lam. – Lâm Ân Tá ơi Lâm Ân Tá, lần trước sang châu Âu chơi, bao nhiêu mỹ nữ vây quanh lấy cậu, cậu không chớp mắt lấy một lần, đúng là giỏi! Tôi còn tưởng cậu có bí mật gì khó nói, ha ha ha… – Anh bật cười thoải mái. – Hóa ra là đã có chủ rồi. Tiểu Tô này, xem ra em hết cơ hội rồi.

Cô gái tên là “Tiểu Tô” tự nhiên bị nhắc tới bèn xấu hổ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói:

- Anh nói linh tinh, em có ý gì với anh Lâm đâu! – Mặc dù nói thế nhưng ánh mắt cô lại dừng lại trên người Bảo Lam: khoảng 18, 19 tuổi, da đẹp tới nỗi cảm giác chỉ cần gió thổi là có thể rách, cũng coi là ưa nhìn nhưng không thể xếp vào hàng mỹ nhân.

Cô ta dựa vào cái gì mà đòi theo đuổi Lâm Ân Tá? Tiểu Tô thầm nghĩ, không cam lòng. Ân Tá dẫn Bảo Lam vào chỗ ngồi, giúp cô cất túi rồi cẩn thận lau bát đũa cho cô dùng. Chị Lưu vừa kết hôn tỏ ra ghen tị:

- Ai da, nếu chồng tôi mà đối xử với tôi tốt như vậy thì có chết cũng cam lòng.

- Anh ấy lúc nào cũng chu đáo như thế. – Co­co, giám đốc tài vụ kiêm bạn cũ của anh nghĩ ra cái gì đó. – Nói mới nhớ, đây là cô bạn gái thứ hai của Lâm Ân Tá mà tôi từng gặp… Từ 16 tuổi tới 24 tuổi chỉ có 2 cô bạn gái, đúng là chung tình!

Anh Trương nhéo mạnh Co­co:

- Nói linh tinh cái gì thế? Phục vụ, chúng tôi gọi đồ ăn! – Chủ đề câu chuyện lập tức chuyển sang cái khác, mọi người bắt đầu tranh luận với nhau xem chọn món ăn nào. Bảo Lam vẫn còn đỏ mặt, trong đầu cô nhớ lại câu nói mà Co­co vừa nói: “Đây là cô bạn gái thứ hai của Lâm Ân Tá mà tôi từng gặp”.

Vậy người thứ nhất là ai?

- Hồi còn ở Mỹ, Ân Tá là một nhân vật rất nổi tiếng, những em da trắng mắt xanh thích cậu ấy cứ phải là đếm không xuể, những em da vàng thì có thể thành một tiểu đoàn!

– Anh Trương thực ra chưa già, là bạn cùng phòng hồi đại học với Ân Tá, năm nay cũng chỉ khoảng 24, 25 tuổi là cùng. Anh mời Bảo Lam một ly rượu. – Nào, em dâu, chúc mừng em thu phục được anh chàng nổi tiếng nhất nhóm tôi, tôi phải mời em một ly.

- Này… – Ân Tá chặn lại ly rượu mà anh Trương đưa tới. – Cô ấy không biết uống rượu.

- Ồ, bảo vệ bạn gái quá. – Co­co và đám con gái ngồi quanh đó đều cười. – Xem ra chúng ta không có chút hy vọng nào rồi.

Chỉ có anh chàng Lý Sóc mới vào công ty là tỏ ra yên tâm:

- Anh Lâm, cuối cùng anh cũng có bạn gái rồi, lần này thì đám con gái trong công ty đều vỡ mộng hết, có thể vì vậy mà họ sẽ bớt chút thời gi­an để nhìn ngó tới tôi, ha ha…

- Được rồi, người thích cậu Lâm làm sao mà thích cậu được, khác nhau xa quá! – Chị Lưu lườm anh chàng.

Mọi người đều bật cười vui vẻ, thời gi­an trôi qua nhanh chóng, theo thông lệ, Ân Tá sẽ phải chi tiền cho bữa ăn. Anh Trương nói:

- Đi ăn cơm với Ân Tá thích nhất là điểm này, cho dù là ai mời thì cuối cùng vẫn là cậu ấy trả tiền.

Trên đường về nhà, không ai nói với ai lời nào, tới nhà Bảo Lam, cô định xuống xe, Ân Tá bèn níu tay cô lại, ánh mắt thân thiết:

- Vừa nãy mọi người nói đùa thôi, em đừng giận nhé?

- Có gì đâu mà giận? Em đâu phải bạn gái của anh. – Cô cười. – Vừa nãy bạn anh bảo em là bạn gái thứ hai của anh, đúng là nói bừa.

“Cái gì mà bạn gái thứ hai, em có phải bạn gái của anh đâu!”. Bảo Lam cay đắng nghĩ thầm trong bụng. Cô đang ghen, đang ghen rất nhiều, chỉ cần nghĩ tới việc còn có một người con gái khác từng được hưởng sự dịu dàng của anh là cô lại ghen tức tới mức muốn phát điên. Ân Tá đều nhận ra hết, vừa giận vừa buồn cười, nhưng lúc này anh không nghĩ gì được nhiều nữa, anh vẫn còn một vấn đề khác nghiêm trọng hơn cần giải quyết.

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh cũng thấp thỏm hỏi cô:

- Bảo Lam…

- Hử?

- Em có… quan tâm tới quá khứ của bạn trai không?

Tim cô khẽ đập sai một nhịp, cố gắng trấn tĩnh lại:

- Quá khứ gì?

- Quá khứ có thể khiến em thấy khó chịu.

- Thế thì phải xem nó như thế nào đã, nếu có một ngày bạn gái cũ đưa một đứa con tới tìm anh ấy… – Cô nhận ra sự bất an trong mắt anh. – Vậy thì chắc chắn em sẽ phát điên! Tuyệt đối, tuyệt đối không thể chấp nhận.

Hai chữ “tuyệt đối” thật là nặng nề.

Anh thở phào:

- Chuyện này thì không thể nào, chỉ là… – Anh bất an xoay xoay vô lăng. Lần đầu tiên cô thấy anh tỏ ra lo lắng như vậy, giống như một đứa trẻ làm sai việc gì đó đang chờ thầy giáo xử phạt.

Sợ phải mất đi, thận trọng chờ đợi sự trừng phạt của số phận.

Anh nói:

- Anh muốn nói là việc này có thể còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của em… Anh chờ thêm vậy… – Anh ôm chặt Bảo Lam, ôm thật chặt như muốn giấu cô vào trong tim. – Bảo Lam, cho dù xảy ra chu­uyện gì, em cũng đừng rời xa anh.

Những câu nói ướt át này cô cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ nghe thấy, ai ngờ nó lại được thốt lên từ miệng của Ân Tá. Từng câu từng chữ đều như một lưỡi dao sắc nhọn, khắc sâu vào trái tim cô.

Lúc đó, cô có một dự cảm không lành – có việc gì đó sắp xảy ra, nhưng cô vẫn không thể từ chối, gật đầu:

- Vâng. Trưa hôm sau tới căng tin của trường để ăn cơm, Bảo Lam bê đĩa thức ăn chọn một góc gần cửa sổ vắng người ngồi xuống. Thức ăn rất đơn giản, chỉ là trứng sốt với cà chua. Mới ăn được mấy thìa thì một chàng trai ngồi xuống đối diện cô.

- Hi, còn nhớ tôi không? – Nụ cười vô cùng bí hiểm.

- Anh? – Bóng dáng của chàng thanh niên đẹp trai ở bến xe buýt tối qua hiện về trong đầu cô. – Em trai của Ân Tá?

- Anh ấy nói với cô hả? – Chàng trai cười. Hai anh em có khuôn mặt giống nhau nhưng phong cách lại khác nhau rất nhiều, trong khuôn mặt đẹp đẽ của chàng trai này có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng cũng rất thu hút. Thi thoảng lại có một cô gái đi qua quay đầu lại nhìn họ. Chàng trai nói mình tên là Lâm Ân Triệt, là em ruột của Ân Tá.

- Cô là bạn gái của anh trai tôi phải không? – Cậu lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo khoác, không cần quan tâm chỗ này có cho hút thuốc hay không, vẫn ung dung châm lửa. – Hôm đó anh ấy không thừa nhận.

Cậu cười, lúc nào cũng cười. Nụ cười như một đóa hoa tươi rói, có sức hút vô cùng. Cậu nói, cậu chưa bao giờ thấy anh trai mình quan tâm tới ai như vậy, ngày trước con gái trong trường viết thư tình cho anh, anh không bao giờ đọc mà chỉ vứt vào thùng rác.

Bảo Lam rất hứng thú:

- Hả? Anh ấy không bóc ra xem sao?

A Triệt gật đầu:

- Ừ, cô chưa nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét của anh ấy đâu. Có một lần hoa khôi trường cấp hai hỏi anh ấy: “Lâm Ân Tá, cuối tuần này anh có rảnh không? Em muốn mời anh đi xem phim”. Anh ấy nói “không rảnh”, nhưng cô hoa khôi không cam tâm lại hỏi: “Thế bao giờ thì anh rảnh”. Anh trai tôi đáp: “Chỉ cần cô tới mời thì chẳng bao giờ tôi rảnh cả”. Làm cô hoa khôi đó mất mặt. Khoảng thời gi­an đó, anh trai tôi suýt nữa thì bị những anh chàng yêu thầm cô hoa khôi đó tẩn cho một trận… Nhưng mà cũng may, anh trai tôi giỏi lắm, nên không ai dám động vào anh ấy.

- Anh ấy ghét cô hoa khôi đó lắm sao? – Cô đẩy đĩa thức ăn sang một bên, chuyên tâm lắng nghe.

- Cũng không phải là ghét. Anh tôi rất tách bạch giữa “thích” và “không có cảm giác”. Nếu “thích” thì cứ nắm chặt không buông, còn “không có cảm giác” thì không bao giờ quan tâm đến… – A Triệt duỗi chân ra, nghiêng đầu, gạt tàn thuốc lá xuống bàn. – Nói ra thì hình như anh ấy chẳng có gì là “thích” cả, chỉ có…

- Chỉ có ai? – Cô cố gắng làm ra vẻ không mấy quan tâm, nhưng tim cô đang đập thình thịch.

- Ngày trước tôi có nhìn thấy hình cô ấy trong ví của anh ấy, là một cô gái đeo kính.

Một mũi kim bạc có mùi chanh âm thầm cắm và tim Bảo Lam, chát đắng, cô nghe thấy tiếng tiếng mình hỏi:

- … cô ấy có xinh không?

- Xì… cũng bình thường, cô bảo một cô gái đeo kính gọng đen thì xinh được đến đâu? – A Triệt dụi tắt điếu thuốc. Ở đuôi lông mày cậu có một vết sẹo nhỏ, giống như một vết dao cắt, nhưng vẫn không thể che giấu được nét đẹp trên khuôn mặt. Hai anh em này đều có nước da rất đẹp, khiến con gái cũng phải ghen tị. Câu nói “Đây là cô bạn gái thứ hai của Lâm Ân Tá mà tôi từng gặp” lại âm thầm vang lên, cô không nhịn được lại hỏi:

- Cô ấy có phải bạn gái của anh trai anh không? Mối tình đầu hả?

- Thích thì chắc chắn rồi, nếu không đặt ảnh của cô ta trong ví lâu như thế làm gì? – Cậu nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Bảo Lam. – Này, sao cô cứ hỏi cái này vậy, không ghen hả?

- Ừm, hiếu kỳ thôi. – Cô cố che giấu. – Với lại tôi cũng đâu phải bạn gái của anh ấy, sao lại ghen chứ?

- Ồ, vậy sao? – Cậu như suy nghĩ điều gì đó. – Con gái biết ít một chút vẫn tốt hơn, như thế sẽ vui hơn.

- Ừm. – Nếu muốn chứng minh mình không quan tâm thì không được hỏi tiếp, nhưng cô lại không làm được. Cuối cùng cô lại hỏi. – Cô gái mà anh anh thích sau đó thế nào? Sao họ lại chia tay?

- Không rõ nữa, tôi chưa gặp cô ta lần nào, chỉ nhìn thấy ảnh thôi. – A Triệt bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, búng tay cái tách. – Ha, đúng rồi, mấy hôm trước tôi tới phòng anh ấy lấy quyển sách, nhìn thấy bức ảnh đó kẹp trong quyển sách của tôi, tôi tiện tay mang về phòng mình, vẫn chưa nói với anh ấy. Nếu anh ấy phát hiện ra mất bức ảnh đó, chắc là lo lắm, ha­ha.

Bức ảnh đó vẫn còn?

Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn trân trọng nó như thế, chắc chắn là anh rất yêu người con gái đó. Bảo Lam im lặng không lên tiếng, ánh mặt trời chiếu đỏ rực trên bàn tay cô.

Những gì cần nói đã nói hết, A Triệt mệt mỏi uốn lưng rồi ngáp một cái thật dài:

- Mọi việc làm xong rồi, về nhà ngủ thôi.

- Anh tới đây tìm tôi là để nói với tôi những việc này hả?

- Đừng có tưởng bở! – A Triệt lườm cô. – Ngày trước tôi cũng học trường này, hôm nay về làm thủ tục nghỉ học, ai rảnh rỗi mà tới tìm cô nói chuyện chứ? Ai cũng tưởng bở.

Cậu đứng lên định đi, Bảo Lam gọi cậu lại:

- Này, cứ cho là tôi tưởng bở, giúp tôi một chút được không? Tôi… tôi muốn xem bức ảnh cô gái mối tình đầu của Ân Tá.

- Hehe, cô ghen rồi hả? – Cậu cười nhạo báng. – Muốn xem ai xinh hơn chứ gì?

Cô đỏ mặt:

- Ừm, cứ cho là vậy đi. Cậu về nhà chụp lại bức ảnh đó rồi gửi cho tôi được không?

- Bổn thiếu gia tôi không có hơi làm việc đó, nếu cô muốn xem thì đi cùng tôi về nhà, xem ảnh xong cô một mình biến, miễn cho tôi khoản tiễn khách.

Đúng là một gã mồm mép độc địa. Bảo Lam buồn rầu nghĩ. Sao có thể về nhà một người không quen được? Cho dù họ là anh em, ở chung trong một mái nhà. Cô ậm ừ không lên tiếng. A Triệt khịt khịt mũi, đội chiếc mũ giắt sau lưng lên đầu, huơ huơ tay:

- Về đây. – Cậu chẳng buồn nói tạm biệt, đi thẳng ra khỏi nhà ăn.

Yêu một người là yêu hiện tại của người đó, quá khứ không thể nào thay đổi được nên cũng không còn ý nghĩa gì nữa – cô không ngừng nói như vậy để ru ngủ bản thân – đừng quan tâm, đừng quan tâm, chỉ là một tấm ảnh cũ thôi mà? Có gì đâu mà phải quan tâm…

- Này, Lâm Ân Triệt! – Hiện thực và lý tưởng khác nhau nhiều quá, Bảo Lam đứng bật dậy chạy theo cậu, ngượng ngùng nói. – Tôi… tôi vẫn muốn xem tấm ảnh đó, nhưng anh đừng nói với anh trai anh được không?

- Nhìn tôi nhiều chuyện thế sao? – A Triệt nhanh nhảu nói. – Đi thôi, xe tôi ở đằng kia.

Suốt cả một ngày, Ân Tá vốn làm việc rất quyết đoán nhanh nhẹn tỏ ra thấp thỏm không yên. Buổi sáng, anh Trương thấy anh rót nước tràn ra bỏng cả tay, buổi chiều Co­co lại trách đầu óc Ân Tá có vấn đề, một tiếng trước còn bảo cô hẹn tổng giám đốc Vương ở công ty đối tác đi ăn cơm, một tiếng sau lại bảo tối nay công ty họp, gọi cơm hộp tới phòng làm việc ăn, quên hết việc mà mình đã nói. Anh Trương bê ly cà phê gõ cửa phòng làm việc của Ân Tá:

- Có vào được không?

Ân Tá trông vô cùng tiều tụy.

Anh Trương đoán là anh có tâm sự gì đó:

- Nhà có việc gì hả? Hay là… có gì với cô bé đó? – Dựa vào những hiểu biết của mình về Ân Tá, anh tỏ ra thất thần thế này chắc chắn là vì có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Ân Tá mỉm cười khổ sở, lắc đầu:

- Không có gì. – Anh lấy ra một bản hợp đồng vừa ký lúc sáng. – Đây là đơn đặt hàng vừa mới nhất, cậu phụ trách cái này được không?

Anh Trương liếc mắt qua, lại là một hợp đồng lớn! Lâm Ân Tá mới làm việc hơn một năm nhưng vô cùng nhanh nhạy. Một mình anh đã ký được rất nhiều hợp đồng quan trọng, đúng là một truyền kỳ trong giới kiến trúc! Anh Trương thầm khen ngợi, anh chàng này chỉ ba, năm năm nữa chắc chắn sẽ nổi danh như cồn. Làm việc với Lâm Ân Tá, không lo không có tiền tiêu! Anh Trương vui vẻ mang bản hợp đồng về phòng làm việc của mình để nghiên cứu.

Tiếng đóng cửa vang lên. Căn phòng làm việc rộng lớn, sáng sủa bị ngăn cách với đại sảnh bên ngoài, chỉ còn nghe thấy tiếng chảy tí tách của phin cà phê. Ân Tá mệt mỏi ngồi dựa lên chiếc ghế đặt sát cửa sổ, yên lặng ngắm cảnh thành phố rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Khi thành lập tạp chí IN­CO, An Kỳ có tìm anh mời hợp tác, anh bhỏ ra 10 triệu nhân dân tệ và trở thành cổ đông lớn nhất, sau đó yên tâm gi­ao tất cả mọi việc cho An Kỳ lo, yêu cầu duy nhất của anh là phòng làm việc được đặt trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng này, tốt nhất là nhìn thẳng ra biển. Anh yêu biển như yêu sinh mệnh mình, luôn thích được nhìn ra cảnh biển rộng lớn. Trong xương cốt của anh luôn hướng tới một sự tự do, anh không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày anh sẽ sa vào vũng lầy tình yêu, đánh mất sự tự do mà không thể nào rút chân ra được.

Hôm đó A Triệt cố ý tiếp cận Bảo Lam, chỉ cần anh tới muộn một chút thôi, có lẽ cậu đã nói ra bí mật đó. Cậu nhóc đó có thể vì tiền mà làm mọi việc. Mặc dù khi đó anh đã cố ý nói rằng “Cô ấy không phải bạn gái tôi”, nhưng một người thông minh như A Triệt chắc chắn có thể đoán ra rằng mối quan hệ giữa anh với Bảo Lam không bình thường.

Ân Tá suy nghĩ suốt một ngày. Cứ để mặc cho sự việc phát triển tự nhiên, Bảo Lam sẽ gặp nguy hiểm; nếu cứ kiên quyết nói ra hết sự thật cho Bảo Lam biết? Như thế càng không được! Hôm đó gặp mặt ăn uống cùng các đồng nghiệp xong, trên đường đưa cô về nhà, đã mấy lần anh định nói mà vẫn không biết mở miệng thế nào.

Anh không phải là người nhát gan, nhưng lại thấp thỏm lo sợ khi nhìn thấy một ánh mắt thất vọng của cô; không bao giờ là người do dự, chần chừ, nhưng vì sợ mất cô mà mất cả tinh thần.

Hai giờ chiều là khoảng thời gi­an náo nhiệt nhất của thành phố này, nó giống như một cái tổ khổng lồ có hàng ngàn lỗ nhỏ, những chú ong chăm chỉ luồn các các lỗ để mưu sinh, tìm kiếm một góc nào đó giúp mình ăn no mặc ấm. Ân Tá chuẩn bị bắt đầu làm việc, đúng lúc đó điện thoại di động vang lên nhạc chuông báo có tin nhắn của A Triệt.

Trên màn hình chỉ có 5 chữ: “Cô ấy trong tay tôi”.

Dự cảm tệ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Trong phút chốc, đầu óc anh như đóng băng, câu đầu tiên ngay sau khi đầu dây bên kia nhấc máy là:

- Cô ấy ở đâu?

A Triệt ngoáy ngoáy lỗ tai, thong thả nói:

- Ai dà, làm gì mà lo thế? Chẳng qua tôi chỉ nói với cô ấy là cho

xem bức ảnh mối tình đầu của anh, hỏi cô ấy có muốn xem không, thế là cô ấy đi theo tôi rồi.

- Em định làm gì?

- Anh trai, anh đừng có giả vờ, tôi muốn gì anh còn không biết sao? Bỏ ra 50% cổ phần công ty, đó là số tiền mà tôi phải bỏ ra 4 năm tuổi xuân để đổi lấy.

- … Anh biết. Nói với em nhiều lần rồi, anh chỉ tạm thời giúp em lo việc công ty và gia đình, sau này tất cả những thứ này đều cho em hết.

- Con mẹ anh, tưởng tôi ngu hả? Lúc đầu nói là sau khi ra tù sẽ chia cho tôi, bây giờ một đồng xu cũng không lấy được.

- Em không nhận được gì sao? Lam­borgh­ini mà em đi ai mua cho em? Nhà cửa đứng tên em là em nhặt được trên đường hả? Hàng ngày chi phí ăn mặc của em từ trên trời rơi xuống sao?

- Nói ít thôi, mau chuyển cổ phần cho tôi, nếu không… – A Triệt liếc mắt nhìn Bảo Lam đang hôn mê. – Nếu không…tôi cũng rất muốn được… với cô bạn gái bảo bối của anh đấy….

- Khốn nạn! Cậu dám động thử vào cô ấy xem? – Giọng nói của người kia như xuyên thủng màng nhĩ cậu. A Triệt vẫn còn chút kiêng dè anh trai, chỉ nói:

- … Vậy, vậy thì anh mau tới đây bàn chuyện cổ phần với tôi. Xe tôi đậu ở bờ sông mà ngày xưa chúng ta thường chơi, cho anh 15 phút, nếu không tới, tôi sẽ nói với cô ta bí mật của anh.

Nói xong, cậu cúp máy, nhìn Bảo Lam đang ngủ trên ghế lái phụ. Cô gái này thật ngây thơ, ngây thơ tới mức không biết bảo vệ bản thân, cậu chỉ nói có vài câu, cô đã tin tưởng cậu. Sau khi lên xe, cậu đưa cho cô một lon Co­la đã bỏ sẵn thuốc mê, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, uống luôn.

- Khuôn mặt non nớt quá! – Những ngón tay của A Triệt lướt trên khuôn mặt trắng trẻo của Bảo Lam. Cậu chăm chú ngắm khuôn mặt cô gái đang ngủ say, bỗng dưng phát hiện khuôn mặt này thật quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó. Không lẽ nào… Cậu rút tấm ảnh mà mình đã thấy ở trong ví của anh trai ra, so sánh với khuôn mặt của cô gái trước mắt cậu.

Thì ra là như vậy. Cậu vỡ lẽ, hiểu ra chân tướng sự việc.

Chưa đầy 15 phút sau, Ân Tá đã lái xe như bay tới chỗ đỗ xe của em trai bên bờ sông. Chiếc xe Lam­borgh­ini màu xám có những đường vẽ màu vàng dừng ở đó. Anh nhảy vội xuống xe, gõ nhẹ lên cánh cửa kính xe của em trai.

Trong xe không có bóng dáng của Bảo Lam, Ân Tá túm cổ áo em trai, hỏi:

- Cô ấy đâu?

- Sao mà vội thế? – A Triệt lại nở nụ cười đểu cáng. – Xem ra con nhóc này đúng là tử huyệt của anh. Muốn cô ta bình an quay về thì bây giờ anh phải ký thỏa thuận này, nhường một nửa cổ phần của anh cho tôi.

Bờ sông vắng bóng người này là “công viên” của hai anh em họ hồi nhỏ, nhắm mắt lại, phảng phất như vẫn còn nhìn thấy cảnh cũ hiện ngay trước mắt. Anh của ngày hôm qua vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, nắm tay em trai tới nơi này xây lâu đài cát. Tòa lâu đài phải xây dựng vất vả suốt một ngày trời, chỉ một trận mưa đã trôi mất không còn dấu vết. Điều mà anh không ngờ được rằng, tình anh em xương máu từ khi còn nhỏ lại giống như tòa lâu đài bằng cát yếu đuối, luôn khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền.

Anh nhìn vào mắt em trai, một hồi lâu sau mới nói:

-… Những thứ đó đều là của em. Tại sao em không tin anh?

A Triệt nhếch môi cười khinh miệt.

- Không bằng chứng, tôi dựa vào cái gì mà phải tin anh?

- Anh đã viết xong giấy chuyển nhượng tài sản rồi, không tin em có thể hỏi luật sư của anh. – Anh lấy di động ra, quay số rồi đưa cho em trai. – Hỏi đi.

- Thôi khỏi! – A Triệt cúp điện thoại, ném trả lại cho anh trai mình. – Cái quái gì mà giấy chuyển nhượng tài sản? Có giỏi thì bây giờ anh chết đi rồi di chúc tài sản lại cho tôi! Đừng có giả vờ thân mật với tôi, nếu anh thực sự coi tôi là em trai, năm đó anh đã không cùng bố mẹ đẩy tôi vào tù, hại tôi phải ăn cơm nhà gi­am suốt 4 năm trời! Nếu anh thực sự coi tôi là em, thì anh đã không nhờ tôi giúp anh nhận tội! – A Triệt nhớ lại chuyện cũ, phẫn nộ hét.

Ân Tá giữ cậu lại:

- Bảo em nhận tội thay không phải ý của anh, khi đó anh nằm trong bệnh viện, còn hôn mê, sau khi tỉnh dậy mới biết bố bắt em đi nhận tội thay anh! Em tin anh, anh không hại em đâu!

Một sự lạnh lùng đáng sợ dâng lên trong đáy mắt A Triệt.

- Anh bảo tôi tin anh? Anh sẽ chuyển tài sản sang tên tôi?

- Anh nói được làm được.

- Vậy sao anh không viết vào di chúc? Tại sao bây giờ anh không

chết luôn đi?

Chết đi. Chết đi.

Tại sao bây giờ anh không chết luôn đi?

- Anh… – Ân Tá đang định phân bua, bỗng cảm thấy một dòng nước tanh tanh dâng lên trong cổ họng rồi tràn ra ngoài. Anh không kịp cúi người xuống, lòng bàn tay đang bịt miệng đã thấm máu, máu chảy tràn qua các kẽ tay, anh như cảm thấy hơi thở của Thần Chết đã rất gần. Anh kinh ngạc nhìn vệt máu trong tay mình, tốc độ xâm nhập của con ma bệnh vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

- Anh, anh… – A Triệt thấy anh ném chiếc khăn giấy thấm đầy máu vào thùng rác trong ô tô. – Đừng có giả vờ, vở kịch này không lừa được tôi đâu!

- … – Đầu anh nặng chình chịch, Ân Tá dựa vào thành xe nghỉ ngơi, nhưng không đứng vững được, người khẽ nghiêng đi rồi đổ xuống đất.

- Này! Sao lại như thế? Từ trước tới giờ sức khỏe của anh rất tốt mà! – A Triệt dìu anh đứng lên.

Cơ thể của Ân Tá như một cục bông mềm, không có chút sức lực nào, một lúc lâu sau mới hồi phục lại.

- Anh, rốt cuộc anh bị làm sao?

- Mấy tuần trước đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện bị mắc bệnh dạ dày. – Ân Tá an ủi cậu. – Yên tâm đi, không nặng lắm.

- Vậy sao anh… – A Triệt ý thức được rằng có việc gì đó đáng sợ hơn sắp xảy ra. Lâm Ân Triệt từ nhỏ đã lười biếng, thích hưởng thụ nhưng không thích làm việc, cho dù là con nhà tỷ phú thì cũng có ngày miệng ăn núi lở. Cậu đã tính toán là sẽ lấy một ít cổ phần từ chỗ anh trai, không cần lo việc ở công ty, chỉ cần ngồi không hưởng lợi nhuận được chia là được rồi. Hôm nay anh trai bị bệnh, trọng trách của gia tộc chẳng phải sẽ chỉ do mình cậu gánh vác hay sao? A Triệt nhớ lại hồi nhỏ cùng anh trai ra bờ sông chơi xây lâu đài cát, mỗi lần mặt trời đã xuống núi, cậu vẫn khóc lóc không chịu về nhà, hai anh em người dính đầy cát về tới nhà lúc nào cũng không tránh được bị bố đánh cho một trận, những lúc đó đều là anh trai đứng ra bảo vệ cậu, một mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Cơn gió lớn bên bờ sông thổi về biết bao ký ức ấm áp những ngày xưa cũ, A Triệt đang định dìu anh trai vào xe nghỉ ngơi thì trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng của vụ đụng xe 4 năm trước.

Cậu đã uống khá nhiều trong bữa tiệc, gọi anh trai lái xe tới đón. Tối hôm đó cảnh đêm rất đẹp, trong không khí tràn ngập ý thơ. A Triệt nửa nằm nửa ngồi ở ghế sau, đôi mắt mông lung nhìn anh trai lái xe như bay. Anh trai cậu đang đuổi theo một chiếc xe nhỏ màu trắng, hai chiếc xe âm thầm đua với nhau. Tốc độ và những cú xóc khiến A

Triệt buồn nôn, cậu gọi:

- Anh, lái chậm một chút.

Lời còn chưa nói xong, trước mặt xuất hiện một ngã rẽ, chiếc xe màu trắng hình như muốn vượt xe Ân Tá ở ngã rẽ đó. A Triệt nghiêng người về sau, cảm thấy rõ ràng xe của mình đang tăng tốc, anh trai nhanh chóng lái qua ngã rẽ, nhưng chiếc xe trắng thì lại không may mắn như vậy, lao thẳng vào thanh chắn đường!

Anh trai không ngờ chiếc xe sau lưng mình bị đâm, hơi lơ đãng một chút, không kịp tránh chiếc xe tải đằng sau ngã rẽ đang bị nổ lốp, đâm thẳng vào đó, trong phút chốc, trán anh chảy máu rồi lập tức rơi vào hôn mê.

A Triệt ngã ra khỏi ghế sau, tỉnh rượu. Chiếc đệm ôm lúc ngủ và tấm thảm dày trải sàn xe vô tình làm đệm cho cậu nên cậu không hề bị thương.

- Anh! Anh! – Cậu sợ hãi gọi Ân Tá, nhưng không có tiếng trả lời. Cậu xuống xe, thấy ba người ngồi trong chiếc xe trắng không có động tĩnh gì, một sợi dây thép nhỏ xuyên thẳng vào não trái của người lái xe.

A Triệt ngã ra đằng sau, hai chân mềm nhũn.

- Có chuyện rồi! Có chuyện rồi! – Cậu hồn xiêu phách lạc bò về xe của mình, trong lúc hoảng sợ không nhớ ra việc phải gọi xe cấp cứu mà chỉ biết gọi về nhà.

Bố mẹ cậu còn tới sớm hơn cả cảnh sát, sau khi bác sĩ đưa Ân Tá đi, bố bèn kéo A Triệt lúc đó còn chưa tỉnh hẳn rượu về một bên, dạy cậu lát nữa gặp cảnh sát thì nên nói thế nào.

- Con nói rằng người lái xe là con, chiếc xe phía sau muốn vượt xe mình nên mới gây ra sự cố. Hiểu chưa? – Ý của bố là bảo A Triệt nhận tội thay cho anh.

- Tại sao? – Cậu tỏ ra bất bình. – Rõ ràng là anh lái, liên quan gì tới con?

Bố bèn thay đổi sắc mặt:

- Sao lại không liên quan tới con? Nếu con không gọi Ân Tá tới đón thì đâu có xảy ra chuyện này? Tai nạn gi­ao thông chẳng có gì to tát cả, bỏ tiền ra lo liệu, cùng lắm là bị nhốt vài ngày, bồi thường ít tiền. Anh trai con đang du học ở Mĩ, nếu phải gánh vác chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ, con có hiểu không hả?

- Con vào rồi thì không ảnh hưởng tới tiền đồ hả? – Từ lâu cậu đã

biết bố thiên vị, nhưng không ngờ lại thiên vị tới mức này.

- Con lúc nào chịu yên tâm học hành? Con làm được việc gì ra hồn chưa? – Không phải là bố không thương cậu con bé, chỉ là ông quá hiểu thói quen của con trai mình, cậu không phải là người có thể gánh vác trọng trách gia đình. Mặc dù nói con nào cũng là con, nhưng ông vẫn phải phân biệt chủ thứ, nặng nhẹ. Để con trai bé đi nhận tội cũng là vì bất đắc dĩ! Nghĩ tới đây, ông lại khuyên con trai. – Chỗ này cách xa chỗ đặt cam­era, cảnh sát không nhận ra đâu, con lại là em nó, không ai phân biệt được hai người đâu. Bố sẽ lo liệu mọi việc bên ngoài giúp con, tới chỗ cảnh sát đừng có nói lung tung, cần phạt thì cứ phạt, bố có cách để bảo lãnh cho con ra. – Thế là A Triệt vốn dĩ chỉ bị xử tội vô tình gây ra tai nạn gi­ao thông, vì trong thời gi­an bị gi­am đánh thương bạn tù, lại còn suýt nữa ra tay với cai ngục, tội càng thêm nặng nên bị phạt 4 năm tù gi­am.

Bốn năm sau ra tù, việc học không thành, những người bạn ngày trước cũng coi thường cậu, tất cả đều đã thay đổi. Tất cả những điều này đều do anh trai hại cậu, đều là anh ta! Nghĩ tới đây, chút đồng cảm của Lâm Ân Triệt dành cho người anh trai đang bị bệnh nhanh chóng tan thành mây khói.

Là anh ta, tất cả đều là anh ta!

Từ nhỏ bố mẹ đã yêu thương anh ta hơn, ngay cả khi xảy ra tai nạn, việc đầu tiên mà hai người nghĩ tới là bảo vệ anh, giống như nguyên tắc tự nhiên người ưu tú thì chiến thắng, kẻ kém cỏi thì bị đào thải, vì có thể bảo vệ đời sau của mình, họ đã tài nhẫn giết chết một đứa con khác.

Tất cả đều vì anh, nếu không cậu cũng có thể sang Mĩ du học, cậu cũng có thể đội vòng nguyệt quế về nước lập nghiệp. Có sự giúp đỡ của bố mẹ, chuyện gì mà không làm được?

Tâm lý mất cân bằng, A Triệt lại quay lại vẻ mặt bất cần đời ban đầu, nhìn khuôn mặt tái xanh của Ân Tá, cười lạnh lùng:

- Thực ra bị bệnh cũng chẳng sao, chắc chắn bố đã cho anh rất nhiều tiền để mở công ty, anh chỉ cần lấy số lẻ ra chữa bệnh, dùng thuốc tốt nhất, mời bác sĩ tốt nhất, chỉ sợ còn sống lâu hơn những người nghèo như chúng tôi. Tóm lại, anh mau thực hiện sớm lời hứa của mình, chuyển tài sản sang tên tôi.

- Em thực sự chỉ quan tâm tới điều này? – Ân Tá thất vọng hỏi.

A Triệt quay đầu đi không trả lời. Gió bên sông thổi tới càng lạnh hơn, mắt xích giữa hai anh em càng gỡ càng rối. Thấy cậu không trả lời, Ân Tá thở dài, lấy ra một tập tài liệu ném cho cậu.

- Em tự xem đi.

A Triệt mở tập tài liệu ra xem, thấy trong đó có một xấp giấy chuyển nhượng tài sản do “Ông Lâm Ân Tá ủy thác – Luật sư Vệ Quốc Tiêu, chủ tịch văn phòng luật sư” lập.

I. Người ủy thác:

Họ tên: Lâm Ân Tá

Giới tính: Nam

Dân tộc: Hán



II. Nguyên nhân người ủy thác lập giấy này:

III. Tên và đặc trưng tài sản mang tên của người ủy thác: …

IV. Ý kiến xử lý cụ thể những tài sản mang tên của người ủy thác: Tất cả tài sản chia làm bốn phần, một phần dành cho bố mẹ của ông Lâm Ân Tá để báo đáp công lao nuôi dưỡng; một phần dành cho ông Lâm Ân Triệt, em trai ruột của ông Lâm Ân Tá để báo đáp tình anh em; một phần dành cho em gái của ông Lâm Ân Tá là Lâm Bích Kỳ; một phần dành cho cô Bảo Lam và mẹ cô, chúc cô cả đời sống hạnh phúc và bình an.

V. Người chấp hành: Luật sư Vệ Quốc Tiêu.

Bên dưới có chữ ký và ghi ngày mùng 7 tháng trước. Đúng như những gì mà Ân Tá đã nói, anh không cần gì cả, để lại tất cả cho những người quan trọng nhất với anh. Nhìn vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt A Triệt dần dần tan biến, Ân Tá nói:

- Bây giờ anh dồn chủ yếu sức lực vào công ty thiết kế, cùng với những người tài giỏi này, chỉ một, hai năm nữa, họ có thể làm việc độc lập, tới lúc đó em tiếp quản sẽ thuận lợi hơn nhiều; ngoài ra các khách hàng VIP của cửa hàng sô cô la đều là những người trong giới thượng lưu của thành phố, vô cùng giàu có, đó là vì muốn tìm sẵn mối quan hệ cho em, em tiếp cận gần với họ, sau này làm việc gì cũng dễ… Anh chỉ có một người em trai thôi, A Triệt, sau này em phải giúp đỡ và thông cảm cho bố mẹ…

- Được rồi! – Trong đáy mắt A Triệt long lanh một giọt nước mắt. – Tôi không muốn nghe anh nói những điều này.

Cậu quay người về cốp sau của chiếc xe Lam­borgh­ini, bế Bảo Lam vẫn còn đang hôn mê ra, đặt mạnh cô vào lòng Ân Tá:

- Anh đâm chết bố cô ta, sau đó là yêu cô ta để đền tội, anh tưởng anh là Thượng đế à?

Ân Tá không nói lời nào, những ngọn lau khẽ đu mình theo gió. Dáng vẻ ngủ say của cô như một đứa trẻ sơ sinh mới chào đời, vô cùng đáng yêu. Ân Tá nghĩ, lát nữa sau khi anh nói với cô sự thật, liệu cô có còn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như thế này không?

Có lẽ là không.

A Triệt nhìn dáng vẻ say ngủ của Bảo Lam, cũng tỏ ra thương cảm. So với mình chỉ là một hình nhân thế mạng, cô chẳng phải còn đáng thương hơn sao? Nằm trong tay của kẻ thù mà không hề hay biết.

Cậu nhớ lại ánh mắt ngây thơ, trong sáng của cô.

- An Bảo Lam là một cô gái tốt, nếu anh muốn hẹn hò với cô ấy thì phải quang minh chính đại! Đừng đâm chết bố cô ấy rồi giả vờ làm người tốt!

- Là anh đâm chết bố của em? – Giọng nói đột ngột của Bảo Lam khiến Ân Tá và A Triệt đều giật nảy mình, không biết cô tỉnh từ lúc nào, nhưng cô đã nghe thấy câu nói đó.

Bảo Lam không dám tin vào tai mình.

- Anh đâm chết bố em? Là anh sao? – Khuôn mặt tái nhợt của Ân Tá đã cho cô một đáp án chính xác nhất.

Cô không muốn tin.

Mình yêu kẻ thù giết cha?

- Ân Tá, có phải… có thật là anh không? – Cô run rẩy hỏi, rõ ràng là cô nhìn thấy anh gật đầu.

- Đúng, là anh.

- Các người thích làm gì thì làm! Sau này tôi không tìm anh nữa! – A Triệt nhảy lên xe rồi bỏ đi. Chiếc Lam­borgh­ini lái với tốc độ kinh người, dọc đường bị rất nhiều cam­era điện tử của cảnh sát ghi lại, nhưng cậu không quan tâm, chỉ muốn dùng tốc độ để phát tiết những phẫn nộ và đau đớn trong lòng. Rõ ràng là cậu hận anh mình, hận anh đã cướp đi của cậu tình yêu của bố mẹ, cướp đi cuộc đời tươi đẹp của cậu; rõ ràng là cậu muốn báo thù, chỉ hận là không thể đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với anh… Nhưng tại sao nhìn thấy tờ giấy chuyển nhượng tài sản do chính tay anh lập ra, cậu lại muốn bỏ đi.

Khi cậu phát hiện ra người anh trai thân thiết với mình từ nhỏ chỉ một lòng một dạ quan tâm tới gia đình, trái tim cậu đau nhói. Đi men theo con đường sông không bao lâu sẽ ra tới biển lớn, mặt biển hôm nay có mây, những cơn gió có mùi tanh mằn mặn lướt trên những giọt nước mắt vừa rơi trên khóe miệng, cũng có vị mặn.

Thực ra, thực ra thứ cậu cần không phải chỉ có tiền.

Thực ra cậu rất yêu anh trai mình.

- Xin lỗi. Tất cả đều tại anh. – Ân Tá kể lại toàn bộ chuyện xảy ra 4 năm trước cho Bảo Lam nghe, nhưng anh cố ý không nói tới chuyện anh bị bệnh.

Hai hàng lông mày của Bảo Lam nhăn tít lại, cuối cùng trong ánh mắt cô là sự ghê tởm. Cô lùi về đằng sau, thoát khỏi vòng tay của anh, nhìn người trước mặt mình bằng con mắt thù hận. Chả trách lần đó khi gặp anh trong tiệm tạp hóa, ánh mắt của anh không hề xa lạ, anh còn chủ động gọi điện bảo cô tới làm việc ở tòa soạn tạp chí.

- Anh nhận ra tôi từ trước rồi đúng không? Nhận ra tôi từ khi còn ở tiệm tạp hóa?

- Đúng.

- Bởi vậy anh cứu tôi? Còn gọi tôi đi làm?

- Anh muốn giúp em có thêm một phần thu nhập, như vậy sẽ bớt đi áp lực về kinh tế.

- Đủ rồi! Lâm Ân Tá. – Cô ghê tởm. – Anh không cần giả vờ tốt bụng. – Sự dịu dàng và yêu thương của anh thì ra chỉ là để đền tội.

- Còn nói là thích tôi, tất cả chỉ là vì muốn lương tâm của anh dễ chịu hơn mà thôi!

- Không, đúng là anh cảm thấy có lỗi với em, nhưng thích và có lỗi không liên quan gì tới nhau cả. – Ân Tá giải thích. – Khi đó anh hôn mê suốt ba ngày, sau khi tỉnh lại mới biết người nhà đã tự ý bắt A Triệt đi nhận tội, nếu anh lại phản cung thì ngay cả bố mẹ anh cũng bị liên lụy. – Anh vô cùng hối hận. – Bây giờ nghĩ lại, vẫn là anh đã làm sai, một người đàn ông không dám gánh vác trách nhiệm thì không phải là đàn ông.

- Cách anh gánh vác trách nhiệm chính là đối xử tốt với tôi ư? – Cô thất vọng hỏi. – Để tôi tưởng rằng tình cảm của chúng ta là thật?

- Không, Bảo Lam, em đừng hiểu lầm…

- Đừng nói nữa. – Cô rất muốn tát mạnh lên má anh. Chính người đàn ông này đã khiến cô mất bố! Còn lừa dối tình cảm của cô! Nhưng khi cô giơ tay lên, khi bàn tay cô chỉ còn cách mặt anh 10mm, cô dừng lại.

Bàn tay đó không thể nào rơi xuống được.

Cô vẫn không nhẫn tâm ra tay với anh. Bảo Lam cố giữ cho những giọt nước mắt đừng rơi xuống, đau lòng nói:

- Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.