Tình Yêu Lạ Kỳ

Chương 18




Bình thường là phúc, không biết là ai đã nói những lời này. Kỳ thật mỗi người đều lo ngại chính mình quá bình thường, mơ ước có thể giống nhân vật trên TV quả thật là muôn màu muôn vẻ, thậm chí là chuyện kinh tâm động bách cũng làm để không thẹn đã sống trên đời này, nhưng thật sự có thể bình thường trải qua cả đời lại có mấy người, Du Duyên thực thoả mãn với cuộc sống bây giờ, người một nhà bình bình đạm đạm (bình thường) sinh hoạt, bình thường đến làm cho người ta cảm thấy được vô cùng ấm áp.

Có lẽ có rất nhiều người đều nói bọn họ là một nhà không bình thường, nhưng ở trong lòng Du Duyên, cuộc sống như thế chính là bình thường.

Nhìn thấy ở trong phòng lau đến quét tới, Doãn Lam đang vội không ngừng, như nếu không phải xin nghỉ ở nhà, cậu còn thật không biết trong nhà lại có nhiều việc nhà như vậy để cho anh bận bịu. Nhớ rõ trước kia lúc cậu mang thai ở nhà, Doãn Lam cũng chưa bao giờ bận rộn như vậy, xem anh một giây không ngừng, bóng dáng chạy tới chạy lui, cậu thật đúng là hoài nghi trong nhà bẩn như vậy sao?

Không biết mấy năm nay rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng Doãn Lam giống như trở nên có điểm khiết phích ( ưa sạch sẽ). Về nhà cần phải rửa tay, trước khi ăn cơm cần rửa tay lại, ăn xong rồi cần rửa tay, trước khi đi nhà cầu cần rửa tay, khi xong việc cần rửa tay, buổi sáng rời giường cần rủa tay, giữa trưa rời giường cần rửa tay, buổi tối đi ngủ cũng cần rửa tay, làm việc xong cũng cần rửa tay… Nếu không rửa anh ta có thể ở bên cạnh bạn lải nhải một ngày, cho lỗ tai của bạn tạo kén khó chịu phiền không chịu nổi, quả thực muốn một đá đem anh ta đá bay đi mới hết giận.

Mỗi ngày phải rửa như vậy, Du Duyên phát hiện tay rất nhanh sẽ bị rửa tới mục nát. Cậu có đôi khi nghĩ, dứt khoát mang cái chậu đem tay ngâm ở trong nước luôn đi, miễn cho rửa đến rửa đi phiền toái được đến chết.

“Đang lầm bần cái gì đó đây? Nhìn em miệng nhích tới nhích lui.” Ngồi xổm trà trên sát dưới bụi bẩn, mệt đến cả mặt đổ mồ hôi, anh lơ đãng hỏi.

Du Duyên không có hé răng, cậu đưa mắt nhìn nhìn đồng hồ trên tường, từ buổi sáng tám giờ anh bắt đầu quét tước vệ sinh, đến bây giờ đã sắp tới mười giờ rồi, anh còn đang lau đông lau tây. Sàn nhà lau tới ba lần, đã sáng ngời đến mức có thể soi gương được, anh ta có mệt hay không a?

Rốt cục lúc mười giờ bốn mươi bốn phút bận rộn cũng xong, Doãn Lam thật vất vả nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới nên làm cơm trưa. Anh lại mặc lên tạp dề, cười nhìn về phía Du Duyên ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân đang ngẩn người hỏi: “Trưa nay muốn ăn cái gì?”

“Tùy ý.”

“Nha.” hôm nay mua đồ ăn mới, giữa trưa ăn dễ tiêu một chút, ha ha ha ha ~~~~ Doãn Lam cười híp mắt đối với cậu gửi tới một nụ hôn gió, rồi một đầu đâm vào phòng bếp đinh đinh đang đang chiến đấu.

Du Duyên cau mày, cậ bắt đầu thật sự hoài nghi, anh ta mấy năm nay có phải hay không bị bắt đến một nơi nào đó làm người hầu làm nên tạo thành thói quen như vậy, một phút rảnh rỗi cũng không có.

Đối với chuyện năm đó, cậu biết, kỳ thật Doãn Lam không có nói ra toàn bộ sự thật.

Ở trong miệng của anh, chuyện anh rời đi đơn giản giống như là một chuyến đi du lịch, chỉ là chuyến du lịch của anh thời gian tương đối dài mà thôi.

Năm đó bụng của cậu sở dĩ nhỏ như vậy, kỳ thật cũng là bởi vì bọn nhỏ khi ở trong bụng cậu căn bản chính là hình thái hồ ly con, thẳng đến khi sinh ra cũng chưa là người hình, cho nên năm đó từ đầu tới cuối cậu cũng không nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.

Chuyện nghiên cứu rất phức tạp, Doãn Lam cũng từng thử hướng cậu giải thích, nhưng nói nửa ngày cậu cũng chỉ là mù mờ, dù sao đại khái quy kết ra, cũng là bởi vì gen phân phối không đều lại còn cùng người mang tử cung nhân tạo hình thành không hoàn toàn, cho nên tạo ra hậu quả khi hình dáng người khi hình dáng hồ ly như hiện tại. Thường xuyên khám thai cũng là bởi từ tình trạng của cậu tiến hành ghi chép việc nghiên cứu, cũng tiêm một loại thuốc ổn định vào trong cơ thể của cậu. Cậu hôn mê mấy ngày cũng là bởi vì thân mình đã bị dược vật thâm nhập vào quá sâu, tử cung lại bởi vì sinh con nên bị phá hỏng, còn đối với cậu tiến hành phẫu thuật đem tử cung nhân tạo trong bụng lấy ra.

Bốn đứa bé sinh ra, không đến hai ngày đứa lớn cùng đứa thứ hai liền đã khôi phục hình dạng trẻ sơ sinh, nhưng đứa thứ ba cùng đứa nhỏ nhất vẫn là bảo trì hình dạngđộng vật, hơn nữa thân thể nhỏ yếu chỉ có thể đặt ở trong ***g ấp duy trì sinh mạng.

Vì không cho Du Duyên bị đả kích quá lớn, cho nên Doãn Lam cuối cùng mới quyết định mang theo hai hồ ly con cùng Quý Bạch về nước Anh tổng bộ của “Tứ Sắc Cẩn”, trải qua ba năm nghiên cứu cùng trị liệu, phát hiện đứa bé theo tuổi lớn dần ban ngày là hình dáng người, ban đêm đi vào giấc ngủ liền biến thành hồ ly.

Trải qua quá nhiều lần lo lắng, Doãn Lam chịu không nổi việc các con cầu xin muốn gặp mẹ, lại thêm chính anh cũng rất nhớ cậu, cho nên mới mạo hiểm mang theo các con trở về gặp mặt.

Chính là không nghĩ tới cậu lại nhanh như vậy đã tiếp thu tất cả chuyện này, tuy rằng trong quá trình có chút khuynh hướng bạo lực làm cho anh thiếu chút nữa quy thiên, nhưng so với dự liệu của anh còn tốt hơn, cho nên anh liền quyết định không đi nữa, cùng sống với tình yêu cả đời của anh.

Đối với một tràng lời nói vô nghĩa của Doãn Lam, Du Duyên tổng kết lại thành vài câu. Bọn nhỏ cùng cậu là vật thí nghiệm, chẳng qua có một phần thất bại, cho nên mấy nhà khoa học liền mang theo vật phẩm thất bại quay về sở nghiên cứu tiếp tục nghiên cứu, mà để lại thành phẩm cùng vật thí nghiệm một mình sinh tồn, đợi đến khi thời cơ chín mùi sẽ đem thành phẩm này với bán thành phẩm gom lại một thành một mối cẩn thận nghiên cứu phân tích. Rất nhiều nhà khoa học dàng thời gian trọn một đời đối với công trình nghiên cứu của mình thậm chí cả con cái họ, cho nên theo như lời nói của Doãn Lam sống cả đời với nụ hôn tình yêu của mình cũng không kỳ lạ gì.

Đương nhiên loại ý nghĩ này của Du Duyên Doãn Lam không biết được, bằng không anh sẽ cầm một cái khăn lông lớn khóc lóc sướt mướt kêu to oan uổng. Anh thật sự rất yêu vợ của anh vậy, tuy rằng cậu có chút lười, có chút ngu ngốc, có chút thích ngẩn người, có chút dễ bị lừa, có chút khuynh hướng bạo lực, có chút… Nhưng mà, anh thật sự rất yêu rất thương cậu nga, đây là sự thật.

Tuy rằng anh có một chút chút nguyên nhân bởi vì nghiên cứu, nhưng sống cùng một nhà, thuận tiện lợi dụng ghi chép một chút nghiên cứu về phế phẩm, cho nên này từng chút nguyên nhân đã bị Doãn Lam tự động xem nhẹ, đánh chết cũng không thừa nhận.

Du Duyên chú ý quan sát Doãn Lam, thấy anh quay về phòng bếp bưng thức ăn giương mắt đối với cậu ôn nhu cười một cái, cậu đột nhiên nghĩ, kỳ thật cho dù là như vậy, mọi người có thể bình bình đạm đạm ( bình thường) cùng nhau trải qua cả đời cũng không thành vấn đề.

Tình yêu đối với cậu mà nói, cũng không phải không thể tiếp nhận. Đối với hai người đàn ông tạo thành một gia đình vốn cũng có chút quái dị, hơn nữa chuyện sinh ra bốn đứa bé lại càng không thể tưởng tượng. Chỉ cần không ghét nhau, thấy thuận mắt, bản thân của cậu cũng ưa anh, cứ như vậy sống cũng không tồi, dù saotính cách của Doãn Lam cũng vượt qua người tốt, tuy có chút hết hi vọng, chuyện ngoại tình cũng rất không có khả năng.

Còn cậu, từ sau khi có con, đối với phụ nữ hoàn toàn miễn dịch, ngoại tình cũng không thể có. Nói không chừng bọn họ rất có thể bình bình đạm đạm trải qua cả đời cũng không chừng.

“Ăn cơm đi.” Xoa xoa tay, thấy Du Duyên còn đang ngẩn người, anh thở dài một hơi đưa cậu kéo đến bên cạnh bàn cơm ngồi xuống.

“Nga được.” Đang cầm bát muốn ăn, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Bọn nhỏ đâu, còn chưa đi học về sao?”

“Vợ à, bọn nhỏ ở nhà trẻ, hơn nữa là bán trú, buổi trưa không trở về nhà.”

Bán trú?! Du Duyên nghĩ nghĩ, đột nhiên kịp phản ứng: “Ha ha, thật ngại, tôi nhất thời quên mất.”

“Tôi nấu canh cá, em bị cảm ăn đồ nhẹ tương đối tốt, này, uống nhiều chút.”

Múc một chén canh lớn đặt ở trước mặt Du Duyên, đốc thúc cậu uống xong.

Trước kia chỉ biết cậu có trí nhớ không tốt, ngay cả chuyện bọn trẻ học bán trú ở nhà trẻ cũng quên.

Bàn bạc về chuyện đi học của bọn trẻ, Du Duyên nói cho anh biết bởi vì bình thường tương đối bận, hơn nữa bọn nhỏ rất hiểu chuyện, mà nhà trẻ cũng không xa, cho nên trừ bỏ buổi sáng đến trường cùng buổi tối tan học giữa trưa đều là bọn nhỏ tự mình đi học, về nhà. Bình thường đều là nhờ hàng xóm giữa trưa hỗ trợ chiếu cố Lưu Ly, cũng tích không tình cảm của mọi người người. Còn nói, dù thế nào đi nữa cậu bình thường không có việc gì, giữa trưa cũng không cần nhờ người ta chiếu cố phiền toái như vậy.

Lúc anh có chút kỳ quái hỏi qua cậu vì cái gì không cho bọn trẻ hoặc bán trú hoặc là nội trú, như vậy cũng đỡ phải phiền toái mọi người. Không nghĩ tới, phản ứng đầu tiên của vợ chính là trừng to mắt mờ mịt nhìn anh hỏi, cái gì gọi là bán trú, nội trú.

Anh nỗ lực chống đỡ chính mình không cho té xỉu, trải qua hai phút giải thích rốt cục làm cho Du Duyên minh bạch bán trú chính là bọn trẻ giữa trưa ở nhà trẻ ăn cơm ngủ dều thầy cô giáo chiếu cố buổi tối mới về nhà, nội trú là một tuần đều ở nhà trẻ ăn cơm ngủ đều do thầy cô giáo chiếu cố cuối tuần mới về nhà.

Nhìn thấy Du Duyên tỉnh ngộ nói thẳng mình tại sao không biết có loại sự tình này, anh thực có chút không rõ, nuôi con cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai, cậu ngay cả điều này cũng không biết. Coi như cậu không biết, chẳng lẽ con trai đi nhà trẻ thầy cô giáo lại không nói qua, coi như thầy cô giáo không nói, chắc chắn bạn bè cũng sẽ nói đi, coi như bạn bè không biết, TV báo chí nơi nơi đều có quảng cáo của nhà trẻ, thi hành cái gì quy định gia đình trí thức cho trẻ nhỏ học bán trú hay nội trú đi.

Nhưng ý tứ của Du Duyên nói cho anh biết, cậu luôn luôn không thích thầy cô giáo, thậm chí có điểm sợ nhìn thấy thầy giáo, cho nên khi thầy giáo nói cái gì cậu một mực tự động trong đầu loại bỏ, không nghe! ông chủ bọn họ nha, thật có lỗi, chưa từng có người đề cập qua chuyện này, lúc trước tìm người giúp mang mấy đứa trẻ đi học bọn họ cũng có hỗ trợ, là ai có không ai đi đón, cho nên có thể không đáng kể. TV báo chí, thật có lỗi, Du Duyên không thích nhất là xem quảng cáo, nhìn thấy quảng cáo tự động chuyển kênh, nhìn thấy báo chí tự động xem nhẹ phần quảng cáo, cho nên không biết cũng là chuyện bình thường.

Nói xong lời cuối cùng, Du Duyên bắt đầu bốn phía phê bình trường học về vấn đề giáo dục vấn đề, vấn đề tật xấu của bạn học vấn đề TV báo chí quảng cáo quá nhiều, một lượng lớn được Doãn Lam mở to hai mắt nhìn trống rỗng nghe xong ước chừng ba giờ, thẳng đến bóng đêm rất sâu rất sâu rất sâu Du Duyên mệt đến ngủ quên luôn, mới có khoảng không yên tĩnh.

Cũng bởi vậy từ sau đó, an tổng kết ra mấy vấn đề trong cuộc sống.

Thứ nhất, vợ là người không cần biết mọi chuyện tự mình biết là được rồi, không cần cho cậu biết.

Thứ hai, nếu không cẩn thận vợ đã biết, vô cùng đúng lúc im lặng, không thể cùng cậu nghiên cứu thảo luận.

Thứ ba, thời điểm vợ nói chuyện không thể thất thần không thể ngẩn người không thể ngủ gât. ( trải qua một lần trước đó không cẩn thận thất thần ngẩn người không cẩn thận ngáp một cái, bị vợ đá ra khỏi phòng ba ngày không thể vào phòng trải qua kinh nghiệm giáo huấn cho ra điều này.)

Thứ tư, thời điểm vợ nói chuyện không thể chỉ nghe mà không nói, trong lúc vợ nói cảm xúc trào dâng cần cật lực nói leo phối hợp với hoàn cảnh, cũng có thể chứng minh chính mình thật sự đang nghe. ( đây cũng là lúc ấy chỉ lo nghe không nói leo, bị cho là không tôn trọng người khác khi người ta đang nói chuyện rồi bị phạt không cho phép ngủ phòng khách chỉ có thể ngủ sô pha nên tiếp tục có được một kinh nghiệm giáo huấn.)

Bốn cái trên mặc dù thoạt nhìn không nhiều lắm, chấp hành cũng không phải khó khăn gì. Nhưng lại rất hữu hiệu, cho nên gia quy của nhà họ Doãn cứ như vậy hình thành.

“Doãn Lam, anh lần trước không phải nói chúng ta có thể đi Canada du lịch sao? Chúng ta rốt cuộc khi nào thì đi a?” Đợi đã tới một tuần, làm hại cậu ở văn phòng nói phét nửa ngày, kết quả đến bây giờ cái rắm cũng chưa phóng một cái, thiệt là.

“Chờ bọn nhỏ nghỉ đã, bây giờ không phải đang đi học sao?”

“Có lầm không, chỉ là đi nhà trẻ, làm như đầu tháng ba người ta tối nghiệp cấp ba không bằng. Cùng trường học nói một tiếng xin nghỉ phép không phải được sao.” Cho dù là đầu tháng ba tốt nghiệp cũng có thể xin phép đi du lịch nha, giống cậu, còn có Học Hàn chính là hai cái ví dụ điển hình đó thôi.

Doãn Lam nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không ổn.”Còn nhỏ như vậy đã dưỡng thành thói quen xấu không tốt sao, vẫn là chờ trường học nghỉ rồi nói sau.”

“Cái gì thói quen xấu? Cũng không phải trốn học, là người giám hộ xin phép quang minh chính đại mang ra ngoài nha.” Du Duyên quyết tâm chính là muốn đi Canada.

“Không được, vẫn là chờ trường học nghỉ đã.”

“Ngày mai tôi sẽ cùng với nhà trẻ xin phép, ngày mốt chúng ta phải đi Canada.” Du Duyên trợn tròn tròng mắt nhìn Doãn Lam, thiếu chút nữa không kìn nén được vỗ bàn vỗ ghế.

“Không tốt đâu, như vậy là rất cưng chìu chúng sẽ dạy hư, vẫn là chờ trường học nghỉ đã.” Anh cái gì cũng có thể nghe theo cậu, nhưng về vấn đề giáo dục con cái ngàn vạn lần không thể nhường bước. Vốn dĩ bọn nhỏ gen động vật cũng có chút nhiều, nếu lúc nhỏ không dậy bảo tốt, sẽ giống như hồ ly hoãng dã không có định tính ( ổn định, bình tĩnh).

“Anh!”

Nhìn thấy Du Duyên càng ngày càng kích động, Doãn Lam vội vàng đem cậu ôm trở về trong lòng hống lên, ” mấy cục cưng cùng bọn trẻ bên ngoài bất đồng, động vật mới sinh nếu muốn làm cho chúng nghe lời, không thể để cho chúng làm loạn. khi còn nhất định phải nghiêm khắc dạy bảo, bằng không trưởng thành sẽ sai lầm.”

Nói chưa dứt lời, nghe thấy Du Duyên bắt đầu nổi bão. Cậu một phen đẩy Doãn Lam ra lớn tiếng gào thét: “Anh dám nói con tôi sinh là động vật? anh đi chết đi! Đồ đáng chết, đồ đáng chết, đò đáng chết!”

“Tôi không phải ý tứ kia, tôi chỉ phải..”

“Anh không phải có ý tứ kia là có ý gì, anh cho rằng chúng ta là cái gì vậy, chuột bạch trong phòng thí nghiệm sao? Luôn mồm động vật động vật, con mẹ nó anh mới là động vật!” Càng nghĩ càng thương tâm, Du Duyên mũi đỏ lên mũi phẫn nộ nói xong, nước mắt ở hai bên vành mắt lần nữa mạnh mẽ rơi xuống.

“Thực xin lỗi, là tôi nói nói bậy, em không nên tức giận, ngoan nào.” Đau lòng ôm chầm lấy Du Duyên, mặc cậu trong ngực không thuận theo đánh đấm giãy dụa nhưng không buông tay.

Du Duyên thấy giãy dụa vô dụng, rõ ràng bắt lấy quần áo Doãn Lam liền lớn tiếng khóc mắng. Càng mắng càng khó qua, càng khó qua càng mắng, thanh âm càng lúc càng lớn, khóc đến một phen nước mũi tèm nhem, không để anh giải thích rõ ràng.

Đối với tình cảnh này Doãn Lam chỉ biết hỏi trời không nói gì, anh thật không phải là ý tứ này, ai có thể giúp anh giải thích một chút ~~~~