Mang một mái tóc rối loạn, (tuy rằng tóc cậu ngắn tới mức có thể thấy da đầu, nhưng không chuốt gel cho nó trở thành đầu nhím, cũng đủ để xưng là mái tóc rối loạn) quầng thâm nơi hốc mắt có thể sánh ngang với vành mắt của gấu mèo, đôi mắt mang theo một chút tơ máu quét qua mọi người, khuôn mặt xanh xao đôi môi tái nhợt hơi hơi nhếch lên, bước chân hỗn độn theo hình chữ S, trong nháy mắt đi đến trước cửa bỗng đâm rầm một cái vào khung cửa có thể cho sáu người song song đi vào.
“Này, cậu ta làm sao vậy?” Chu Viên Viên rất là tò mò đụng đụng vào đầu Hạ Thiên.
“Không biết.” Hạ Thiên lắc lắc đầu, cũng cảm thấy vô cùng tò mò với bộ dáng ngơ ngác này của Du Duyên.
“Cậu ta giống như…” Lí Học Hàn đẩy đẩy kính mắt, chậm rãi cùng bọn họ nhìn một chút.
Ba người vỗ bàn cùng thét lên: “Cậu ta đang yêu!”
Căn cứ vào nông dân yêu đương học, ông chủ đã nói, bộ dạng người đang yêu nhìn giống như bị quỷ nhập vào, mà Du Duyên này rõ ràng là bộ dạng bị quỷ ám, khẳng định là đang lâm vào bể khổ tình yêu!
Từ sau khi hẹn hò với Trầm Tàn Xuân làm cho anh bị mọi người xem thường một thời gian dài, rốt cục cũng có người kế tục, Hạ Thiên hưng phấn đến mức hai mắt như lóe sáng, kéo Chu Viên Viên cùng Lí Học Hàn vây quanh Du Duyên đang đần người: “Tiểu Duyên, cậu đang yêu? Đối tượng là ai? Nam? Nữ? Hay là gay?”
“Đúng đúng, là người trưởng thành hay vị thành niên? Thiếu niên hay thanh niên hay trung niên hay là lão niên?” Chu Viên Viên đưa qua một cái bút bi coi như microphone để đến bên miệng Du Duyên.
“Tôi…”
Nói mau đi! Ba người mở to hai mắt nhìn, trái tim lơ lửng giữa không trung chờ Du Duyên mở miệng.
“Tôi…”
Tôi cái gì? Mặt ba người càng tiếp cận càng gần, bản tính bà tám làm cho bọn họ sốt ruột muốn chết.
“Tôi…”
“Cậu cái gì? Nói mau!” Hạ Thiên rốt cục nhịn không được, mở miệng kêu lên hy vọng trong lòng mọi người.
“Tôi mang thai.”
…… Yên lặng.
…… Tiếp tục yên lặng.
…… Tiếp tục tiếp tục yên lặng.
Chỉ nghe một tiếng rầm vang lên, ba người quay chung quanh Du Duyên ngã thành một cái vòng tròn như quả quýt.
“Ồ, các cậu đang khiêu vũ à, xem được đó.” Điền Phi Hồng mang theo tờ báo đi ra từ WC, đi đến đầu quả quýt cực kỳ cảm thấy thích thú nói. Không nghĩ tới, phòng thiết kế Quai Quai bọn họ còn có thiên phú khiêu vũ nha.
“Không ~~~~ đúng ~~~~~” Du Duyên mở miệng gió lạnh ào ào.
“Ồ, các cậu đang đóng phim ma à.” Điền Phi Hồng nhìn nhìn Du Duyên, “Còn hoá trang nữa, trông rất thật đó.”
“Tôi mang thai.”
…… Yên lặng.
…… Tiếp tục yên lặng.
…… Tiếp tục tiếp tục yên lặng.
Một tiếng rầm vang lên, một cái cuống quýt thô thô xuất hiện.
Du Duyên nhìn nhìn bọn họ, còn thật sự suy nghĩ xem cậu có nên đứng thẳng lưng rồi ngã xuống không, như vậy càng giống một quả quýt bị cắt đôi.
Nửa giờ sau.
Chu Viên Viên cầm lấy lá bùa hộ mệnh trong ví tiền lẩm nhẩm: “Quỷ hồn biến đi”. Hạ Thiên cùng Lí Học Hàn anh véo tôi một cái, tôi rống anh một tiếng, xác định có phải đang nằm mơ hay không. Điền Phi Hồng cầm cái chén nước lớn điên cuồng uống, cố gắng bình ổn trái tim đang có quá nhiều xúc động của mình.
Sau một lát, Điền Phi Hồng rốt cục phát huy uy danh của mình, bình tĩnh mở miệng hỏi. “Cậu lặp lại lần nữa, cậu làm sao cơ?”
Thời điểm ông ta nói lời này, ba người kia nhất trí lui về phía sau năm bước.
“Tôi mang thai.” Du Duyên vẫn như trước nói câu này, không có thay đổi.
“A!!!!!” Nhìn ánh mắt ai oán đến cực điểm của Du Duyên liếc về phía bọn họ, mọi người cùng kêu lên sợ hãi.
“Khụ! Mọi người im lặng.” Điền Phi Hồng dừng tiếng thét đầu tiên, dù sao một người trung niên thân hình mập mạp hét ầm lên nhìn thực là khó coi, “Tiểu Duyên này, không phải cậu đang bị đả kích gì đấy chứ? ”
“Nhất định là ông chủ rất hà khắc làm cho tinh thần cậu ấy sinh ảo giác!” Lí Học Hàn không sợ chết xen mồm nói, rước lấy cái liếc mắt âm hiểm của ông chủ, sợ tới mức anh ta thiếu chút nữa quay lưng bỏ chạy.
“Tôi mang thai, tôi mang thai, tôi mang thai! Tôi mang thai!! Tôi mang thai!!!!!!” Âm lượng của Du Duyên càng lúc càng lớn, sau lại dứt khoát vọt tới trước mặt Hạ Thiên, túm lấy cổ áo anh ta gào to, “Tôi mang thai!!!!!!!!!!!”
Nôn! Nước miếng! Hạ Thiên nhận lấy lễ rửa tội của nước miếng, hướng ánh mắt cầu cứu tới ba người kia, nhưng lại thấy mọi người đều không chút nghĩa khí lắc đầu, rơi vào đường cùng chỉ phải lau đi nước mắt chua xót cộng thêm nước miếng, nhẹ giọng nói, ý đồ trấn an chàng trai bệnh tâm thần này: “Cậu khẳng định không? Nếu là thật, cậu hẳn là tỉnh táo lại, quá kích động, đối thân thể người mang… À, mang… À, mang… không tốt.” Buông tha cho tôi đi! Đây rốt cuộc là phụ nữ có thai hay là đàn ông có thai hả?!
Du Duyên nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, ủ rũ nhìn Hạ Thiên.
Hô! Cuối cùng thoát hiểm. Mọi người đều thở ra một hơi, còn tưởng rằng sẽ phát sinh án mạng chứ.
“Tôi nói tiểu Duyên, cậu thực mang… À, mang… À, mang…”
Lí Học Hàn à nửa ngày không à ra được điều muốn nói, làm Chu Viên Viên nghe không nổi nữa, tiếp lời nói: “Cậu thực sự mang thai à?”
“Ừ! Thật sự.” Du Duyên nhìn bọn họ, mếu mếu miệng, “Tôi gần đây cảm thấy thân thể không thích hợp, buổi sáng liền bỏ chút thời gian tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nội khoa gọi bác sĩ ngoại khoa, khoa trung y, khoa chỉnh hình, khoa truyền nhiễm, khoa thần kinh não,… Cùng khoa phụ sản tới, cuối cùng nói cho tôi biết tôi mang thai, hơn nữa đã ba tháng.”
“Đây là bệnh viện nào không có trách nhiệm như vậy, rất vô lý!” Điền Phi Hồng quát to một tiếng, làm cho mọi người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt sùng bái, “Có thai cuối cùng mới gọi bác sĩ khoa sản tới, rất không có y đức!”
Vì thế một tiếng rầm vang lên, các nhà thiết kế tài ba lại ngã thành một đống!
Hạ Thiên cố gắng từ một đám thi thể đang nằm sấp trên nền nhà dũng cảm đứng lên, lại hỏi: “Tiểu Duyên, cậu thật sự mang thai?”
Du Duyên nằm ngửa đè ở trên người Lí Học Hàn bi ai gật gật đầu: “Ừm.”
…… Yên lặng.
…… Tiếp tục yên lặng.
…… Tiếp tục tiếp tục yên lặng.
“Yeah!!!!!!!!!!!!!!!” Trong phòng thiết kế Quai Quai vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, mọi người ca hát… À, không đúng, mọi người vỗ tay hoan nghênh lớn tiếng hô to, “Tiểu Duyên mang thai!!!!! Chúng ta có con trai nuôi, con gái nuôi rồi!!!!! Yeah!!!!! Vạn tuế!!! Vạn tuế!!! Mao chủ tịch vạn vạn tuế!!!! Đảng cộng sản vạn tuế!!!!”
Người qua đường bị dọa vội vàng bịt chặt hai lỗ tai thiếu chút nữa thì điếc. Mang thai này thì liên quan gì tới Mao chủ tịch? Liên quan gì tới đảng cộng sản? Chẳng lẽ là Giang Thanh mang thai?! Không thể nào, bà ấy dường như đã chết lâu rồi?!
Điền Phi Hồng đầu tiên đứng ra nói chuyện: “Các đồng chí trước tiên không vội hoan hô, hãy nghe tôi nói một câu. Về sự kiện đồng chí Du Duyên mang thai, mọi người phải đặc biệt chú trọng cao độ, đặc biệt là trong giai đoạn chưa ổn định hiện nay, càng phải chú ý vấn đề thân thể của đồng chí Du Duyên. Tôi đặc biệt chỉ định đồng chí Chu Viên Viên cùng đồng chí Lí Học Hàn chiếu cố đồng chí Du Duyên, giúp cậu ấy vượt qua giai đoạn này!”
“Dạ!” Chu Viên Viên cùng Lí Học Hàn đầy chí khí ngẩng cao đầu đáp, cũng đứng ở phía sau Du Duyên, một người một tay dìu Du Duyên đã hóa đá tới ghế sô pha ngồi xuống, một người nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cậu ta.
“Thế còn tôi, còn tôi? Ông chủ, tôi làm gì?” Hạ Thiên giơ cao tay mình, nhắc nhở đừng quên còn có anh ta.
“Cậu?!” Điền Phi Hồng khinh bỉ nhìn anh ta một cái, “Kết hôn đã ba tháng rồi, như thế nào không học hỏi đồng chí Du Duyên người ta, hả! Người ta còn chưa kết hôn đã mang thai, còn cậu! Đã làm gì?! A! Tôi phải khấu trừ tiền thưởng của cậu, lấy cậu làm gương cho người khác!”
A? Không thể nào, hai việc này khác nhau mà, khấu trừ tiền thưởng? “Ô ~~~~~ ông chủ, đừng mà. Người ta nói gieo nhân nào gặt quả ấy, tôi không có mang thai đó là lỗi của tiểu Xuân, không phải lỗi của tôi mà, đừng khấu trừ tiền thưởng của tôi, ô ~~~~”
“Căn cứ hơn 40 năm kinh nghiệm của tôi thì vẫn có sai lầm của cậu, cho nên không thương lượng, cắt!”
Hạ Thiên cố gắng biện giải: “Ô ~~~~ ông chủ, tôi là nam như thế nào mang thai chứ, ô ~~~~”
“Ai nói nam không thể mang thai, nhìn xem Du Duyên người ta đi, cậu ấy không phải cũng mang thai sao? Cậu không mang thai chứng minh cậu có vấn đề!”
Ô ~~~~ người ta không có vấn đề mà, đàn ông vốn không thể nào mang thai mà, ô ~~~~ Du Duyên cậu ta mang thai, chỉ có thể chứng minh cậu ta không phải nam, ô ~~~~~
“A!!!!!!!” Hạ Thiên với vẻ mặt cầu xin đột nhiên hét ầm lên.
“Câm miệng!” Ông chủ bốp một cái làm đầu của anh ta rụt sâu vào cổ, trời đất rốt cục cũng yên tĩnh.
“Ông chủ, Du Duyên là nữ!” Hạ Thiên nói ra một chuyện thật kinh người.
“A!!!!!!!” Lần này người thét chói tai đổi thành Du Duyên.
Lí Học Hàn vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nói: “Theo kiểm nghiệm của chính bản thân tôi, Du Duyên quả thật là nam.”
“Làm tốt lắm.” Điền Phi Hồng tán dương gật gật đầu.
“Cám ơn ông chủ khích lệ.” Lí Học Hàn khiêm tốn nói.
Vì thế, trong phòng thiết kế Quai Quai có ba người hưng phấn dị thường thét chói tai thêm một người hoàn toàn hóa thạch ngồi ở trên ghế chảy nước miếng lại thêm một người hai tay ôm đầu ngồi xổm ở góc tường cố gắng suy nghĩ vấn đề sinh lý học, cứ như vậy trải qua một ngày tốt đẹp?!