Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện

Chương 52




Eo của Phó Tiểu Vũ vẫn âm ỉ đau, dù có nằm thẳng y cũng không thấy thoải mái. Nhưng vì không thể nằm trên người Hứa Gia Lạc cả đêm, nên y chỉ đành nằm nghiêng để ngủ.

Tư thế này không thể nào thân mật ôm cổ Hứa Gia Lạc như trước, y phải nằm nghiêng hồi lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Hứa Gia Lạc ngủ không sâu giấc, sau nửa đêm hắn sờ trán Phó Tiểu Vũ – người đang say giấc nồng và cảm thấy khá nóng –

Quả nhiên là phát sốt như lời bác sĩ nói rồi.

Hắn bèn cẩn thận đánh thức Phó Tiểu Vũ dậy để cho y uống hai viêm thuốc tiêu viêm.

“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ đang mơ màng vì cơn sốt, y lần nữa nằm xuống gối, rồi bỗng nhớ ra gì đó sau khi uống thuốc xong: “Ngày mai… Em không thể đi thăm Hàn Giang Khuyết được, đúng không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Vừa nãy em mơ thấy cậu ấy. Mơ thấy cậu ấy tỉnh lại, còn gửi cho em thiệp mời đám cưới của mình với Văn Kha nữa.”

Hứa Gia Lạc lấy tay che cái trán hâm hẩm nóng của Phó Tiểu Vũ, dịu dàng vỗ về: “Chờ em khỏe hơn, chúng ta sẽ lại đến bệnh viện thăm cậu ấy nhé.”

“Hứa Gia Lạc, em… Em vẫn nhớ cậu ấy,” Phó Tiểu Vũ buồn bã nói, đoạn nhẹ khịt mũi: “Rất nhớ.”

“Anh biết mà.” Hứa Gia Lạc khẽ thở dài, nhẹ nói: “Anh biết.”

Phó Tiểu Vũ quá kiên cường, kiên cường đến mức có rất nhiêu phút giây đau khổ chỉ có thể nhìn thấy lúc sốt cao đến mụ đầu giữa đêm khuya.

Hứa Gia Lạc còn nhớ khoảng thời gian khi Hàn Giang Khuyết vừa xảy ra chuyện, hắn thường xuyên nhìn thấy Phó Tiểu Vũ trầm mặc ngồi một bên giường bệnh của Hàn Giang Khuyết. Y ngồi nguyên cả một buổi chiều, giống như dằn vặt mình như thế là có thể khiến Hàn Giang Khuyết đang thiêm thiếp tỉnh lại.

Sự lo lắng đầy cố chấp của y khiến Hứa Gia Lạc phải đau lòng.

Hắn luôn cảm thấy rõ ràng là mình thích kiểu Omega mềm mại, nhưng có lẽ bắt đầu từ khi ấy, hắn mới bỗng nhiên loáng thoáng cảm thấy khiếu thẩm mỹ bảo thủ mà mình vẫn luôn kiên trì giữ vững từ trước đến giờ bất chợt buông lỏng…

Có đôi khi, chính những nỗi lòng yếu ớt giấu dưới vẻ ngoài mạnh mẽ ấy mới thực sự khiến người ta rung động.

Lúc ở bên Phó Tiểu Vũ, hắn sẽ nhớ nhiều về người cha Mộ Dung Tĩnh Nhã của mình hơn một chút.

Từ nhỏ đến lớn, hình như hắn và cha mình không có khoảng thời gian thân thiết giữa cha con nào cả. Đó là một Omega cứng rắn và lạnh lùng tột độ, thậm chí Mộ Dung Tĩnh Nhã chưa từng bị gia đình ràng buộc vì mẫu tính như những Omega khác.

Năm Hứa Gia Lạc lên sáu, ông ngoại của hắn là Mộ Dung Du bị ung thư phổi. Thời điểm phát hiện bệnh của ông hắn rất muộn, nên chỉ có thể nằm viện một thời gian ngắn đã buông tay từ trần.

Khoảng thời gian đó hắn không nhớ Mộ Dung Tĩnh Nhã có từng biểu hiện cảm xúc cực kỳ đau lòng nào không, mà hình như ông ta cũng chưa từng bật khóc.

Chỉ có điều ngày hỏa táng ông ngoại, dáng vẻ của Mộ Dung Tĩnh Nhã rất kỳ lạ. Ông ta khăng khăng giữ lấy giường ông ngoại đang nằm không cho đẩy vào lò hỏa táng, khiến quá trình bị trở ngại. Về sau ba hắn là Hứa Lãng ôm Mộ Dung Tĩnh Nhã qua một bên rồi siết chặt ông ta vào lòng và che mắt lại, mới khiến việc hỏa táng có thể tiếp tục tiến hành.

Mộ Dung Tĩnh Nhã cũng yếu đuối ư?

Hứa Gia Lạc kìm lòng chẳng đặng mà nghĩ.

….

Sức khỏe của Phó Tiểu Vũ quả là rất tốt, sáng hôm sau đã không còn sốt nữa.

Hứa Gia Lạc ra ngoài mua mì hoành thánh nóng hôi hổi về, hai người cùng ăn chung bữa sáng. Phó Tiểu Vũ vẫn chưa thể cử động thắt lưng nhiều nên chẳng thể làm gì, thế là hai người dứt khoát nằm trên giường cùng xem phim tài liệu trên Netflix.

Hứa Gia Lạc có một cái bàn đỡ dành cho người lười đặt ở đầu giường, bởi vậy không cần dùng tay cầm iPad, chỉ cần ngửa đầu xem là được.

Có điều xem được một chốc điện thoại của Phó Tiểu Vũ vang lên. Y nhìn cái tên hiển thị trên màn hình rồi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận.

“Phó Tiểu Vũ! Có chuyện gì với mày thế hả? Mấy hôm trước gửi tin nhắn hỏi sao lại đổi ảnh đại diện kiểu đó, sao mày không trả lời?”

“Con quên…” Phó Tiểu Vũ còn chưa nói dứt lời, Phó Cảnh đã cắt ngang.

“Tức chết đi được, giờ mày đã đú đởn học hút thuốc đấy à?”

Hứa Gia Lạc không khỏi mỉm cười, bởi vì Phó Cảnh nói khá to qua điện thoại, nên hắn cũng có thể nghe thấy.

“Không đâu ạ, con chỉ tùy tiện chụp kiểu ảnh thôi chứ không hút thật.” Phó Tiểu Vũ chật vật nhìn Hứa Gia Lạc một cái. Y lớn ngần này rồi mà vẫn bị vặn hỏi vì vấn đề đó, đương nhiên khá mất mặt.

“Mày nghĩ gì mà lại dùng ảnh hút thuốc lá làm ava hả? Nhìn bất hảo lắm!”

Phó Cảnh thật sự tức giận, ông ta quở trách như súng bắn liên thanh: “Có phải mày đã quên mình còn kết bạn với đối tượng hẹn hò không hả? Nhắc đến mới nhớ, cha nghe bên kia nói đến giờ hai đứa vẫn chưa gặp mặt, con làm cái gì thế hả? Bớt thời gian gặp nhau một lần, ăn một bữa cơm thì mất miếng thịt à? Không thích thì thôi, mày làm thế khiến dì mày khổ đến mức nào biết không?”

Vừa nhắc đến chuyện xem mắt Hứa Gia Lạc lập tức dựng lỗ tai lên. Vốn ban đầu hắn định cẩn thận lắng nghe một chút, nhưng điện thoại lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn Wechat đến. Hắn nhìn lướt qua, định bảo không có việc gấp thì lát nữa sẽ nhắn lại, nhưng vừa nhìn đã không khỏi ngây ra một lúc.

Cận Sở: Em chia tay, được ba ngày rồi.

Cận Sở: Gia Lạc, lòng em khó chịu lắm, đên bây giờ còn chưa ngủ được. Anh đã tỉnh chưa?

Hứa Gia Lạc nhìn điện thoại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Có điều chỉ trong giây lát, Cận Sở đã gọi điện cho hắn.

Omega ấy vẫn tùy hứng giống như ngày nào. Vừa mới gửi “Anh đã tỉnh chưa?” xong, chưa đầy hai phút sau y đã gọi thẳng tới chứ không thèm để ý xem rốt cuộc Hứa Gia Lạc đã tỉnh chưa.

Phó Tiểu Vũ vẫn đang gọi điện thoại, y rất muốn tốc chiếc tốc thắng với Phó Cảnh, nên không nói thẳng là “Không gặp” mà đổi chiến lược nói: “Cha à, hai hôm nay con bị trật khớp hông, không tiện đi lại lắm.”

“Chao ôi!” Phó Cảnh lập tức bị dời sự chú ý, lo lắng hỏi: “Con bị sao thế? Có nghiêm trọng không? Sao không nói cho cha hay chứ, có cần cha đến thăm một chút không?”

“Không cần đâu, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một hai tuần là khỏe rồi.”

“Ai chăm sóc con đấy?”

“Là, là trợ lý của con ạ.” Phó Tiểu Vũ đáp: “Được rồi, lát nữa con còn có một cuộc họp qua điện thoại, để hôm khác mình nói chuyện nhé.”

Y cúp máy rồi nhìn Hứa Gia Lạc đang cầm điện thoại, mỉm cười: “Anh không nhận à?”

“À, có chứ!”

Hứa Gia Lạc vô thức đứng dậy đi về phía ban công. Hạ An vừa kêu meo meo vừa đi theo hắn, nhưng khi đứng ở ban công, bàn tay đang đặt trên khóa cửa của hắn lại do dự.

Tiếng chuông khiến người ta sốt ruột lại vang lên, một hồi, hai hồi, ba hồi.

Cuối cùng Hứa Gia Lạc nhấn cúp máy, sau đó nhắn tin trả lời trên Wechat.

- _-: Hiện giờ anh không tiện nghe máy lắm.

Lúc hắn đang tiếp tục nhắn, bên kia đã trả lời ngay lập tức.

Cận Sở: Thôi được rồi, anh cứ bận đi, em uống hai ly vang đỏ rồi ngủ đây.

Cận Sở: Cún con khóc thút thít.jpg

Sau khi ly hôn, ban công thường gắn liền với việc hút thuốc. Hứa Gia Lạc vô thức lục lọi trong túi một chút, nhưng chợt phát hiện lần này mình vốn không mang thuốc lá ra đây.

Hắn hít một hơi thật dâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trả lời.

- _-: Cận Sở, em phải chăm sóc bản thân mình cho tốt.

Sau khi gửi tin nhắn đó xong, hắn nhét điện thoại vào quần ngủ. Lúc quay người lại Hứa Gia Lạc thấy Phó Tiểu Vũ vẫn đang nằm trên giường, nhưng đang dùng một tay chống nửa người lên nhìn hắn.

Trên thân Omega là bộ đồ ngủ màu trắng, cộng thêm đôi mắt to tròn kia khiến y nom cứ như một chú mèo đang ẩn nấp tò mò xem hắn đang làm gì.

Trong nháy mắt đó, Hứa Gia Lạc chợt nhật rõ trong lòng mình đang khát khao một thứ ích kỷ và tội lỗi –

Đó là, hắn khao khát một thế giới chỉ có mình và Phó Tiểu Vũ, một vùng đất hứa xa rời hiện thực.

Nơi đó không có trách nhiệm, cũng không có áy náy.

Nơi đó chỉ có hạnh phúc vui sướng mà thôi.

__________________

Hết chương 52.