“Vậy cô nói cho tôi biết, cô kết hôn với ai!" Bạch Triết Hiên không dám tin tất cả, không ngừng dò hỏi.
Giang Tùy An thu biểu cảm của Nhan Ôn vào đáy mắt, dịu dàng nắm lấy tay cô: “Vậy thì hẹn gặp mặt, để anh ta dứt khoát tuyệt vọng.”
Thật ra Giang Tùy An sớm đã có dự định này, anh muốn giúp Nhan Ôn xử lý triệt để con người này. “Tôi sẽ báo chị Hà liên hệ anh." Nhan Ôn nói xong, trực tiếp cúp máy, quay người nói với Giang Tùy An: “Thật ra không cần..."
Anh dần dần siết chặt bàn tay cô, đôi đồng tử màu đen lóe lên tia sáng lạn: "Em có biết khi nghe những lời anh ta nói, trong lòng anh có cảm giác gì không? Nhan Ôn, anh có thể bảo vệ em."
Chị Hà nhìn thấy bầu không khí như vậy, im hơi lặng tiếng rút lui.
Nhan Ôn cảm động gật nhẹ đầu, nhoài tới ôm chầm lấy anh, thổ lộ suy nghĩ của mình: “Tùy An, em chỉ không muốn anh phiền lòng vì những việc này."
Khóe miệng anh nhếch lên, ôm lấy Nhan Ôn: “Có thể em chưa biết, một người đàn ông có thể bảo vệ người phụ nữ của anh ấy trong lúc này, đối với anh ta mà nói là một sự khẳng định."
Nhan Ôn ngẩng đầu trong lòng anh, hai người đều nhìn thấy sự tín nhiệm trong mắt đối phương.
Trên xe.
Nhan Ôn luôn nhìn ra ngoài ô cửa sổ, vẻ mặt vô cùng bình lặng.
Thư kí gọi điện đến báo đã đưa Bạch Triết Hiện đến nhà hàng.
Giang Tùy An nói: “Dẫn anh ta vào trong đó trước."
Anh sẽ không thổi kèn múa trống vì một kẻ như Bạch Triết Hiên, đây chỉ là một nhà hàng mà anh cùng Nhan Ôn thường xuyên lui tới.
Chiếc xe đậu ngoài cổng nhà hàng, vừa vặn ngay vị trí Bạch Triết Hiên đang ngồi có thể nhìn thấy được.
Người phụ nữ từng xoay quanh bên cạnh anh, lúc này đang tao nhã xuống xe, sắc mặt bình lặng nhìn người đàn ông bên cạnh cô, nở nụ cười ngọt ngào.
Sự đố kỵ, phẫn nộ tràn đầy đại não của Bạch Triết Hiên.
Từ góc độ của anh ta không nhìn rõ được gương mặt của Giang Tùy An, nhưng có thể nhận rõ thân hình cao to của đối phương, cau nhẹ đôi mày, khẳng định Nhan Con bắt cả hai tay trong lúc bọn họ còn quen nhau. "Thật để tiện..." Anh nhỏ tiếng mắng, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, quan sát xung quanh nhà hàng, khinh thường hét lên một tiếng: "Món ăn của các người thật không xứng tầm, chẳng ai đến ủng hộ!"
Nhân viên phục vụ đứng hầu sẵn bên cạnh anh, nghe thấy câu này liền lễ phép trả lời: “Thưa ngài, ngài đã hiểu lầm rồi, hôm nay ông Giang bao trọn nhà hàng.”
Bạch Triết Hiên sững sờ một lát, bao trọn nhà hàng cấp bậc này cần bao nhiêu tiền! "Ô, để khoe khoang với tôi, tốn nhiều tâm huyết đấy." Anh càng tò mò rốt cuộc đối phương là ai!
Nhân viên phục vụ không thèm đếm xỉa đến anh ta.
Bạch Triết Hiên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt từ từ dừng lại trên người Nhan Ôn và Giang Tùy An. "Cô ấy.."
Bạch Triết Hiên nhìn đến đực mặt ra, sao có thể!
Sao có thể được!
Giang Tùy An, chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa lại là chồng của Nhan Ôn!
Nếu như không phải, tại sao cô lại bước xuống từ xe của Giang Tùy An, sao có thể khoác tay anh ta tự nhiên như vậy... Bạch Triết Hiện củi thấp đầu, bỗng dưng anh nhớ đến lời nói xằng bậy lúc ban ngày của mình.
Sự chênh lệch giữa Bạch Triết Hiện và Giang Tùy An chẳng phải một chút, đối phương chỉ cần nhích ngón tay liền có thể đè bẹp anh ta, trong ánh mắt kinh hãi của Bạch Triết Hiên, Nhan Ôn và Giang Tùy An cùng nhau an tọa.
Bạch Triết Hiên run rẩy cúi đầu, không dám nhìn thắng vào bọn họ.
Giang Tùy An nói với nhân viên phục vụ: "Lên món đi." “Vâng, thưa ông Giang.”
Giang Tùy An nhìn Nhan Ôn bằng ánh mắt thâm tình, nắm chặt bàn tay cô.
Sau đó anh quay đầu nhìn Bạch Triết Hiên phía đối diện, ánh mắt sắc lóe lên tia lạnh lùng: “Nghe nói anh Bạch rất tò mò về tôi."
Bạch Triết Hiên thấp thỏm trong lòng, rất muốn thu hồi những lời anh ta từng nói.
Trước mặt người đàn ông có thân phận có địa vị như Giang Tùy An, ý nghĩ và hành động của anh đều thấp hèn như sỏi đá.
Người đàn ông này đã cưới Nhan Ôn!
Không, điều này chắc chắn không phải là sự thật! Có phải anh đang nằm mơ!
Bạch Triết Hiên lo lắng ngồi thẳng lưng lại, mồ hôi lạnh toát ra từ vầng trán và nhiễu xuống, anh không thể nào nhìn thẳng vào Giang Tùy An, càng không thể dùng bữa chung với hai vợ chồng họ. “Tôi... không có... tôi còn có việc, phải đi trước đây.”
Bạch Triết Hiên hoảng loạn đẩy chiếc ghế ra, muốn rời khỏi chỗ này. “Bỏ đi như vậy ư?" Đôi môi mỏng của Giang Tùy An hé mở, ánh mắt trở nên sắc bén, ngước lên nhìn thắng Bạch
Triết Hiện.
Nhân viên phục vụ vốn đang hầu bên cạnh Bạch Triết Hiên, lập tức tiến lên ngăn cản anh ta.
Bạch Triết Hiên là người muốn gặp mặt anh, bây giờ định bỏ đi đâu phải là việc dễ dàng. “Anh Bạch luôn tò mò về tôi, chưa giao lưu được vài câu đã rời đi, có phải hơi vội vàng rồi không?" Giang Tùy An buông lời ám chỉ, nhìn Bạch Triết Hiện bằng ánh mắt thâm trầm. “Tôi.” Trái tim của Bạch Triết Hiên nhảy nhót điên cuồng, trong lòng rất hối hận về hành vi của mình, lập tức ngỏ lời xin lỗi với Giang Tùy An: "Xin lỗi, chủ tịch Giang, tôi thật tình không biết giữa anh và Nhan Ôn là... Thật xin lỗi, tôi lập tức tìm phóng viên, làm chứng cho Nhan Ôn! Cô ấy tuyệt đối không có bất cứ mối liên hệ gì với Đỗ Cảnh Thăng!”
Anh tưởng có thể dùng cách thức này để cứu vãn lòng tự tôn cho mình.
Thế nhưng, đáp lại anh là ánh mất lạnh lùng và phớt lờ của Giang Tùy An: "Không cần thiết, những việc đó rất dễ sắp xếp."
Nếu không vì Nhan Ôn, vai vế nhỏ bé như Bạch Triết Hiên sao có cơ hội dùng bữa cùng Giang Tùy An.
Sự việc phát triển đến bước này, chỉ có Nhan Ôn không muốn Giang Tùy An ra mặt giải quyết thay cô, thử hỏi xem, nếu họ công khai mối quan hệ hôn nhân của mình, thì nhà báo nào dám đăng tin nữa.
Câu nói này đã chà đạp lòng tự tin của Bạch Triết Hiên một cách sâu sắc, trước mặt Giang Tùy An, anh thật vô dụng, thậm chí vô cùng thiếu hiểu biết.
Bạch Triết Hiên nuốt ngụm nước bọt, anh nhìn Giang Tùy An, trong lòng rất khó chịu, chẳng lẽ Giang Tùy An đồng ý gặp mặt anh chỉ để sỉ nhục anh ư? "Chủ tịch Giang, vậy anh... hi vọng tôi làm thế nào?" Bạch Triết Hiên run rẩy hỏi.
Giang Tùy An không trả lời, mà giao quyền quyết định cho Nhan Ôn, khi nhìn sang Nhan Ôn, ánh mắt của Giang Tùy An đặc biệt dịu dàng.
Trong khoảnh khắc nào đó, Bạch Triết Hiên cuối cùng đã hiểu, Giang Tùy An đang trả thù cho Nhan Ôn, muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh ta.
Thế nhưng Giang Tùy An sẽ yêu thương Nhan Ôn thật lòng ư?
Trong suy nghĩ của Bạch Triết Hiên, anh ấy cưng chiều Nhan Ôn như vậy, chẳng qua do cô trẻ trung xinh đẹp, đợi cô già đi, hoặc chờ đến lúc Giang Tùy An chơi chán, còn đối xử tốt với cô sao?
Anh tưởng sự có mặt hôm nay của Giang Tùy An, nhất định là do Nhan Ôn cầu xin anh ấy.
Đàn ông chẳng phải đều có mới nới cũ sao, giữa bọn họ không thể nào có tình cảm.
Nhan Ôn chỉ nhìn lướt một cái, liền đoán được suy nghĩ của Bạch Triết Hiên, nhưng cô không cần chứng minh với anh ta điều gì. “Nhan Ôn, cô nói đi, cô muốn tôi làm thế nào... Thật không ngờ, cô lại biết giở trò này." Bạch Triết Hiện thoắt chốc trở nên ngông nghênh. “Tôi không cần anh làm việc gì cả, bởi vì chúng ta đã không còn quan hệ nữa.” Nhan Ôn nhìn Giang Tùy An, chậm rãi mở lời: “Tôi chỉ không muốn ông xã lo lãng vì tôi thôi." "Ô, hai người thật sự kết hôn rồi ư? Tại sao bên ngoài chẳng có tí tin tức gì cả!”
Bạch Triết Hiên cười đắc ý: "Theo tôi thấy thì cô đang lừa gạt tôi." "Ngày mười chín tháng bảy, chúng tôi làm giấy kết hôn tại cục dân sự." Nhan Ôn trực tiếp nói với anh ta.
Bạch Triết Hiên đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, thậm chí hơi kinh hãi.
Đó là ngày anh hẹn đăng ký kết hôn với
Nhan Ôn, nhưng vì hôm trước trong bữa tiệc chia tay độc thân có mời thêm Giang Linh Vận, bọn họ quấn quýt nhau trong căn hộ của Nhan Ôn, sau đó, anh ta còn bắt Nhan Ôn đi thử vai cho Giang Linh Vận!
Ký ức tuôn về như triều cường, nhấn chìm Bạch Triết Hiện một cách triệt để. "Không thể nào, nếu thật sự như lời cô nói, vậy tại sao cô không.." "Không nhờ Tùy An xử lý giúp tôi sao?" Nhan Ôn hỏi ngược lại anh, cảm thấy câu hỏi này rất nực cười: “Tôi không hi vọng Tùy An để tâm đến loại tiểu nhân như anh.”