Giang Tùy An cũng có dự định này, nhưng vẫn lo lắng cho Nhan Ôn.
Anh nắm lấy bàn tay của Nhan Ôn, thuật lại tin nhắn mà Tần Vũ vừa gửi đến: “Đám nghệ sĩ đó có một số người bị kẻ khác âm thầm mua chuộc, Tần Vũ phát hiện dạo gần đây bọn họ hay liên hệ với số điện thoại của một người ngoài ngành, và có tiền bạc qua lại, sau khi điều tra phát hiện chính là Nhan Nhu. “Xem ra, vì khiến em bị thương, cô ta không những thiết kế từng cạm bẫy, mà còn dụng tâm bố trí binh cờ trong giới.” “Lúc trước em không có thời gian đếm xỉa tới cô ta, bây giờ em sẽ không mặc kệ cô ta nữa, em sẽ chăm sóc mình và em bé, sẽ không để Nhan Nhu tùy ý ức hiếp người khác nữa.” “Vậy được, em cứ làm việc em muốn, nhưng anh chỉ có một yêu cầu, nhất định không được quá mệt mỏi, làm hại tới sức khỏe”
Giang Tùy An luôn ủng hộ tất cả quyết định của cô ở sau lưng, cũng quan tâm sức khỏe của cô hơn bất kỳ ai.
Tuy bây giờ đại quyền của nhà họ Nhan và Tập đoàn Nhan Thị đều nằm trong tay của Tăng Nhĩ Ngọc, nhưng dù sao Nhan Nhu cũng là cháu gái của ông lão Nhan, cũng là một trong những người thừa kế hợp pháp, cô ta mang bụng dạ xấu xa ở lại nhà họ Nhan, sớm muộn cũng trở thành cơn nguồn gây họa. “Em biết ông xã yêu thương em nhất mà, yên tâm đi, dù vì anh, em cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân”
Bọn họ chưa từng khiến đối phương thất vọng.
Nhan Ôn tựa vào lòng của Giang Tùy An, hơi ngẩng đầu và hôn lên đôi môi của anh.
Khi trở về công ty luyện tập, Nhan Kiệt định kể với Ngô Tịnh Nhiên về chuyện hôm nay của ông nội, nên vừa tới công ty liền gọi điện cho cô, nhưng Ngô Tịnh Nhiên không bắt máy.
Anh vừa vặn chạm mặt với nghệ sĩ cùng kỳ liền hỏi: “Có thấy Tịnh Nhiên ở đâu không?”
Bọn họ đều gia nhập cùng kỳ với nhau, mối quan hệ ngày thường cũng khá thân mật, nên gọi thẳng tên của Ngô Tịnh Nhiên cũng không khiến người khác nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người. “Hình như Tịnh Nhiên tới phòng tập ở lầu hai rồi.” “Ồ, cám ơn. Nhan Kiệt vừa vặn nhận được cuộc gọi của Anh Muội: “A lô? Tôi đã tới công ty rồi.”
Đầu dây điện thoại bên kia Anh Muội hơi do dự, vẫn lên tiếng rằng: “Anh tới đây một chuyến đi, tôi có lịch trình công việc muốn bàn với anh. “Bây giờ tôi có chút việc, cô hãy.” Vừa nói lưng chừng, Nhan Kiệt liền bắt gặp ánh đèn trong phòng luyện tập lầu hai bị tắt, nhưng lại có hai người đi ra, trong đó một người là Ngô Tịnh Nhiên, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta không phải người của công ty!
Nhan Kiệt vừa vặn đứng ngay góc rẽ, nên bọn họ không nhìn thấy cậu ấy.
Ngô Tịnh Nhiên dường như rất e sợ người đàn ông đó, không biết tại sao Nhan Kiệt cảm thấy mối quan hệ của bọn họ rất kỳ lạ, anh không lập tức xuất hiện, mà đứng ngay góc rẽ dõi nhìn tất cả. “Anh mau đi đi, sau này đừng tới công ty tìm tôi nữa, nếu bị người khác bắt gặp thì phiền to đó.” Ngô Tịnh Nhiên đẩy đối phương một phát: “Một lát anh ấy đến tìm tôi rồi. “Bây giờ cô biết lo lắng rồi ư? Lúc trước cô cầu xin đến với tôi, bộ dạng cô đâu phải như vậy!” Người đàn ông tiến lên hai bước, ép Ngô Tịnh Nhiên sát góc: “Tôi biết rồi, giờ cô là ngôi sao nổi tiếng, lại có thiếu gia con nhà giàu chống lưng cho cô, suốt ngày ngồi mơ mộng được gả vào nhà giàu! Đương nhiên không muốn đếm xỉa tới tôi nữa. “Nhưng cô đừng quên, trong tay tôi có rất nhiều tin xấu của cô, cô không vứt bỏ tôi được đâu!” “Đừng chạm vào tôi, nói đi, lần này anh lại muốn lấy bao nhiêu?” “Năm trăm nghìn, thiếu một con số, cô chờ lên báo đi!” Người đàn ông nói xong thì quay lưng rời khỏi.
Ngô Tịnh Nhiên đứng yên tại chỗ hít sâu một hơi, tiếp đó rút điện thoại đi sang hướng bên đây, vừa vặn bắt gặp Nhan Kiệt vẫn chưa rời khỏi. “Sao anh.” Ngô Tịnh Nhiên lo cậu ấy đã nghe thấy những gì, vội vàng giải thích rằng: “Lúc nãy là phóng viên tới phỏng vấn, chẳng biết có phải nhớ sai tầng lầu không, nên em chỉ đường cho anh ta. “Ồ, vậy sao?” Nhan Kiệt ho khan một tiếng, trong lòng cậu ấy có một đáp án vô cùng tồi tệ, nhưng cậu không muốn tin rằng bấy lâu nay, Ngô Tịnh Nhiên có một mặt mà cậu vốn không hề biết: “Lúc nãy chẳng phải anh bảo có tin tức tốt lành muốn nói với em sao? Là gì vậy?” Ngô Tịnh Nhiên yểu điệu khép nép ôm lấy cánh tay của cậu ấy, nhõng nhẽo hỏi. “Không có gì... Chỉ là phát hiện một nhà hàng khá ngon, muốn dẫn em đi. “Vậy được đó, bây giờ chúng ta đi ngay đi?”
Tận sâu trong đáy lòng cậu đang có một giọng nói luôn khống chế cảm xúc của mình, cậu không thể nào im lặng, nhưng một khi hỏi thì hậu quả thế nào?
Ngay lúc cậu đang khó xử, chẳng biết nên làm sao mới phải thì Anh Muội chạy tới: “Điện thoại của anh sao gọi mãi không được vậy? Phó tổng gọi anh tới chỗ anh ấy một chuyến
Nhan Kiệt như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: “Ơ, hình như dạo gần đây điện thoại của tôi có vấn đề, cứ không nhận được tín hiệu.
Anh quay người nói với Ngô Tịnh Nhiên rằng: “Vậy anh đi làm việc trước, em về nhà đi. “Vâng.” Ngô Tịnh Nhiên đứng yên tại chỗ, dõi nhìn bọn họ rời khỏi, tảng đá trong lòng cũng được thả xuống, chắc có lẽ Nhan Kiệt chẳng nhìn thấy gì cả?
Anh Muội và Nhan Kiệt cùng đi vào thang máy, nhưng không ấn tầng lầu của quản lý cấp cao, mà ấn xuống tầng hầm. “Thật ra, trong công ty đã có người bắt gặp kẻ đó đi chung với Ngô Tịnh Nhiên rồi, chỉ là bọn họ không biết mối quan hệ giữa hai người, nên mãi không nói ra. “Tôi vừa gọi điện cho anh, chính vì sợ anh nhìn thấy”
Nhan Kiệt cúi đầu, không thấy rõ tâm tư. "Bây giờ tôi phải làm thế nào?” “Không biết nữa.” Anh Muội thật thà đáp lại ba chữ: “Đây là chuyện riêng tư của anh, tôi chỉ là trợ lý, không tiện tham gia. “Tôi rất muốn hỏi cô ấy, nhưng lại không dám hỏi, tôi biết càng nhiều thì càng không thể chấp nhận, cũng sợ không có bằng chứng mà hoài nghi cô ấy, sẽ gây tổn thương cho cô ấy. “Đây có lẽ chính là điểm khác biệt to lớn giữa anh và chị Tiểu Ôn, chị ấy không bao giờ do dự, một khi nhận định vụ việc nào rồi thì tuyệt đối sẽ làm tới cùng. Anh Muội nhìn thẳng về phía trước: “Phó tổng không có tìm anh, anh về nhà nghỉ ngơi đi.” “Vậy cô cảm thấy Tịnh Nhiên... “Tôi nói rồi, tôi chỉ là trợ lý của anh, tôi không nên bàn luận về chuyện tình cảm của hai người, nhưng nhìn từ góc độ thân phận người ngoài thì chắc có lẽ hai người không thích hợp với nhau. “Nếu anh cần tôi hỗ trợ gì thì có thể liên lạc với tôi mọi lúc.”
Nhan Kiệt gật gù: “Cám ơn.”
Sau đó, cậu lái xe rời khỏi Đại Hoa, bầu không khí nơi đây khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, trên đường đi cậu luôn nhớ tới khung cảnh lúc nãy, còn có màn đối thoại của bọn họ...
Nếu bảo giữa hai người chẳng có chuyện gì, Nhan Kiệt cũng sẽ không mâu thuẫn như vậy, rõ ràng cậu đã bắt gặp, nhưng không dám đi hỏi.
Trên đường lái xe, cậu luôn thất thần, chẳng biết phải làm thế nào, liền lái tới biệt thự Lan Đình.
Cậu hít sâu một hơi, trực tiếp gõ cửa biệt thự của Giang Tùy An.
Giang Tùy An mở cửa nhìn thấy là cậu, ánh mắt trở nên trầm lắng đôi chút, nhưng không nói gì nhiều, mà nghiêng người để cậu vào trong.
Gần đây Nhan Ôn nghỉ ngơi tại nhà, cái bụng nhỏ cũng bắt đầu nhô lên, ăn mặc thoải mái ngồi trên ghế sofa đọc báo, bất cứ ai bắt gặp cũng biết ngay cô ấy là mẹ bầu.
Vì vậy, Nhan Kiệt sững sờ. "Chi, chi..." “Ừ, chị mang thai rồi.”