Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 432: Thuận theo tự nhiên




Nhan Ôn rón rén đi vào phòng ngủ, thấy người đang nằm ngủ trên chiếc giường đôi rộng rãi, cô nở nụ cười ngọt ngào và quay lưng đi vào phòng thay đồ.

Sau khi vệ sinh xong xuôi, Nhan Ôn tự nhiên nằm xuống bên cạnh Giang Tùy An, nhưng không đợi cô tắt đèn giường, Giang Tùy An đã nghiêng người giơ tay ôm lấy cô, không phải anh tỉnh giấc, mà anh đã thực hiện động tác này vô số lần, dù anh đang chìm vào trạng thái ngủ say, cũng sẽ muốn ôm ấp người phụ nữ bên cạnh.

Dù bên ngoài anh là doanh nhân kiêu ngạo cao cao tại thượng, nhưng ở nhà, anh luôn là một người đàn ông bình dị yêu thương người phụ nữ của mình.

Nhan Ôn mím môi, ngắm nhìn bộ dạng ngủ say của anh, đây chính là người chồng của cô, người đàn ông mà cô phải nắm tay cả đời...

Màn đêm dần trở nên dày đặc, trái tim Nhan Ôn đột nhiên nảy sinh một cơn xung động, cô chẳng có thời gian suy nghĩ mình sẽ quấy nhiễu đến giấc ngủ của anh hay không, mà nhưởng người lên trên, đặt nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Sau đó, Giang Tùy An mở mắt ra, giây trước còn sững sờ, giây sau trở thành chủ động, càng tăng mạnh lực cho nụ hôn này hơn. “Sao trở về rồi?”

Anh tưởng hôm nay đóng xong cảnh quay Nhan Ôn sẽ ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp. “Nhớ anh” Nhan Ôn chỉ phản hồi hai chữ, lại hôn anh thêm một lần nữa: “Muốn có anh...

Cô chỉ dùng ba chữ và một nụ hôn đã đốt cháy trái tim của người đàn ông.

Người phụ nữ mà anh yêu thương nhất đang ở bên cạnh, anh chẳng muốn chờ đợi thêm một phút giây nào nữa, sau đó là một trận mây mưa kịch liệt, bọn họ nguyện trao hết toàn bộ sự tốt đẹp nhất của bản thân cho đối phương, khiến tình cảm như một ngọn lửa bùng cháy, càng thiêu càng nóng bỏng... "Tùy An..."

Cô nằm dưới ánh đèn, ôm chặt lấy bờ lưng và gọi tên anh. “Anh đây.”

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, chẳng hề nhún nhường, ôm cô thật chặt.

Sau một trận triền miên, anh dịu dàng ôm Nhan Ôn vào lòng, đắp chăn cho cô, vẫn không quên nhìn đồng hồ, bởi vì ngày mai Nhan Ôn còn phải trở về đoàn phim tiếp tục ghi hình. “Đang suy nghĩ gì vậy? Vẫn chưa chịu ngủ sao?" Giang Tùy An bật cười, dùng tay khều chóp mũi của Nhan Ôn, anh có thể cứ thế cưng chiều cô cả đời, thật tốt biết bao. “Đang nghĩ đến lời nói ngày hôm nay của ông nội.” Nhan Ôn hơi ngẩng đầu, tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất trong lòng anh. “Lời nói gì?” “Ông bảo anh là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông, bởi vì có anh, nên nhà họ Giang ngày càng hưng thịnh, em muốn biết, đối với anh mà nói, điều gì khiến anh kiêu hãnh nhất, Đại Hoa ư?”

Sau khi ông lão Giang giao Giang thị cho Giang Tùy An, anh mới khiến Đại Hoa phát triển mạnh mẽ, cho tới quy mô ngày hôm nay, Nhan Ôn cảm thấy đối với anh mà nói, có thể một tay gầy dựng cả để chế văn nghệ như vậy, là một chuyện vô cùng đáng tự hào.

Thế nhưng người đàn ông lại chẳng hề do dự mà thốt ra hai chữ bên tại cô: “Là em.” "Em?" “Em chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban tặng cho anh, cưới được em, là niềm kiêu hãnh lớn nhất trong cuộc đời này.”

Sáng hôm sau, Nhan Ôn và Giang Tùy An bắt đầu tập thể dục buổi sáng, để động tác càng lưu loát hơn trong bộ phim này, Nhan Ôn phải duy trì sức tập trung cao độ, mỗi lần cô cần đóng cảnh quan trọng, đều để Giang Tùy An luyện tập với cô trước tiên, ghi nhớ các động tác cần chú ý vào lòng.

Sau khi đoàn phim thông báo trước một ngày nội dung cần quay vào hôm sau, Nhan Ôn đều trở về nhà bàn luận, luyện tập với Giang Tùy An, khả năng học tập tiếp thu của cô rất nhanh chóng, vì vậy các động tác đó mới có thể nằm chắc sự chuẩn bị mười phần.

Chỉ là người trong đoàn phim đều tưởng Nhan Ôn vô cùng khắc khổ, thức khuya luyện tập.

Và khi Nhan Ôn đóng cảnh hành động thuận buồm xuôi gió thế này, ngoại trừ sự kiên trì và cố gắng của bản thân, còn phải cảm ơn Giang Tùy An người quản lý riêng của cô.

Khoảng thời gian này, ông lão Giang luôn ở trong đoàn phim, dù đã lộ thân phận, ông cũng chẳng có ý định rút lui khỏi đoàn phim, thỉnh thoảng nhìn Nhan Ôn đóng phim, sau đó chỉ điểm vài câu.

Dù ông nghiêm thế này cũng sẽ khen ngợi sự tiến bộ vượt bậc của Nhan Ôn.

Bởi vì ông luôn tán thưởng người làm việc quả quyết, càng hiểu rõ về Nhan Ôn, ông càng thừa nhận cháu dâu này.

Đối mặt với muôn vàn dáng vẻ của Danny, Nhan Ôn chẳng hề đá động, dù trong hay ngoài, trái tim cô vẫn chỉ có một mình Giang Tùy An.

Trong giới điện ảnh, có thể duy trì trái tim nguyên thủy là việc rất đáng trân trọng.

Sau khi đóng phim miệt mài suốt một tháng, tốc độ ghi hình của bộ phim “Tình yêu trong biển lửa” đã đuổi kịp tiến độ, và vai diễn của Hề Mạn cũng do nữ ngôi sao khác thay thế.

Ngày hôm đó, Giang Tùy An họp xong thì chạy tới phim trường đón Nhan Ôn.

Bên cạnh không có nhân viên công tác, anh đi thẳng vào phim trường, đứng ở bên cạnh nhìn ngắm Nhan Ôn một cách im lặng, ánh mắt của anh luôn khóa chặt trên người cô, không hề che giấu sự tán thưởng và ái mộ trong đáy mắt. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Trước đó Danny chưa từng gặp Giang Tùy An, cũng chẳng biết mối quan hệ giữa bọn họ, cầm ly nước sang đó bắt chuyện: “Ưng cô ấy à?”

Giang Tùy An chậm rãi quay đầu, trả lời bằng tiếng Anh: “Liên quan gì đến anh?” “Đúng vậy, cô ấy đã là người của tôi, nên tốt nhất anh hãy dẹp lòng mơ tưởng của mình đi." Danny ngông nghênh đáp lại. “Vậy sao? Cô ấy đồng ý đến với anh à?” “Dù bây giờ chưa đồng ý, sớm muộn cũng sẽ đồng ý thôi, trên đời này, chẳng có người phụ nữ nào từ chối được tôi cả.” Danny ăn nói càng lúc càng quá đáng.

Đáy mắt Giang Tùy An sắc lạnh.

Lúc bấy giờ Nhan Ôn đã dặm phấn xong xuôi, vừa vặn nhìn sang đây, mỉm cười với Giang Tùy An.

Nhan Ôn hoàn toàn phớt lờ Danny, nhưng Danny lại ngộ nhận Nhan Ôn đang cười với anh ta liền trở nên kích động, bởi vì thường ngày Nhan Ôn vốn xem anh ta tựa không khí, không phải đánh anh, thì phớt lờ anh, bây giờ cô ấy lại cười với anh! “Thấy chưa? Cô ấy đang cười với tôi đó!”

Giang Tùy An nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên muốn làm một chuyện, đợi Nhan Ôn quay người đi về phía anh, Giang Tùy An dang cánh tay ra.

Danny cũng đứng thẳng người, chờ đợi nghênh đón Nhan Ôn.

Nhan Ôn tự nhiên sà vào lòng của Giang Tùy An: “Sao đến đây rồi?”

Giang Tùy An hơi cúi đầu, dịu dàng thỏ thẻ bên tại cô rằng: “Anh là người quản lý riêng của em, đương nhiên phải ở bên em mọi lúc mọi nơi rồi.” “Vậy được, chờ một lát, em phải đi thay đồ, chúng ta về nhà.” Nhan Ôn dịu dàng lên tiếng: “Ngày mai không có cảnh quay của em, em có thể nghỉ ngơi một ngày để ở bên anh rồi.” “Được." Giang Tùy An cưng chiều nhìn cô, nắm lấy tay cô cùng nhau đi vào phòng thay đồ.

Khoảnh khắc quay lưng, anh nở nụ cười thậm sâu với Danny.

Danny hoàn toàn bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, mỹ nhân lạnh lùng trước mặt anh tưởng cách xa muôn trùng mà lại biết nở nụ cười dịu dàng thế kia!

Anh ta vô cùng ngại ngùng chạy đi tìm Úc Nam: “Rốt cuộc bọn họ có mối quan hệ gì vậy?”

Có người đàn ông gần gũi với Nhan Ôn như vậy, và còn trong đoàn phim!

Không sợ có phóng viên chụp được sao?

Hoặc là, tất cả mọi người trong đoàn phim đều biết rõ mối quan hệ của bọn họ, đồng tâm hiệp lực che giấu thay bọn họ?