“Ừ, yên tâm đi, mình nhất định không nói ai biết đâu!”
Lâm Giai an ủi vỗ tay cô.
Tuy giới giải trí rất phức tạp, cô không biết nên tin lời ai, nhưng nếu Bạch Hiểu Hiểu sùng bái Nhan Ôn như vậy, cô cũng sẽ đứng về phía Nhan Ôn, có lẽ giống như cảnh diễn trong phim, khi chân tướng được công khai, một nửa còn lại của Nhan Ôn sẽ khiến tất cả mọi người sợ phát khiếp.
Lâm Giai biết bệnh tỉnh của Bạch Hiểu Hiểu ngày càng nghiêm trọng, cô lập tức trở về cầu xin bố của mình, hi vọng bố cô có thể đùng danh nghĩa của công’ty để hẹn gặp Giang Tùy An.
Tuy không chắc cú sẽ thành công, nhưng ít ra vẫn còn cơ hội…
Vả lại còn đặc biệt dặn dò thêm một câu: “Là việc liên quan đến công ty Giải trí Áo Lai”
Có điều hẹn được Giang Tùy An là việc rất khó, nhìn thấy công ty ngoài ngành như nhà họ Lâm ngỏ ý muốn hợp tác, đương nhiên chỉ hồi lại một câu không gặp.
Buổi tối hôm nay, Bạch Hiểu Hiểu miễn cưỡng xin phép xuất viện, cùng cha con Lâm Giai đến khách sạn chờ đợi Giang Tùy An, nhưng mấy tiếng đồng hồ trôi qua, chẳng có một bóng dáng nào xuất hiện.
“Mình cảm thấy anh ấy sẽ không đến đâu, xem ra anh ấy cũng không quan tâm Nhan Ôn như trong tưởng tượng của chúng ta” Lâm Giai lắc chiếc ly, cảm thấy việc Nhan Ôn gả cho Giang Tùy An cũng như các nữ ngôi sao khác.
gả vào gia đình giàu có, giữa bọn họ không hề có tình yêu.
Bạch Hiểu Hiểu lại không nhận định như vậy, nhưng vì bố của Lâm Giai luôn ở cạnh bọn họ, vì vậy cô cảm thấy rất có lỗi.
“Chú Lâm, đã làm phiền chú rồi”
“Không có gì đâu, chỉ là phía công ty còn có việc phải xử lý, các con muốn chờ thêm thì hãy nán lại thêm một lát, †ài xế sẽ chờ các con ở dưới lầu”
Bố của Lâm Giai sắp xếp ổn thỏa tài xế và nhân viên phục vụ của khách sạn, xác định hai cô gái nhỏ ở lại đây rất an toàn, sau đó mới rời khỏi.
Tiếp tục nửa tiếng trôi qua, Lâm Giai dứt khoác không đợi nữa: “Thôi bỏ đi! Bọn họ nhất định không đến rồi, đi thôi… Mình thấy anh ấy vốn không thèm quan tâm đến Nhan Ôn!”
Vừa dứt lời, hai giọng nói trước sau bước vào.
Giang Tùy An mặc chiếc áo khoác sãm màu, ngồi xuống đối diện bọn họ, khí thế lãm liệt, khi nhìn thấy trong phòng chỉ có hai cô gái nhỏ, cũng sững sờ giây lát, để phòng hờ hiểu lầm, bảo Tân Vũ cùng an tọa.
Lâm Giai và Bạch Hiểu Hiểu nhìn nhau một phen, hoàn toàn ngơ ngác.
Thì ra, Giang Tùy An thật sự sẽ đến gặp bọn họ!
Bạch Hiểu Hiểu biết không thể lãng phí thời gian, vội vàng lên tiếng: “Chúng tôi muốn gặp anh, là vì chuyện của Nhan Ôn”
Khi nghe thấy tên Nhan Ôn, ánh mắt của Giang Tùy An lập tức thay đổi, khí thế trên người cũng trở nên sắc bén, hoàn toàn bộc lộ khí thế vương giả mạnh mẽ.
Lâm Giai bị dọa phát khiếp không dám động đậy.
Bạch Hiểu Hiểu nêu rõ thân phận và bệnh của mình, cùng với chuyện từng gặp mặt Ngụy Lãng.
Sau khi cô nói xong, có một cảm giác như nằm mợ, vì người nghe cô kể những lời này thật sự là Giang Tùy An!
“Cô ấy sẽ không hiến tạng đâu” Giang Tùy An nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô ấy là vợ của tôi, tôi không muốn cô ấy chịu bất kỳ một nỗi khổ nào, dù chỉ nhìn thấy cô ấy chích thuốc uống thuốc tôi cũng sẽ đau lòng”
Bạch Hiểu Hiểu gật đầu: “Em hiểu… Em cũng chưa từng nghĩ phải làm như vậy”
Lâm Giai hơi tức đang định chất vấn thì nghe thấy Giang Tùy An nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ huy động tất cả mối quan hệ, giúp cô tìm kiếm người tự nguyện hiến tạng trong phạm vi toàn cầu”
“Em biết nhà họ Bạch nợ chị Tiểu Ôn rất nhiều, em không muốn vì được chị ấy hiến tạng mới ngồi ở đây, em chỉ không muốn chị ấy bị kẻ khác hãm hại thêm lần nữa”
Giang Tùy An nhìn cô lạnh nhạt: “Nhan Ôn sẽ không gộp chung chuyện của anh cô và cô vào nhau đâu, cô ấy luôn yêu ghét phân minh”
Bạch Hiểu Hiểu chớp mắt, người đàn ông này dường như rất hiểu rõ Nhan Ôn.
“Tôi có thể đại diện ý nghĩ của cô ấy, trong khoảng thời gian này, các cô phải tự bảo vệ mình thật tốt” Anh quay người, dặn dò với Tân Vũ: “Đến bệnh viện điều tra tài liệu của bác sĩ, một khi có kẻ khả nghỉ đi vào phòng bệnh của cô ấy, cậu biết làm thế nào rồi chứ”
“Nếu để Ngụy Lãng đạt được ý xấu, thì cậu nên đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi”
Tân Vũ lập tức gật đầu: “Vâng, thưa chủ tịch!”
Lúc này Lâm Giai và Bạch Hiểu Hiểu mới lĩnh ngộ được thế nào là vương giả chân chính, những người ngoài kia hình dung Giang Tùy An lạnh lùng vô tình, làm việc quyết liệt, quả nhiên là không sai.
Lân Giai đỡ Bạch Hiểu Hiểu rời khỏi khách sạn, không dám nhìn Giang Tùy An thêm một lần nào nữa.
Cô thỏ thẻ bên tai Bạch Hiểu Hiểu: “Tại sao Nhan Ôn lại gả cho một người đàn ông lạnh lùng như thế kia chứ, chị ấy không sợ sao?”
“Sợ ư?” Bạch Hiểu Hiểu cười đáp: “Mình cảm thấy Giang Tùy An rất thương Nhan Ôn, nếu không, cũng sẽ không đến gặp chúng mình đâu, ít ra thì mình nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh ấy hơn anh của mình”
“Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã kể vụ việc này với anh ấy, cậu cũng có thể yên tâm rồi, chỉ là không biết tên Ngụy Lãng kia có chết một cách thê thảm không…”
Hiện tại người mà anh ta đắc tội chính là bà xã của Giang Tùy An đói Tân Vũ lái xe tiễn bọn họ, nghe được những lời này, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, tình cảm của chủ tịch và phu nhân thật sự rất tốt, vả lại bọn họ chỉ cần thấu hiểu lẫn nhau, chẳng cần khoe khoang với công chúng.
Còn Ngụy Lãng đứng sau lưng giở trò bẩn thiu…
Tân Vũ cảm thấy nếu chủ tịch của bọn họ thật sự ra uy, thì người thường chẳng thể chịu đựng được hậu quả đâu.
Nếu Nhan Ôn biết được việc này, cũng sẽ hiểu rõ cách làm của Ngụy Lãng cực kỳ nguy hiểm, thân là thuộc hạ của Trình Vận, anh ta không còn lựa chọn nào khác, nếu dùng bệnh tình của Bạch Hiểu Hiểu để tạo tin đồn, chẳng gây ảnh hưởng gì đến Nhan Ôn, với địa vị hôm nay của Nhan Ôn, các lời đồn vẫn chưa được phao ra ngoài thì đã bị dìm xuống đáy biển rồi.
Ngụy Lãng vẫn không dám buông tay cá cược một ván, anh ta lo lắng về tính cách có thù tất báo của Nhan Ôn.
Nếu tiếp tục kéo dài… Tất cả mọi người đều không thể thắng, anh ta muốn thẳng, thì cần phải hủy hoại Nhan Ôn một cách triệt để.
Sau khi Bạch Hiểu Hiểu được Tần Vũ đưa về bệnh viện liền ngủ thiếp đi, các hạng mục chỉ tiêu cũng bắt đầu giảm xuống cấp tốc, các bác sĩ liền đẩy cô vào phòng cấp cứu.
Lâm Giai đau khổ ngồi xổm trước cửa phòng cấp cứu, cô không nên đồng ý với Bạch Hiểu Hiểu, không nên cố gắng dẫn cô ấy xuất viện vào lúc này!
Còn bác sĩ chủ trị đang tiến hành cấp cứu, lại phát hiện có một cô ý tá đang chụp hình bệnh nhân ngay lúc nguy cấp nhất, ông ấy lập tức thay người!
“Cô đi ra ngoài cho tôi!”
Sau khi Lâm Giai biết tin, hung hãn tóm lấy cô y tá đó: “Sao cô lại mất nhân tính như vậy!”
Y tá không kháng cự nổi sự trách mắng luân phiên của Lâm Giai và ý tá trưởng, liền bật khóc nức nở, tuy Lâm Giai không thông minh nhưng xâu chuỗi nhiều sự việc với nhau, cô cũng ý thức được người này bất ổn.
“Nói, ai sai cô làm như vậy!”
Tân Vũ nhận được tin tức liền chạy sang đây: “Để tôi xử lý”
Lâm Giai nhìn anh ấy: “Không thể tha cho cô ta một cách dễ dàng!”
Tân Vũ gật đầu, lôi cô y tá mất nhân tính kia vào phòng làm việc, sau khi dò hỏi, anh lấy được lịch sử cuộc gọi của cô ta và Ngụy Lãng, còn có hình ảnh trong điện thoại của cô ta, và tệp ghi âm cô ta chính miệng thừa nhận, Ngụy Lãng sẽ trao cho cô ta một số tiền.
“Cô có thể tiếp tục gửi ảnh cho anh ta. Nhưng không thể tiết lộ việc chúng tôi phát hiện vào tối nay, nếu không…
tôi sẽ báo cảnh sát.”