Tình Yêu Không Cần Viết Ra

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm này là ngày thứ ba của tết âm lịch, bên ngoài vẫn là một mảng màu đỏ, họ hàng thăm viếng nhau, kẹo ngọt, may mắn đến các gia đình, không khí vô cùng vui mừng.

Nhưng có một gia đình trông coi trước giường bệnh.

Không những người nhà, cả bác sĩ cũng không còn cách nào. Anh Tử trên giường bệnh, người phụ nữ ngoan cường này lại vứt bỏ sinh mạng trong thời gian ngắn.

Tế bào ung thư của bà đã khuếch tán.

Bà hôn mê.

Máy móc rõ ràng biểu hiện có nhịp tim, con gái, bạn bè…Thậm chí là người chị đã hơn 90 tuổi ở đầu giường, bà cũng mặc tiếng gọi của họ mà không nguyện ý tỉnh lại.

Bởi vì người có thể đánh thức bà đã không còn nữa.

Người có thể đọc sách báo cả đời cho bà không biết chữ.

“Mẹ, mẹ hãy ăn cơm.” Con gái đút cho bà.

Anh Tử vô thức há miệng, ăn một viên thịt, lại đột nhiên nói chuyện: “Ăn ngon, giống như mùi vị ba con nấu.”

Bà đột nhiên nói một câu hoàn chỉnh.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi?” Cả nhà già trẻ lớn bé đều vây quanh sang đây.

Nếp nhăn trên mặt Anh Tử không nhiều lắm, bà vốn không lộ rõ vẻ lão hoá, bà mở mắt, nhìn con gái, nhìn người nhà nở nụ cười, đôi môi mấp máy: “Mẹ đi theo ông ấy cả đời, chưa từng chịu đựng bất cứ khổ cực nào.”

Bà nhìn lên trần nhà, nhìn người đó trên bầu trời.

“Người một nhà trong một năm chỉ có thể đi một người mới không mang xui xẻo cho thế hệ sau. Cũng không thể tổ chức tang lễ vào cửa ải cuối năm, không thì năm mới của bọn trẻ sẽ không tốt.”

“Dạ, dạ, cho nên mẹ nhất định phải sống khoẻ mạnh.”

“A ——” Anh Tử cười một tiếng, vẫn là khàn khàn mạnh mẽ như vậy. Bà không nói chuyện nữa, lẳng lặng nằm đó, mỉm cười như là đang đợi gì đó.

Tiếng pháo bên ngoài chợt vang lên, khoé miệng tươi cười của Anh Tử đột nhiên từ từ kéo rộng ra, bà hướng về con gái nói: “Con xem cho mẹ bây giờ là mấy giờ?”

Con gái nâng cổ tay xem đồng hồ: “Bây giờ là 12 giờ 2 phút.” Nói xong cô đi lấy hộp cơm, “Mẹ, mẹ muốn ăn thêm chút nữa không?”

Anh Tử khoát tay, tỏ ý không cần. Ý cười bên môi bà giống ánh mặt trời giữa trưa.

“A Vinh, đưa tiễn năm cũ rồi, bây giờ em có thể đi theo anh.” Bà cười nói.

Sau đó bà bình thản nhắm mắt, từ thống khổ giày vò đến tốt lành và sung sướng, từ tưởng niệm chia lìa đến vĩnh viễn gắn bó.

Sống chính là địa ngục, chết mới là thiên đường của bà!

Trên thiên đường có một người đang đợi bà, Anh Tử một bước tiến đến cánh cửa của thiên đường, bà có thể nhìn thấy ông, mặc áo sơ mi quần tây, khuôn mặt khôi ngôi. Anh Tử có thể đi qua nắm lấy bàn tay to lớn rắn chắc dẻo dai của ông, rồi kéo đến bên cạnh mình.

Lần này bà không cần ông viết trong lòng bàn tay của bà, bà muốn ông đọc, đọc rằng ông chính là “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” của bà.

Chỗ bọn họ ở lần này rất đẹp, đằng trước còn có mảnh vườn nhỏ, bốn mùa xanh tươi, bà thấy rất đẹp.

Lần này bọn họ có thể sống cùng nhau, không bao giờ xa cách nữa.

Không viết ra được thì lại thế nào? Cũng không cần viết, dù sao tình yêu của họ, không ai ít hơn đối phương. Anh là em, em là anh, sống cùng chỗ chết cùng huyệt, vĩnh viễn đều phải cùng một chỗ.

Năm mươi năm, một trăm năm, cả đời, đời đời kiếp kiếp.

-Hết-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày 7 tháng 1 năm 2012, ông ngoại qua đời.

Ngày 25 tháng 1 năm 2012, bà ngoại qua đời.

Ngày 30 tháng 1 năm 2012, tôi rốt cuộc viết xong văn này.